- Phù, cuối cùng cũng về tới nhà, hôm nay quả thật quá là khủng bố mà.
John thở phào một hơi nhẹ nhõm, mặc dù công việc bến cảng hôm nay không quá
lớn nhưng từ sau khi cùng lão Bon và hắn đám thuyền viên tiếp xúc John
liền cảm giác mình đầu óc dần trở nên có chút không ổn lắm.
Thi
thoảng bình thường cảnh vật tại trong mắt hắn lại biến đến kinh khủng vô cùng, từ ban đầu chỉ ảnh hưởng đến hắn tầm mắt tựa như tàu thủy há ra
miệng lớn bên trong lít nha lít nhít hàm răng sắc nhọn trắng hếu đối với hắn gầm gừ hay bầu trời ban ngày sáng rực bỗng nhiên trở nên đỏ thẫm
mặt đất hoang tàn rãi đầy xương trắng cái gì.
Nhưng càng lúc John gặp phải ảo giác càng trở nên nghiêm trọng hơn, bắt đầu ảnh hưởng đến
cả hắn xúc giác, John nhớ như in khoảnh khắc ấy khi hắn đang kiểm kê lại các đơn hàng thì chợt cảm giác ngón tay là lạ, tựa như có vô số gai
nhọn tại trên bàn tay hắn nhúc nhích, đến khi nhìn lại mới thấy là một
đầu dài hơn 20 cm có thừa con rết bám lấy hắn ngón tay đang hé mở hai
chiếc nanh lớn trước miệng tựa như muốn cùng hắn ngón tay thân mật một
cái.
Tình huống ấy dọa cho John điếng cả hồn vội vàng quăng sinh
vật trên tay xuống đất sau đó điên cuồng giẫm đạp, chỉ là cho đến khi
sức cùng lực kiệt, cả người đổ mồ hôi thở hồng hộc John mới ngừng, chỉ
là sau đó cảnh tượng càng dọa hắn một phen, nào có cái gì con rết chứ,
dưới nền đất nằm đấy đã bị dậm tan nát bút bi, John sống gần 30 năm cuộc đời thế nhưng chưa bao giờ cảm giác hoảng sợ đến thế, mà lại còn là bị
một cây bút bi dọa.
Vì vậy hắn cũng mặc kệ cái gì đang trong ca
làm việc hay không trong ca làm việc liền vội vàng lái xe đi tìm mua
thuốc an thần, chỉ là an thần đâu không thấy chỉ thấy hắn kém chút liền
an nghỉ.
John nhớ lúc ấy mình đang tập trung cầm lái thì đột
nhiên cảm giác hai tay chợt trống rỗng, trên tay vô lăng đột nhiên liền
không có, nhìn lại mới thấy nơi vô lăng vị trí đột nhiên bị thay thế bởi một đầu rắn hổ mang đang uốn lượng trên hai tay hắn, nó thì thè lưỡi
nhỏ hai mắt độc ác nhìn John sau đó liền đột nhiên phóng tới hắn cái mũi cắn tới.
Khoảnh khắc ấy dọa cho John linh hồn kém chút tại chổ
phi thăng không nói, hắn theo bản năng hoảng loạn vùng vẫy lung tung
muốn văn ra đang trườn trên tay rắn độc khiến ô tô mất lái, lập tức liền cùng một góc cây thân mật hôn nhau.
Mặc dù túi khí kịp thời bung ra khiến John giữ được mạng nhỏ nhưng hắn xe thì không có vận may như
vậy, để sửa lại xe, 5000 $ lập tức liền không có.
- Ài, đáng chết gara chỉ là móp nhẹ đầu xe cùng động cơ hỏng hóc một tí thôi mà lấy đắt thế, sau này có quỷ mới đi chổ các ngươi sửa.
John cảm giác mình ngày hôm nay thật quá mẹ nó xui xẻo mà, tựa như là bị đám người lão Bon lây lan vận rủi đồng dạng.
Lão Bon?
- Đúng rồi đám người lão Bon biểu hiện có chút là lạ, tựa như chơi đá
đồng dạng, nhưng đi đánh bắt lại dám chơi đá, đây là ngại mình mạng
không đủ dài a.
- Không được, đám người ấy tuyệt đối có vấn đề, mà ta một loạt ảo giác sau đó cũng là từ khi cùng bọn hắn tiếp xúc.
- F*ck các ngươi đám chết tiệt này tại sao phải báo đời ta như thế chứ,
mai tuyệt đối phải đi báo cảnh sát, không có 10.000 $ phí bồi thường vật chất cùng thiệt hại tinh thần ta tuyệt đối không bỏ qua chuyện này.
Nghĩ thầm như thế John hậm hực quăng trên tay cặp sách lên bàn liền ngã nhào vào ghế sofa thả lỏng thân thể sau một chuỗi dài sự kiện đen đủi.
Một cơn buồn ngủ đột nhiên liền ập tới bao trùm John đầu óc khiến hắn hai mắt không khống chế được mà dần dần khép lại thiếp đi.
- Ô ồ thật buồn ngủ a... hôm nay quả là một ngày mệt mỏi.
Theo John lời nói nhỏ dần cuối cùng hoàn toàn mất đi, căn phòng một lần nữa lâm vào yên tĩnh
...
Trong giấc mơ John nhìn thấy xung quanh hắn bị xinh đẹp mỹ lệ đô la bao phủ,
căn phòng họp hẹp cũ nát hắn sống hơn chục năm thay thế bằng xa hoa lộng lẫy biệt thự, trước đó đối với hắn một mực coi thường không để mắt tới
con gái của bến cảng giám sát Cena giờ đây lại cúi phục dưới chân hắn
cho hắn rửa chân, các loại mỹ nữ chỉ cần hắn hô một tiếng đều sẽ thay
phiên cùng hắn ân cần thân mật, tổng thống vì hắn một câu mà sẵn sàng
nhảy disco... Cuộc sống thiên đường khiến John không kiềm chế được mà sa đọa vào đó.
Đây là mơ sao?
John chìm trong chính mình vô
tận mỹ hảo liền không khỏi tự hỏi một câu, vì nếu là mơ hắn nguyện không bao giờ tỉnh lại nữa, dù sao nếu ngươi hạnh phúc thì quản nó là mơ hay
thực cơ chứ.
Chỉ là John cũng không nghĩ đến mình cái kia tùy ý câu hỏi thế mà lại được đáp lại.
- Đúng... vậy, đây là... ngươi giấc mộng a!!
Hả?
John chợt giật mình đẩy ngã trên ngươi hoa hậu liền đứng bậc dậy mồ hôi lạnh nhìn xung quanh, một chút ký ức không tốt đẹp lắm đoàn thời gian vừa
rồi đột nhiên hiện lên trong đầu óc hắn khiến John lập tức lấy lại ý
thức.
- Đây là đâu, và ngươi là thứ gì, tại sao phải đeo bám ta như vậy a?
John hoảng loạn vô cùng chất vấn, hắn không hiểu vì sao bản thân mình lại
gặp phải thứ không sạch sẽ nhưng nghi hoặc đã muộn, so với nguyên nhân
John càng mong muốn mình kết quả tốt một điểm.
Chỉ là tình huống dường như không cùng hắn mong muốn mà bắt đầu theo hướng xấu đi dần chuyển biến.
Xung quanh vách tường đột nhiên liền tràn ra một màng nước mực nhuộm khắp
nơi, đồng thời một bàn tay đột nhiên liền choàng tới ôm lấy cổ hắn đồng
thời thì thầm từng lời ngon ngọt.
- Nào darling, chúng ta còn chưa xong mà, ta... muốn nữa nha...
John lập tức liền nhận ra đây là vị kia cùng hắn trên giường lăn lộn hoa hậu ngọt ngào giọng nói, chỉ là đối phương nhục cảm phía sau lưng hắn có
chút không đúng lắm, có điểm nhớt nhớt cùng nuồn nột của thạch, mà hơi
cảm giác kỹ hắn còn có thể cảm giác được li ti giác hút dính vào lưng
tựa như một cái to lớn xúc tu.
- AAAAAAAAAAAA!!!
John một
cái hét lớn liền vội giật ra cái kia tựa như xúc tu cánh tay liền quần
đều không kịp xách lên liền lập tức chạy thụt mạng, xa hoa hành lang
theo hắn mỗi bước dần trở nên cũ kỹ mà mục nát vô cùng, trên tường dính
đầy từng điểm nấm mốc cùng rong rêu phủ kín chi chít tựa như đã ngâm
nước đã lâu.
John phá mở cánh cửa có từng tia sáng chiếu qua khe
cửa cuối hành lang nhưng đập vào mắt cũng không phải cái gì tươi tắn thế giới mà là một bộ hồng thủy sóng thần ngập trời hình ảnh, từng con sóng cao vài trăm mét lướt qua liền mang đi vô số tòa nhà nhấn chìm vào đại
dương phần đáy trở thành biển cả một bộ phận.
- Đây... đây là tận thế ư?
Chưa đợi hắn kịp nghĩ ngợi nhiều một cơn to lớn sóng thần liền đột ngột nổi lên nháy mắt đưa hắn nuốt hết.
- Ọc ọc ọc ọc...
John giãy dụa đau khổ vùng vẫy, mặc dù thân làm ở bến cảng hắn kỹ thuật bơi
lội là có, tạm thời nín thở dưới nước còn là được, chỉ là mặc cho John
có cỡ nào cố gắng liều mạng vung vẩy hai tay bơi lên đều vô dụng, mặt
nước tựa như trăng trong nước, bóng trong kính chỉ cách hắn có như thế
một chút nhưng lại tựa như lạch trời đồng dạng hắn vĩnh viễn không thể
chạm tới.
Ta phải chết sao?
Một ý nghĩ đáng sợ chợt nổi
lên trong John, nói thật nếu bị buộc phải chọn kiểu chết vậy John thà
chết hai lần cũng không muốn bị chết đuối, bởi trước khi hoàn toàn mất ý thức ngươi sẽ phải trải qua một loạt các đau đớn giày vò từ thiếu ô xi
trong máu cho tới nổ màng nhĩ dưới to lớn áp suất... chỉ nghĩ thôi cũng
khiến người ta rét lạnh, hắn thế nhưng là từng nghe nói có người đi lặn
nhưng bị lạc vào mê cung đá ngầm dưới biển, đến gần hết không khí thời
khắc vẫn không tìm được lối ra đối phương liền tuyệt vọng đâm đầu vào đá tự sát để tránh phải chịu đựng cái chết đau đớn dài dằng dẵng.
Chỉ là John hắn không được, xung quanh toàn là nước biển không có chút vật
cứng nào ở đây để hắn tự sát, theo thời gian trải qua John cảm giác mình ý thức dần mơ hồ, làn da bắt đầu nứt nẻ báo hiệu hắn sắp không chịu
được nữa rồi, chỉ là trong khoảnh khắc ý thức sắp hoàn toàn biến mất
thời khắc.
John nhìn thấy được, hắn thấy được một đôi mắt nổi lên nhàn nhạt ánh sáng màu vàng kim đang nhìn chằm chằm lấy hắn.
Đồng thời vừa rồi quỷ dị âm thanh lại lần nữa nỉ non bên tai.
John chợt nghe thấy cái này quỷ dị âm tiết, cùng lúc trước lão Bon nói ra
"Khlûl′-hloo" rất giống, chẳng lẽ ý hắn là ta bị Cthulhu chú ý.
Đáng sợ suy nghĩ chợt nổi lên, John giờ đây muốn chửi lão Bon tám đời tổ
tông vì hắn chuyện tốt, chỉ là giờ đây hắn đã không nghĩ tới nhiều như
vậy.
Đối phương giờ đây cố ý niệm lên cái này quỷ quái câu nói tuyệt đối là có ẩn ý gì đó.
Dù cho không có ẩn ý John cũng phải tin là nó có, chỉ có như vậy hắn mới
có đường sống, vì vậy hắn dùng chút ý thức cuối cùng đánh cược bắt chước cái kia vặn vẹo lời thì thầm niệm lên: