Con thuyền đi xuyên
qua bến tàu, chiếc tàu mới tinh chiếm vị trí trung tâm, là cờ tung bay
phấp phới nói lên thân phận không hề tầm thường của nó.
Tô Thừa từ khoang thuyền đi xuống, thấy bên dưới không có động tĩnh gì, quay cổ tay nhìn xuống, giữa lông mày có một vết nông.
Một cấp dưới có làn da ngăm chạy lên, hơi khom người nói: “Cậu chủ, nhà họ
Hàn thiết lập một cái cửa cống chặn, những người muốn đến bến đều bị
chặn lại.”
“Đám già bất tử này.” Hai ngón tay Tô Thừa kẹp một điếu thuốc đưa lên miệng rít một ngụm, chợt bỏ ra,
nhấc chân đi về phía tàu chở khách.
Cấp
dưới do dự, vẫn lên tiếng khuyên nhủ: “Cậu chủ, trước đó chúng ta đã xảy ra xung đột với nhà họ Hàn rồi, bây giờ bọn họ giữ người bên ngoài bến
vào, hành động vào lúc này của chúng ta khó tránh khỏi làm cho người
ngoài nhìn vào sẽ bảo rằng muốn gây sự.”
“Tôi và lão Hàn không gây khó dễ cho nhau mọi người đều biết, còn sợ ánh mắt của họ làm gì.” Tô Thừa không bận tâm, dẫn người đi về phía cửa cống
chặn.
Lại có người vội vàng chạy tới thưa bẩm: “Ở trước có một cô gái, nói là đến từ căn nhà số 48 phố Ninh Võ,
có chuyện muốn nói với cậu chủ.”
Tô Thừa
nghe xong, cân nhắc chừng vài phút thì đi ngay vào trong xe, bảo tài xế
đi lên trước, thấy cấp dưới đang chặn Tiết Diệu Dẫn lại, nhìn cô vài lần rồi mới hất mặt nói, “Lên xe.”
Khí chất
của Tô Thừa rất khác biệt, Tiết Diệu Dẫn vừa nhìn đã có thể dễ dàng nhận ra. Cô dừng bên kia xe một hồi, vội mở miệng: “Nhà họ Hàn thiết lập cửa cống chặn, Thẩm Đạc vẫn còn bị giữ bên trong!”
Tô Thừa nghe cô nói xong, lười nhác cất lời: “Biết rồi, không phải là đang đi đây à.”
Tiết Diệu Dẫn bị hắn lấp họng, lo lắng và đề phòng cả ngày trời bỗng dưng
ngưng đọng lại, không bình tĩnh nỗi song cũng không biết nên trút giận
như thế nào.
Đối với tên Tô Thừa này,
Tiết Diệu Dẫn càng thêm xa lạ, là người cô thoáng gặp qua hôm Phùng Thải Doanh đến đón ấy, còn ngày thường cũng chỉ được nghe từ miệng người
khác. Lúc này đứng cạnh Tô Thừa, Tiết Diệu Dẫn cảm giác như dính miếng
đinh ngay sau mông, ngồi thế nào cũng thấy mất tự nhiên, lại không khỏi
cảm tưởng ở cạnh Thẩm Đạc thoải mái hơn nhiều.
Ngặt nỗi chỉ mỗi Tiết Diệu Dẫn mới cảm giác như thế, nếu người khác mà nghe
được, nhất định sẽ chỉ ra cho cô, việc ở chung với Thẩm Đạc thoải mái
chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.
Vốn dĩ
Tô Thừa và Thẩm Đạc không có quá nhiều giao thoa, lần này, vì Hàn Nguyên Thanh nên mới miễn cưỡng cho anh đi nhờ thuyền, hắn nhận được ỷ thác
của Hàn Nguyên Thanh là đưa người về Bình Châu an toàn, về tình về lý
vẫn phải gánh phần trách nhiệm này.
Xe dừng ở một nơi cách cửa cống chặn không xa, Tô Thừa nhìn đám đông bị chặn trước mặt, nghiêng đầu hỏi: “Thẩm Đạc ở đâu?”
“Tôi bảo anh ấy ở trước cửa ra vào chờ tôi.” Tiết Diệu Dẫn siết chặt mười ngón tay, cũng nôn nóng không thôi.
Tô Thừa xuống xe nhìn tình hình chung quanh, khom lưng nhìn Tiết Diệu Dẫn, nói: “Cô đi tìm Thẩm Đạc về đây, một lát nhân lúc hỗn loạn thì đưa anh
ta lên xe.” Dứt lời liền đóng sầm cửa xe lại, tự mình đi về phía trước.
Tiết Diệu Dẫn không rõ hắn định làm gì, có điều chuyện cấp bách bấy giờ là
đi tìm Thẩm Đạc, liền bảo tài xế vòng sang một bên, tìm một nơi thoáng
người ở cửa vào, len lỏi vào trong đám đông.
Vì người đến đây hầu hết đều muốn đến bến tàu, có một phần còn bỏ ra một
số tiền rất lớn chỉ để đi lên tàu chở khách nhà họ Tô đặng du ngoạn, bấy giờ bị chặn ở đây chờ kiểm tra, hầu hết đều buông lời oán than. Cả đám
líu ríu thỏ thẻ và oán giận xen lẫn vào nhau, làm cho con phố náo loạn
cả lên.
Nhà họ Hàn sứt đầu mẻ trán nhưng
cũng không dám lơi là cảnh giác, Tô Thừa vừa đến không khỏi nghi ngờ còn tăng thêm sự nhiễu loạn cho bọn họ.
Dù
không muốn thừa nhận, nhưng người nhà họ Hàn chỉ cần nhìn thấy Tô Thừa
là vô cùng đau đầu, mệnh lệnh bên trên cũng đưa xuống, có thể không gây
ra xung đột thì phải nhịn lại, nếu mà nói thì nhà họ Tô chính là một
miếng đậu Hà Lan bằng đồng, chưng không chín đập không bẹp, thật sự rất
khó đối phó.
Người phụ trách lần kiểm tra này là Tổng Lãnh, đang định đi lên nói vài lời ngon ngọt, thì Tô Thừa
đã lên tiếng trước: “Mấy chú đây nhàn rỗi đến nỗi không có chuyện gì làm sao? Cứ đến đây gây ảnh hưởng cho việc làm ăn của tôi nhỉ.”
Tổng Lãnh vừa nghe hắn nói, trên trán đã vã mồ hôi, đứng lại nói: “Ngài Tô
nói thế nào ấy chứ, chúng tôi sao dám trì hoãn việc làm ăn của ngài.
Chẳng qua đây là chuyện quan trọng, bên trên đã ra lệnh, không thể nới
lỏng.”
Tô Thừa không thèm để ý đến lời gã nói, chỉ bảo: “Thuyền tôi đã ngừng ở bến này nửa ngày rồi, du khách
không ai lên được. Tôi đã thất thoát mấy trăm nghìn, nhà họ Hàn các
người định lấy cái gì ra mà bù đắp cho tôi đây?”
Tô Thừa rất có cái bản lĩnh chỉ với hai ba câu đã chọc bực người khác, có
điều Tổng Lãnh cũng không thuộc dòng họ Hàn, nên không dám sạc hắn về,
lần trước đi kiểm tra bến tàu đã ăn mệt với hắn rồi, lần này không dám
tự tiện đưa ra ý kiến nữa. Gã nhìn nhóm người ở phía sau, do dự nói với
lính của mình: “Cứ để cho Ngài Tô chở khách đi trước, lén lút chú ý,
nhưng đừng xung đột trực diện.”
Trên phố
nhanh chóng tách ra một lối đi nhỏ, du khách muốn lên thuyền đều phải
đưa vé tàu ra. Vô cớ bị tra xét thế này không những làm cho các du khách khó chịu, mà ngay cả Tô Thừa cũng đầy bất mãn. Hơn nữa hắn cũng không
thể không bận lòng đến Thẩm Đạc, vậy nên các xử lý ‘hòa bình’’ rõ ràng
là không thích hợp cho tình hình hiện tại.
Đúng vào lúc này, một giọng nói phẫn nộ vang lên ở phía sau đám đông: “Ai cho phép các người chưa kiểm tra đã thả người!”
Đám đông bị âm thành này làm xé cả màng nhĩ, sau đó một chiếc ô tô đổ ở
phía sau, một thanh niên đang nhướng mày bước xuống, là con trai út của
chú Ba nhà họ Hàn, tên là Hàn Nguy, vừa mới từ nước ngoài du học về,
tiếp nhận thế lực từ tay cha mình, và hắn ta cũng đang tham gia vào một
cuộc chiến giằng co với Hàn Nguyên Thanh.
Hàn Nguy tuổi còn nhỏ nên không bận tâm đến quá nhiều vấn đề như những
trưởng bối trong nhà. Tô Thừa kiêu ngạo, đương nhiên gã ta cũng không
cam lòng yếu thế.
Hàn Nguy đi lên trước,
nâng tay cho Tổng Lãnh một cái bạt tai, tuy miệng nói là trách cứ gã thả lỏng cảnh giác, song thực chất là đang ra vẻ cho Tô Thừa xem.
Tuy Tô Thừa chỉ hơn Hàn Nguy vài tuổi, nhưng thời trẻ hắn đã lăn lộn khắp
Bình Châu để nâng cao thế lực, luận mưu lược hay năng lực cũng đủ để
quẳng Hàn Nguy mấy chục con phố. Thấy Hàn Nguy chỉ cây dâu mắng cây hòe, trong lòng không kiên nhẫn, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười: “Sao ông
già cậu không ra cửa, lại phái cậu ra đây khiêu chiến thế này?”
Dường như Hàn Nguy chỉ chờ hắn nổ súng trước, nghe thế cũng không khách khí,
nói: “Tô Thừa, Bình Châu này không phải do nhà họ Tô anh định đoạt, anh
kiêu ngạo vừa thôi, đừng khinh người quá đáng!”
“Không phải nhà họ Tô thì chắc chắn cũng chẳng phải nhà họ Hàn. Tôi chỉ biết,
hiện tại các người đang chặn khách của tôi, tôi đi đòi cái công bằng
cũng không quá phận nhỉ?”
Hàn Nguy nói: “Người thì tôi có thể thả, nhưng vẫn phải kiểm tra theo quy định.”
“Quy định? Ai đưa ra quy định?” Tô Thừa đứng thẳng người, trước khi Hàn Nguy kịp nói chuyện hắn đã nheo mày, nói: “Bây giờ cũng chẳng phải thời xưa, thiên hạ này chẳng phải là nơi mà cậu tùy tiện đề ra một cái quy định
thì ai nấy phải thực thi, cậu phải hỏi qua mọi người đã.”
Người dân sớm đã ủ đầy một bụng ai oán, Tô Thừa vừa nhắc đến liền bắt đầu
phản đối, tiếng la hét ầm ĩ ngày một lớn, có xu hướng trở thành một cuộc biểu tình.
Hàn Nguy thấy thế, nét mặt cũng dần khó coi.
Trong lời nói của Tô Thừa như có một cái cầu chì, đám đông bị ngăn lại rất lâu mất kiểm soát, cửa cổng bị chèn lại.
Thẩm Đạc ở trong đám đông nhìn chòng chọc vào tình hình phía trước, muốn
nhân cơ hội để chen qua cửa cổng, thì cánh tay bỗng dưng bị một bàn tay
bắt lấy. Thẩm Đạc cảnh giác theo bản năng, trở tay túm chặt lấy cổ tay
đối phương, sau khi nhìn thấy người đó là Tiết Diệu Dẫn thì vội dừng
tay.
Tiết Diệu Dẫn bất chấp cơn đau nơi cổ tay, kéo cánh tay anh đi sang bên cạnh, “Xe Tô Thừa bên kia, chúng ta mau lên thôi!”
Thẩm Đạc thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tiết Diệu Dẫn kéo sang bên.
Nhìn thấy xe Tô Thừa từ tòa nhà bên cạnh đi ra, lúc này mới lùi về một bước.
“Tô Thừa!” Hàn Nguy thấy hắn ném một quả bom rồi toàn thây lui về, cơn giận không thể lấn át, gào rống đến mất cả giọng nói, ngặt nỗi bị đám đông
phía trước cản trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lên xe, nghênh ngang rời đi.
“Lát nữa nhà họ Hàn chắc chắn sẽ
quay lại làm rõ trái phải, chúng ta không thể ở đây lâu được nữa, mau mở thuyền đi.” Tô Thừa đi vào trong xe, sắc mặt cũng nghiêm trọng hơn,
quay đầu lại thấy Thẩm Đạc ngồi bên cạnh thì chợt sửng sốt. Tay trái của hắn vẫn còn đặt trên cửa xe, cứ như giây sau sẽ tông cửa chạy bay luôn
vậy.
Thẩm Đạc nhìn thoáng qua rồi chỉ gật đầu, tỏ vẻ mọi chuyện do hắn an bài.
Tô Thừa nhìn vẻ mặt và phản ứng bất biến của anh, mới tin rằng bản thân
không bị hoa mắt, trong lòng cũng không sao tin nổi như Hàn Nguyên
Thanh.
Tiết Diệu Dẫn vẫn còn ôm dáng vẻ
sống sót sau tai nạn, khẽ vỗ ngực, quay sang nhìn thấy hai hàng cúc áo,
bảy tám cái bị bung ra, vội vươn tay vào lấy ra.
“Tất cả là vì tính đến sự an toàn, đắc tội, đắc tội!”
Tô Thừa nhìn thấy Tiết Diệu Dẫn lấy ra hai bên hai nửa miếng bánh bao, ánh mắt hắn lúc này đã chẳng thể dừng ở mức dùng mỗi hai từ khiếp sợ đặng
mà hình dung nổi nữa rồi.