Thẩm Đạc làm việc lúc
nào cũng tiên lễ hậu binh, cảm thấy Lận Hiến Lương cứ dài mặt ra không
chịu quyết định, Thẩm Đạc cũng đổi thái độ để cho cha con Lận Hiến Lương biết thế nào là sự khác biệt.
Sáng sớm dậy dùng trà, Thẩm Đạc quay ngoắt một phát làm Lận Hiến Lương trở tay không kịp.
“Nếu chuyện đường sắt làm ông chủ Lận đây thấy khó xử thì tôi cũng không
miễn cưỡng nữa, thật mà không được thì tôi cũng chỉ đành làm phiền đến
thân phận của Hàn Nguyên Thanh thôi.”
Lận Hiến Lương vừa nghe xong, trong lòng khẽ run lên, không khỏi hoảng hốt.
Lão ta đã quên khuấy đi mất vị thiếu gia của nhà họ Hàn kia, chỉ vì Thẩm
Đạc chưa từng đề cập đến mà đi tìm thẳng tới lão mới làm lão bỏ sót điểm này.
Thẩm Đạc đưa mắt nhìn Lận Hiến
Lương, nhàn nhạt nói: “Thế cục ở Bình Châu bây giờ ai cũng rất rõ, con
người tôi xưa nay không thích dây thêm phiền phức, nhưng nếu quá bất đắc dĩ, tôi tin rằng bọn họ sẽ không thể không bán cho tôi chút mặt mũi ấy
đâu.”
Lận Hiến Lương gật đầu lia lịa, há còn dám làm bộ làm tịch, chỉ hận sao không nhanh chóng ký hợp đồng đây này.
Chỉ là Thẩm Đạc hiện tại đang nắm giữ mạch máu của lão, nên không còn dễ nói chuyện được như trước nữa.
“Thiếu soái sao lại nói thế được, chuyện này của chúng ta đương nhiên là phải
giúp rồi, nếu không thì phật lòng hảo ý mấy nay của Thiếu soái quá.” Lận Ái Như thì có vẻ bình tĩnh hơn cha mình đôi chút, cầm lấy hộp thuốc
trên bàn trà, ân cần đẩy đến.
Thẩm Đạc hơi hạ tay xuống, còn không thèm nhếch mày, nói: “Cai.”
Lận Ái Như không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ mới hôm qua thôi còn thấy anh
hút, sao đảo mắt đã cai rồi? Lận Ái Như nhìn thấy giữa hai hàng chân mày của anh vươn chút không kiên nhẫn, cũng biết chuyện này không thể dây
dưa thêm được nữa, bèn huých khuỷu tay của cha ngầm bảo lão mau nói tiếp đi.
Chưa bàn đến nhà họ Thẩm chống lưng
cho Thẩm Đạc, chỉ riêng thế lực ở Vô Định Đường thôi cũng đủ để cho bao
kẻ thèm thuồng muốn hợp tác cùng anh. Ban đầu Lận Hiến Lương cho rằng
lấy thân phận và địa vị của Thẩm Đạc, chuyện có thể giải quyết được thì
chắc chắn sẽ không tìm đến mình, nên mới đưa ra kết luận rằng Thẩm Đạc
đã không còn đường lùi, khó tránh khỏi vênh váo, bây giờ nhìn lại thì
không thể kéo dài thêm nữa.
Rượu mời
không uống mà thích rượu phạt, chắc hẳn là để miêu tả người như Lận Hiến Lương đây, Tiết Diệu Dẫn không khỏi đoán rằng có vẻ bọn họ muốn cọ cơm
thêm mấy bữa nữa, hoặc chăng là Lận Ái Như muốn tự tiến cử kê chiếu.
Dù sao thì có được cái danh vợ lẽ của Thẩm Đạc cũng đã vinh quang biết nhường nào rồi.
Sau khi mọi chuyện thỏa đáng, tuy rằng Thẩm Đạc cũng vẫn đối đãi long trọng với Lận Hiến Lương, song đã không được kiên nhẫn như xưa, còn làm như
không biết những ám chỉ trong tối ngoài sáng của Lận Ái Như.
Lận Ái Như lúc nào cũng bày ra đủ mọi tâm tư, xuất hiện ở khắp mọi nơi mà
Thẩm Đạc đến, chỉ cần có thể là phải bắt chuyện đôi ba câu.
Lận Ái Như sờ làn da nổi đầy da gà vì gió lạnh thổi, nhìn hai người tay trong tay trước mắt, không cam lòng dậm chân chạy về.
Lần đầu tiên cô ta thấy Tiết Diệu Dẫn, trông cô không nói nhiều lắm, những
tưởng cô cũng chỉ là tiểu thư nhà giàu thành thật không biết phong tình, thế nên mới xuất hiện tâm tư không đáng có.
Đàn ông ấy mà, có tự hạn chế cũng không đánh được cái thói hư tật xấu,
hưởng mãi một khẩu vị thì không phải sẽ muốn thay đổi ư? Lận Ái Như tự
thay đổi bản thân từ nhã nhặn, lịch sự và hào sảng thành một người nhiệt tình không biết kiềm chế, hòng nghĩ rằng có thể hấp dẫn được sự chú ý
của Thẩm Đạc, nhưng vốn chỉ công cốc.
Lận Ái Như không ngờ rằng từ đầu đã đâm nhầm khu, chỉ mỗi Thẩm Đạc mới biết Tiết Diệu Dẫn chính là một tiểu yêu tinh hút hồn đoạt phách không hơn
không kém, nên Lận Ái Như đã thua từ ngay vòng gửi xe rồi.
Có điều Thẩm Đạc cũng nào có rảnh mà đi để ý người ta nghĩ gì, chỉ lo nhàn nhã cùng Tiết Diệu Dẫn dạo bộ đến khu đua ngựa, nhân tiện còn làm người mẫu ảnh cho cô nữa.
Tiết Diệu Dẫn nhìn
gương mặt lạnh lùng của Thẩm Đạc qua màn ảnh, bỗng nghiêng đầu sang,
cười hỏi: “Thiếu soái cai thuốc từ bao giờ thế, sao em không biết?”
“Hôm qua.” Thẩm Đạc nghiêm túc nói ra khoảng thời gian chính xác, anh vốn đã hiếm khi hút rồi, bây giờ càng thấy không nên hút, hơn nữa anh mới vừa
phát hiện ra, kẹo ngon hơn thuốc lá nhiều.
Tiết Diệu Dẫn không khỏi cảm thán, cô nhớ trước kia hễ cứ nghe thấy tên của
Thẩm Đạc là mang tâm lý tránh xa ba mét, còn so với bây giờ thì khác xa
một trời một vực.
Tiết Diệu Dẫn cũng
không muốn hỏi tình cảm mà Thẩm Đạc dành cho cô hiện tại là gì, bởi có
một số chuyện dù không hỏi ra thì trong lòng cũng đã tỏ tường. Tiết Diệu Dẫn không dám đảm bảo bản thân sẽ khăng khăng sông cạn đá mòn cùng anh, nhưng ít nhất thì hiện tại trong lòng cô không hề có ai khác, dẫu xuất
phát từ bề ngoài hay trong lòng, thì cũng đang trầm luân mê mệt Thẩm Đạc mất rồi.
Ngay từ đầu Tiết Diệu Dẫn cũng
đã rất rõ ràng, xác định đúng hướng rồi thì cứ thế mà đi, có lâu dài hay chăng cô cũng không ép buộc, mà tình hình hiện tại rõ là nghiêng về
trước, thì hà cớ gì mà cô không xuôi theo.
Tiết Diệu Dẫn mở camera lên, lưu giữ lại dáng vẻ giương mắt nhìn của Thẩm Đạc vào trong cuộn phim.
Thẩm Đạc chăm cô cả đường, lúc đi đến một bãi cỏ khô trước hàng rào chắn,
chợt ôm cô ngồi xuống, cầm lấy camera của cô rồi lùi ra sau mấy bước.
Tiết Diệu Dẫn thấy thế cũng rất ngoan ngoãn xê dịch người, hai tay chống hai bên, để lộ lúm đồng tiền tươi như hoa. Sau rồi, cô nằm lật người xuống
đống cỏ khô, nâng chân lên thoải mái tạo dáng cho Thẩm Đạc chụp.
Nhớ lại trước khi kết hôn, Thẩm Đạc nói dẫn cô đi chụp ảnh, nhưng đến tận
hôm nay trong nhà cũng không có được mấy tấm của cô. Thẩm Đạc có lòng
lợi dụng cơ hội hôm nay, lại không ngờ mới ấn vài cái thì camera sập
nguồn.
Tiết Diệu Dẫn bẻ cái nắp phía sau ra, nhìn rồi nói: “Hết cuộn phim.”
Thẩm Đạc nghe thế cũng chỉ đành từ bỏ, trong lòng chỉ hận không thể xóa đi một nửa ảnh mình trong cuộn phim.
Sau khi Thẩm Đạc bày tỏ thái độ, Lận Hiến Lương không dám ra vẻ thêm nữa, ở biệt thự Vấn Sơn thêm hai ngày liền từ biệt. Thẩm Đạc thì ở cùng Tiết
Diệu Dẫn thêm mấy ngày rồi mới cùng nhau về lại thành phố Việt Châu.
Thành phố Việt Châu và biệt tự Vấn Sơn có chút khác nhau, Tiết Diệu Dẫn đã
lâu không về nên cảm giác trời trở lạnh hơn rất nhiều, lá trên cây bị
gió gào rú thổi bay sạch nhẵn.
Thời gian ở Linh Thảo Đường của Tiết Diệu Dẫn cũng giảm phân nửa, chỉ cần gió phớt
qua thôi là lại nhớ đến suối nước nóng ở Vấn Sơn.
“Chờ xử lý xong chuyện quân đội lại dẫn em đi, năm nay ăn Tết cũng có thể
chuyển đến đấy.” Thẩm Đạc tự nhiên vươn tay xoa đầu cô, rồi lần theo
sống lưng trượt xuống, tay nghề vuốt mèo đến là thành thạo.
“Ở đấy ăn Tết cũng không tệ, có điều sẽ không náo nhiệt như ở đây, không
thì chờ đến tết Nguyên Tiêu rồi đi đi!” Tiết Diệu Dẫn muốn tháng giêng
về nhà, nên cũng đánh bay ý nghĩ này trong đầu.
Việc này đương nhiên Thẩm Đạc không dị nghị gì, dẫu sao cũng sẽ chiều theo ý cô, nên không chen miệng vào nữa.
Gần đến Tết, quân đội và Vô Định Đường không có quá nhiều chuyện cần làm,
chỉ đơn giản kết thúc công việc, dù sao thì binh lính đều về nhà ăn Tết
cả.
Hai mươi tháng chạp, các tiệm buôn và trường học trong toàn thành phố đều nghỉ, người vào bách hóa tự nhiên cũng nhiều lên.
Quân đội ở thành phố Việt Châu là tâm phúc của dân, đương nhiên không thể
nào nhàn nhã tự tại như người thường rồi, các lính gác trong thành phố
không thể nghỉ ngơi dù có là lễ Tết.
Ngặt nỗi quân đội có phúc lợi rất tốt, nếu không thì sẽ không có quá nhiều trai trẻ tiếp bước người sau đi vào nhập ngũ thế đâu.
Gia tộc họ Thẩm xuất thân là tướng lĩnh, đương nhiêu đối đãi với lính nhà
mình sẽ không có chuyện úp mở hay tệ bạc, chưa đến Tết, mà quân lương
hay quà Tết đều đã an bài đâu ra đấy, vậy nên quân nhân ai nấy đều mang
vẻ mặt hồng hào chất ngất, cứ như đang ăn Tết vậy.
Cùng lúc đó, Thẩm Đạc đương nhiên sẽ không quên anh vợ Tiết Chính Dương rồi, gần đến Tết, mấy xe quà thay nhau đến đến đi đi.
Tuy mặt mũi Tiết Chính Dương sáng bừng lên, nhưng thấy đồ trong nhà ngày
một chất đầy, bỗng nổi lên đa nghi, Tiết Diệu Dẫn vừa về nhà liền kéo
vội cô lại, hỏi: “Em và Thiếu soái cãi nhau ư?”
Tiết Diệu Dẫn bị hắn hỏi mà ngơ ngác, “Bọn em thì có thể cãi gì?”
Tiết Chính Dương chỉ căn nhà sắp biến thành cái tiệm tạp hóa, lòng nghĩ có
phải là hai người trẻ tuổi này nhất thời xúc động giận dỗi tính toán ly
hôn hay chăng, mà Thẩm Đạc thì không muốn bỏ dở hôn sự được trưởng bối
định đoạt này, nên mới trấn an nhà vợ trước.
Có điều hắn nào dám nói trắng ra, do dự bóng gió một hồi, thấy Tiết Diệu
Dẫn ra vẻ có điều tâm sự thật, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, xong lại
khổ não.
“Cũng có phải là hồi mới cưới đâu, tự dưng xe đến xe đi, anh không hoài nghi sao được.”
Tiết Diệu Dẫn chưa từng thấy ai nhận quà mà lòng sinh âu như thế, bất giác
phì cười: “Không phải vì đây là năm đầu tiên em vào cửa nhà người ta ư,
Thẩm Đạc bận chuyện quân đội mà lại còn không biết nên tặng quà gì, mới
chọn tất đấy.”
“Tiêu tiền như thế thì núi vàng núi bạc cũng không độ được nữa là…” Tuy rằng không phải là tiền
của mình, nhưng Tiết Chính Dương vẫn đau lòng thay, bảo cô phải về
khuyên nhủ lại Thẩm Đạc đi thôi.
Tiết
Diệu Dẫn cũng thấy như vậy là quá lãng phí, về đến nhà bèn nói với Thẩm
Đạc. Trước nay cả hai chưa từng kiêng dè với nhau chuyện gì, vậy nên cô
có gì sẽ nói đó, Thẩm Đạc vừa nghe đã hiểu, không hề thấy mặt mũi bị bác bỏ, mà chỉ thản nhiên ừm một tiếng.
Tiết Diệu Dẫn ôm cổ anh, hỏi: “Thiếu soái chỉ lo tặng quà cho người khác thôi, thế quà Tết của em đâu rồi?”
Tiết Diệu Dẫn biết anh rộng lượng, vừa mở miệng đòi thì chắc chắn anh sẽ đáp ‘em muốn mua gì thì mua cái đó’, nhưng cô lại nổi lên ý xấu muốn trêu
chọc anh, muốn cho anh một đề bài khó giải.
“Em chẳng thích gì sất, nhưng nếu anh tặng thì em sẽ thích thôi, anh phải suy nghĩ cho thật kỹ xem nên tặng em cái gì nhé?”
Phụ nữ phần nhiều sẽ không để ý xem mình được tặng gì, cốt là muốn nhìn
thành ý của người đàn ông. Không hiểu sao Tiết Diệu Dẫn cũng muốn khảo
nghiệm Thẩm Đạc, xem anh có chủ động nghĩ đến chuyện này bao giờ chưa,
có tâm chuẩn bị hay chưa.
Thẩm Đạc tựa như nhìn thấy chút tâm tư bé bỏng này của cô, cầm đầu ngón tay cô về, véo véo, đáy lòng như đã có toan tính.