Lúc Tiết Diệu Dẫn thức dậy thì mặt trời đã lên cao, cô theo bản năng nâng chân lên, dịch sang
đặt lên thân thể cường tráng bên cạnh, cọ cọ cơ bắp tuyệt vời trên cánh
tay, khàn khàn lầm bầm: “Sao anh còn chưa đi?”
Ngày trước nếu vào thời gian này, anh hẳn đã xong xuôi công việc và về nhà rồi.
Thẩm Đạc ôm lấy cục đậu hủ nộn mềm vào lòng, yêu thích không buông ve vuốt mấy cái, không nói gì.
Đồng hồ sinh học của Thẩm Đạc luôn chuẩn xác, chỉ là sáng nay lúc tỉnh dậy,
ngồi trên giường nhớ lại xem công việc có chuyện gì lớn hay không, thế
là lại nằm xuống giường ôm thân thể mềm mại vào lòng đi ngủ tiếp. Đối
với Thẩm Thiếu soái luôn nghiêm túc trong công việc mà nói, đây là
chuyện xưa nay chưa từng có.
Thẩm Đốc
quân cũng tập thành thói quen với chuyện này, chỉ cần không ảnh hưởng
đến đại sự thì tùy họ thế nào cũng được, những lúc quan trọng sẽ trốn đi xa, không làm bóng đèn của hai người, có thể nói là vô cùng săn sóc.
Tiết trời ngày một lạnh, nằm trong phòng cũng có thể nghe được tiếng gió gào thét bên ngoài, trời luôn âm u, không biết có phải tuyết sắp rơi hay
chăng.
Thẩm Đạc và Tiết Diệu Dẫn ôm nhau nằm trên giường, tản ra luồng hơi thở biếng nhác, không ai muốn dậy.
Nằm trên giường cảm nhận cuộc đời an ổn, tuy có chút xấu hổ nhưng Tiết Diệu Dẫn lại rất hưởng thụ.
Tiết Diệu Dẫn dán lên lồng ngực Thẩm Đạc, nghe tiếng tim đập có quy luật của anh, ngón tay không tự chủ vẽ xoắn ốc trên eo và bụng anh, thầm than,
ôi cơ bụng của người đàn ông nhà mình.
Thẩm Đạc bắt lấy những ngón tay chơi xấu của cô, nhéo nhéo như thể cảnh cáo.
Ngón tay Tiết Diệu Dẫn động một tí, ngược lại còn cầm lấy tay anh đặt lên
ngực mình, cho đến khi Thẩm Đạc véo mông cô một chập, mới ngoan ngoãn
rụt tay về lại.
Tiết Diệu Dẫn cảm nhận
được dục vọng của Thẩm Đạc đang muốn ngoa ngoe ngóc đầu dậy, còn cười hì hì trêu ghẹo anh: “Thiếu soái nếm tủy thấy mật đấy à?”
Thẩm Đạc thấy cô ra chiều muốn trêu ghẹo thằng đệ của anh, cũng không định
che giấu làm gì, hôn khẽ lên đầu ngón tay cô, xốc chăn lên đè xuống.
Tiết Diệu Dẫn ậm ờ ngâm nga: “Ưm… Hơi sưng lên rồi, không hợp với Thiếu soái đâu…”
Thẩm Đạc cắn đôi môi đỏ hồng của cô, chen dục vọng cứng nóng từng chút từng
chút chen vào, cảm giác được bên trong ấm áp đang dần hút lấy, thoải mái thở than.
Không xứng cái cứt gì chứ, đây là sự phù hợp mà đất trời ban cho đấy.
Thẩm Đạc cảm nhận được càng vào sâu thì hành lang càng gấp khúc, chính trực khen ngợi tuyệt không thể tả.
Hai người thỏa mãn rời giường, mặt trời lúc ấy đã sắp xuống núi.
Tiết Diệu Dẫn không có thành ý nhìn bản thân miệt mài quá độ trong gương,
lại thấy Thẩm Đạc đang muốn đeo thắt lưng vào, không nhịn được duỗi tay
qua định làm thay anh.
Thẩm Đạc thấy cô còn rất nhàn tâm chiếm hời của mình, khóe mắt cong lên. “Tinh thần xán lạn nhỉ?”
Tiết Diệu Dẫn vừa xuống giường đã quên hết ráo những dạy dỗ trên giường, có
điều ngẫm lại thân thể đầy cơ bắp của anh, vẫn hèn nhát vỗ lớp áo da anh rồi thu tay về, ôm lấy cổ anh lảng sang chuyện khác: “Ngày mai em sẽ đi thăm Đại Đại và em bé, cùng em ra ngoài mua chút đồ nhé?”
Thẩm Đạc hôn lên đôi môi đỏ mọng mà ai kia tự động dâng lên, gật đầu.
Tiết Diệu Dẫn mua một ít thuốc bổ cho trẻ sơ sinh, và vô số mấy món đồ linh tinh.
Thẩm Đạc thấy lái xe qua đấy cũng không quá xa, thế là thuận miệng nói: “Tiện đường thì bây giờ qua đó luôn đi.”
“Anh em nói qua đầu giờ chiều không thăm nom được, vẫn nên đợi đến sáng mai rồi hẵng đi.”
Thẩm Đạc cười: “Sao ngay cả em cũng tin chuyện này thế?”
Tiết Diệu Dẫn nhún vai, không nói tin, chỉ là thấy tiết trời lúc này vừa âm u mà gió lạnh thì thổi vù vù, đúng là không phải ngày đẹp để đi thăm
người ta.
“Lần trước đi tiệc đầy tháng
vẫn chưa được nhìn thấy Đại Đại và em bé, nghe Tưởng Cửu gia nói là đôi
thiên kim song sinh, phúc khí của Đại Đại lớn thật!” Trên gương mặt của
Tiết Diệu Dẫn không hề che giấu sự hâm mộ.
Thẩm Đạc nói: “Vậy ngày mai vừa lúc em qua đó hít chút phúc khí rồi.”
“Nếu có thể thì là một công đôi việc, còn gì bằng nữa.” Tiết Diệu Dẫn và
Thẩm Đạc nhìn nhau rồi cười, rồi cô quay sang dựa vào người anh.
Hai người xách túi đồ đang đi về hướng chiếc xe đỗ bên đường, bỗng nhiên ở
đâu ra một người bên cạnh xông đến đâm vào Tiết Diệu Dẫn làm cô lắc lư,
gần như ngã nhào vào lòng Thẩm Đạc.
Thẩm Đạc đỡ được Tiết Diệu Dẫn, ngay lúc ngẩng đầu lên, thì đôi mắt đã lạnh tanh, tựa như một lớp băng dày ba thước vậy.
Tiết Diệu Dẫn được Thẩm Đạc đỡ đứng vững, lại thấy đó là một người đàn bà áo quần tả tơi, nên thôi không so đo nữa.
Hiển nhiên Thẩm Đạc không có ý định truy cứu trách nhiệm, chỉ ôm lấy Tiết
Diệu Dẫn muốn đi, bên cạnh đột nhiên có một người đàn ông đuổi theo đang lao đến, hùng hùng hổ hổ đạp người đàn bà nằm trên mặt đất mấy cái,
xong rồi lại đá mạnh thêm mấy hồi nữa mới thôi.
Người đàn ông thấy Thẩm Đạc, thái độ lập tức xoay chuyển 180 độ, cười nheo
tít cả mắt như thể vừa thu được một vớ bự, nịnh nọt: “Hóa ra là Thẩm
Thiếu soái ạ, lâu ngày không gặp, hân hạnh hân hạnh.”
Thẩm Đạc nhìn người đó, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, cũng không định phản ứng gì với hắn, dẫn Tiết Diệu Dẫn đi đến xe.
Tiết Diệu Dẫn nghiêng đầu nhìn hai người bên kia, đang muốn hỏi Thẩm Đạc có
phải là người quen không, lại nghe anh nói: “Là người của nhà họ Tưởng,
sau này mà có gặp lại thì nhớ cách xa chút.”
Thẩm Đạc đã nói ra như thế, đương nhiên Tiết Diệu Dẫn sẽ nghe theo, có điều vẫn không tránh khỏi tò mò.
“Nói thế nào thì gia tộc Tưởng cũng rất lớn, sao bây giờ lại nghèo túng đến
thế? Huống hồ chi Tưởng Cửu gia còn ở đây mà.” Tiết Diệu Dẫn không khỏi
thấy kỳ quái.
“Tưởng Sở Phong cũng không
tự nhận bản thân là người nhà họ Tưởng, từ sau khi cụ Tưởng qua đời thì
đã không còn gia tộc họ Tưởng nữa rồi.”
Tiết Diệu Dẫn hiểu ra, gật đầu, rồi lại hỏi: “Không phải gia tộc họ Tưởng có chín cậu chủ lận ư, nhưng hình như chưa nghe thấy ai ngoài Tưởng Cửu
gia.”
“Lão Tưởng sinh không ít con, nhưng hiện tại đều tự làm theo ý mình, kinh doanh nhỏ lẻ. Lão Thất luôn đi
theo Tưởng Sở Phong, vừa nãy em thấy là Lão Lục.”
Tiết Diệu Dẫn vừa nghe mà không thể tin nổi, ngoảnh lại nhìn thoáng qua tên
đàn ông ven đường nọ, “Thật không ngờ rằng, gia tộc họ Tưởng lại nuôi ra một kẻ nghiện ma túy.”
Tiết Diệu Dẫn học trung y, Thẩm Đạc thấy cô vừa liếc mắt nhìn Lão Lục thôi mà đã nhận ra
hắn ta hút thuốc phiện thì cũng không mấy ngạc nhiên, chỉ nói: “Không
chui ra từ một bụng mẹ, tốt xấu lẫn lộn là lẽ đương nhiên.”
“Nói lại thì em rất khâm phục cụ Tưởng đấy, thế mà sinh liên tục chín người con!”
Thẩm Đạc từ chối cho ý kiến, cảm thấy chín đứa con cũng chưa chắc đã tốt.
Nhưng cũng hư hỏng thật, hoặc không nên thân hoặc không nhận ba con. Cụ
Tưởng sợ đời sau không chịu nhang khói, nên so với nhà anh thì bên này
nhận tổ tông dễ hơn nhiều.
“Đúng rồi, người phụ nữ vừa nãy bị đánh là ai thế? Cũng là người nhà Tưởng ư?”
Lần đầu tiên Tiết Diệu Dẫn thấy một người bị đánh đến nông nỗi ấy, cũng thấy khó chịu, không khỏi sinh ra chút thương cảm.
“Là bà Cả của cụ Tưởng.”
Tiết Diệu Dẫn không khỏi lộ vẻ kinh ngạc: “Là mẹ đẻ của Lão Lục đấy ư?”
Thẩm Đạc tựa như nhìn ra tâm tư của Tiết Diệu Dẫn, không trả lời câu hỏi
này, mà chỉ thản nhiên nói tiếp: “Bọn họ không phải người lương thiện
gì, nhận lấy kết quả này cũng chỉ là gieo gió gặt bão thôi.”
Tiết Diệu Dẫn nghe anh nói thế, tuy rằng không rõ uẩn khúc là gì, nhưng cũng không lắm mồm hỏi thêm, dù sao biết những lời Thẩm Đạc nói là đúng là
được.
Buổi tối, Thẩm Đốc quân về nhà,
hiếm khi thấy được cả hai đang ở phòng khách, cuối cùng cũng có được bữa cơm gia đình. Thẩm Đạc còn có kiên nhẫn ngồi chơi thêm hai ván cờ với
Thẩm Đốc quân, sau rồi Thẩm Đốc quân mới vừa lòng mãn nguyện đi ngủ.
Thẩm Đạc tắm rửa xong, đi ra thì thấy Tiết Diệu Dẫn đang ngồi trên giường
nhặt những tấm ảnh ra, lau khô tóc rồi đi đến, cầm lên nhìn thì thấy đều là những bức ảnh chụp ngoại cảnh trước khi cả hai kết hôn, mười tấm thì hết chín tấm là anh rồi.
Thẩm Đạc thấy
cô kiên nhẫn lựa từng bức theo từng phong cách cất vào cuốn album, không khỏi có chút buồn bực. Người thật ở bên cạnh cô rồi đây này, sao phải
ngắm ảnh không rời mắt thế kia?
Tiết Diệu Dẫn hãy còn thưởng thức đến quên mình, cầm bức hình Thẩm Đạc mặc quân
phục lên, híp mắt nói: “Quả nhiên quân phục hợp với anh nhất, hôm nào
anh mặc rồi chụp cho em hai bức đi, muốn ảnh toàn thân cơ.”
Thẩm Đạc mỉm cười, nói: “Không phải ngày nào anh cũng ở bên em sao?”
“Ngày nào nhưng không phải là lúc nào cũng thế, em giữ lại hai bức cho bõ ghiền đó!”
Thẩm Đạc thấy cô không có chút e lệ nào, không nhịn được nụ cười bên môi.
Tiết Diệu Dẫn xếp ảnh đâu ra đấy, rồi lại lật nhìn thêm lần nữa, càng ngắm
càng vừa lòng, mỹ mãn nói: “Em thấy em có thể là người chụp ảnh chuyên
nghiệp đó, anh thấy thế nào?”
Thẩm Đạc
luôn thấy một cô gái mà chỉ học mỗi trung y như cô thì quá buồn tẻ, hiếm khi cô có được hứng thú khác, đương nhiên là không định ngăn cản, mà
nói: “Em thích thì cứ làm.”
“Vậy hôm nào em đi tìm xem có cuốn sách nào liên quan không, tự học thử xem, sau này sẽ chuyên phụ trách chụp ảnh cho anh!”
Đãi ngộ độc nhất vô nhị này, đương nhiên Thẩm Đạc rất hưởng thụ rồi, thế là vui vẻ đồng ý.
Không đến mấy ngày, buổi chiều nọ Tiết Diệu Dẫn từ phòng thuốc về, lại thấy
phòng sách bên cạnh có mấy người thợ thủ công ra ra vào vào, đang dọn
đồ.
Tiết Diệu Dẫn không hiểu ra sao, định hỏi quản gia thì thấy Thẩm Đạc đã quay lại, bèn hỏi: “Đang làm gì thế?”
Thẩm Đạc tự nhiên đáp: “Không phải em muốn học chụp ảnh sao? Anh gọi người
dỡ phòng bên cạnh đi, sắp xếp phòng tối cho em rửa ảnh.”
Tiết Diệu Dẫn nghe xong thì cảm động khôn siết, nhưng hiệu suất thế này thì nhanh quá, cô còn chưa mua sách nữa kia kìa…
“Thiếu soái đối với em thế này, thì không ném em đi được đâu!” Tiết Diệu Dẫn kéo cánh tay Thẩm Đạc, vui vẻ không ngớt.
Thẩm Đạc không nghĩ ra được lý do mà mình ném cô đi, nắm tay cô đi đến nhà
ăn, rồi lại đồng ý với cô chờ đến chủ nhật sẽ dẫn cô đi mua sách.
Tiết Diệu Dẫn vâng dạ, không hề phát giác ra được rằng bản thân đã ỷ lại vào Thẩm Đạc nhiều hơn rồi.
(Phòng tối play thất bại theo thời gian rồi, các bác não đi chơi xa đâu mau ra đây hứng nước đá 23333)