Mọi suy nghĩ của Tiết Diệu Dẫn đều bị đập tan nát ngay khoảnh khắc môi lưỡi len vào hoa cốc.
Chiếc lưỡi dài khẽ liếm nơi miệng hoa huyệt đang nhắm chặt, tiện đường bám
víu, thâm nhập và dò hỏi, ngay sau đó mang theo từng trận nước xuân tràn ra.
Tiết Diệu Dẫn rên rỉ, cả người nhũn
nhão mê mang nằm trên bàn, thân thể mềm mại hồng hồng hẵng còn đang run
rẩy, cả người kích thích trợn trừng hai mắt nhưng chưa kịp thu về, đã bị một lần thâm nhập thật sâu ở thân dưới quăng lên chín tầng mây.
Công việc đang ở trước mắt, lại luyến tiếc mỹ vị đã dâng đến miệng, tựa như
thật sự muốn giải quyết dục vọng mãnh liệt quay cuồng này trong mười
phút vậy, vừa vào trận đã đẩy đưa nông sâu không ngớt, thậm chí còn
chẳng cho Tiết Diệu Dẫn lấy giây phút để thở dốc.
Tiết Diệu Dẫn tựa như con thuyền nhỏ trong đêm, bị sóng dập cho thần hồn điên đảo, nào phân được phương hướng.
So với Tiết Diệu Dẫn lâm trận muốn lùi, Thẩm Đạc mở khóa quần bắt đầu màn
chinh phạt, biểu thị của sự chủ động thắng thế. Anh như một con thú dữ
không ngừng đẩy eo, mạnh mẽ giam cầm nửa thân trên trần trụi mềm mại,
động tác thọc ra rút vào cũng ướm chút sự thô bạo và dã man. Đôi tay
kiềm chặt vòng eo thon hiện lên gân xanh, rất ăn khớp với nét mặt ẩn
chứa sự ẩn nhẫn của anh.
Tiết Diệu Dẫn bị anh dập hết lần này đến lần khác, cơ thể mẫn cảm dị thường, chỉ có thể
vớ đại thứ gì đấy cho vào miệng mà cắn, để đè nén khoái cảm muốn thét
thật to từ trong cổ họng.
Cơn khoái cảm
mãnh liệt này đến trong khoảng thời gian rất ngắn, kích thích hệt như
lần triền miên suốt đêm kia, Tiết Diệu Dẫn cảm nhận cơn run rẩy từng hồi một đến từ bụng dưới, trong chốc lát đã bắn ra hai lần, thế mà dương
vật vẫn đóng cọc trong đường đi, nện từng phát, đến độ tim gan cô cũng
phải run rẩy.
Nhận lấy mấy chục cú nhấp
đẩy đưa, Tiết Diệu Dẫn gần như muốn hỏng mất, nhân cơ hội Thẩm Đạc cúi
người xuống thật thấp bèn ôm lấy cổ anh nương sức ngồi dậy, đôi tay như
cánh sen không chờ đợi nổi bám lấy cơ thể anh như thể xoa dịu cơn cực
khoái đang dần bùng nổ trong đầu anh.
Tay Thẩm Đạc đặt sau gáy cô, hôn lên đôi môi đang khẽ than những tiếng ưm a đỏ mọng, lại thêm một hồi quấn quýt mãnh liệt, khiến cho hô hấp cả hai
càng thêm thác loạn, triền miên chẳng thể phân biệt nổi.
Thẩm Đạc mút chiếc miệng thơm ngọt như thể mê say, dương vật dưới háng vẫn
duy trì tư thế công kích mạnh mẽ, bày tỏ quyết tâm rõ ràng và mục tiêu
dứt khoát đâm thẳng phủ Hoàng Long, từng cú đẩy vào rút ra đều chạm đúng hoa tâm, làm da đầu ai kia cũng phải run lên.
“Ưm…ưm a….”
Đường đi nóng bỏng không ngừng được sự tiến quân thần tốc, mỗi một cú đều
khiến cho con đường phải co rút thật nhanh, cánh hoa bị cọ xát nhiều như thế không ngừng khép mở, tựa như một cái miệng nhỏ hồng nhuận, khó khăn phun ra nuốt vào thứ hàng thô dài tím đậm.
Đôi lần Tiết Diệu Dẫn không rảnh được để lo toan cho sự nhiệt tình đến từ
đôi môi Thẩm Đạc, lại cứ bị anh làm cho không sao từ bỏ được, hơi thở
đậm sự nam tính ngập trong khoang miệng và mũi cô, còn khiến lòng ai xôn xao hơn cả xuân dược.
Đồng hồ treo tường chỉ điểm tròn giờ, vang tiếng leng keng, Tiết Diệu Dẫn không khỏi kinh
hoảng, thân thể cũng vì thế mà run lên, càng khiến cho đường đi kẹp chặt cây hàng thô dài cương cứng đến nảy lên, chất lỏng dính nhớp phun ra
phùn phut bên trong hồ hoa đương còn co rụt.
“Hừm…” Thẩm Đạc kêu thành tiếng, ôm thân thể đang run lên của Tiết Diệu Dẫn
đến bên mình, hôn lên bên mi tâm của cô, dù trên mặt vẫn còn chút không
thỏa mãn và tiếc nuối, song vẫn thu bình như thời gian đã hứa.
Thẩm Đạc rút ra rồi dọn dẹp đơn giản, kéo khóa quần lên đã biến về thành
Thẩm Thiếu soái mặt lạnh cấm dục. Còn Tiết Diệu Dẫn, chiếc sườn xám rơi
rách tan tác, bắp đùi trắng nõn hẵng còn vài dòng chất lỏng dâm mỹ chảy
ra, gương mặt chìm trong men tình đo đỏ mỹ lệ, trông chẳng khác nào một
tiểu yêu tinh đi hút hồn nhân thế.
Từ
trước đến nay Thẩm Đạc không phải là kẻ lật lọng, liếc nhìn một thoáng
đã thu hết tâm tư về, ôm Tiết Diệu Dẫn đi đến đẩy một cánh cửa thuộc một căn phòng trong văn phòng này.
Bên trong là phòng ngủ, là nơi mà Thẩm Đạc dùng để nghỉ ngơi ngày thường, đậm phong cách cá nhân của anh.
Thẩm Đạc đến gần mép giường rồi mới cong lưng, Tiết Diệu Dẫn rất tự giác lăn từ khuỷu tay của anh xuống chiếc giường lớn, lười nhác chẳng buồn nhúc
nhích.
“Khóa cửa kỹ vào, chờ anh họp xong nhé.” Thẩm Đạc xoa mặt cô, đội mũ lên rồi xoay người đi ra ngoài.
Tiết Diệu Dẫn quay đầu sang nhìn bóng dáng dần đi xa của anh, trong lòng
không khỏi thầm than: “Nói mười phút là mười phút, làm tình cũng có kỷ
luật đến thế cơ á?”
Tiết Diệu Dẫn chẹp miệng, thật sự không tin nổi chuyện kỳ quái này.