Tuy rằng Tiết Diệu Dẫn có tà tâm thật nhưng không có cái gan đó. Cô đứng dậy đi vòng ra sau
lưng Thẩm Đạc, kéo tư tưởng đang đi chơi xa của mình về.
Cơ lưng cường tráng có màu sắc hơi thâm, hai vết thương từ súng hiện lên
rất rõ, một vết ở giáp vai, vết kia nằm chếch xuống bên trái. Tiết Diệu
Dẫn quen với vị trí cơ thể, nhìn là nhận ra vị trí này rất gần với trái
tim, không khỏi thầm kinh ngạc, bị thương ở nơi này mà vẫn còn sống sót
được thì đúng là được ông trời thương xót.
Thẩm Đạc ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, khi ngón tay của Tiết
Diệu Dẫn chạm ra sau lưng, vẻ mặt của anh chợt thay đổi nhỏ, đường cong
sắc bén của cơ lưng khe khẽ chuyển động, tựa như không kiên nhẫn với sự
lay động của những ngón tay thon dài ấy.
Tiết Diệu Dẫn dừng xoa bóp bờ vai anh, đi ra trước bàn trà ngồi xuống sửa
lại xấp giấy trắng, cầm bút viết vài dòng trên đấy, vừa nói: “Xương cốt
không có vấn đề gì cả, nhưng vết thương từ súng không được chăm sóc tốt. Tôi viết cho anh toa thuốc chăm ngoài da, mỗi ngày trước khi đi ngủ
Thiếu soái chườm nóng một lần, cách ba ngày tôi sẽ qua châm cứu cho
anh.”
Tiết Diệu Dẫn xé đi toa thuốc đã
viết đưa sang cho Thẩm Đạc, nhưng nhớ ra Linh Thảo Đường nhà mình tiện
lấy hơn, thế là rụt tay về dò hỏi: “Hoặc không thì Thiếu soái đến thẳng
nhà tôi hay Linh Thảo Đường?”
Thẩm Đạc kéo áo lại, bàn tay cài nút áo khựng lại một lát, mở miệng nói: “Vậy thì phiền cô Tiết rồi.”
Phiền ở đây, chắc chắn là phiền phải đến nhà người ta rồi.
Tiết Diệu Dẫn lại không thấy có gì quá lớn, cất toa thuốc về mới nói: “Vậy tôi về Linh Thảo Đường trước để bốc thuốc cho anh.”
Thẩm Đạc là một nhân vật lớn luôn được mọi người nịnh hót, chưa bao giờ chủ
động giữ người lại, dù trong lòng có ý nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Cũng may có Thẩm Đốc quân
âm thầm quan sát, tự thấy sốt ruột quá bèn vội nhảy ra la lên: “Diệu
Diệu đi rồi sao? Đừng vội, đừng vội, ở lại ăn cơm đã, bác nghe cháu
thích đồ mặn nên tìm một đầu bếp chuyên về nó đấy!”
Thẩm Đạc thầm nghĩ, vừa mới tìm mới phải, sáng nay anh ra ngoài còn không hề biết trong nhà mình có một đầu bếp chuyên nấu món mặn đấy.
Với lễ nghĩa ‘lời trưởng bối không dám khước từ’, Tiết Diệu Dẫn cũng không từ chối.
Thẩm Đạc không nói thêm gì, nuốt một hơi những lời định nói từ yết hầu xuống.
Phu nhân Đốc quân qua đời rất sớm, nhưng Thẩm Đốc quân không cưới vợ mới
về, một mình vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi Thẩm Đạc lớn lên, mỗi lần đến
bữa ăn cũng không quên thắp ba nén nhang cho vợ mình.
Tiết Diệu Dẫn thầm cảm khái lòng thâm tình thiết tha của Thẩm Đốc quân, ánh
mắt không khỏi dời sang người Thẩm Đạc, hãy còn suy tư.
Thẩm Đạc chạm phải ánh mắt đánh giá của cô, không hề biết lòng cô đang mặc
sức tưởng tượng điều gì, chỉ xê dịch một chiếc đĩa đến trước mặt cô, rồi kéo tách trà nóng về.
“Luôn làm chứ không nói.” Tiết Diệu Dẫn thầm thán, ngón trỏ nâng lên vén vành tóc mai ra sau, vẽ một vòng tròn.
Trên bàn ăn chỉ có Tiết Diệu Dẫn trò chuyện với Thẩm Đốc quân, thỉnh thoảng
Thẩm Đạc mới đáp được đôi câu, đôi lúc sẽ đẩy những món mà cô yêu thích
đến trước mặt cô.
Chi tiết nhỏ nhặt này Tiết Diệu Dẫn đều đặt hết trong lòng, cảm giác Thẩm Đạc là một người rất mâu thuẫn.
Anh có sự tục tằng và nghiêm túc của một quân nhân, cũng có sự khôn khéo,
thông minh của thương nhân, chuyện tình cảm có thể không hiểu nhiều,
nhưng những chuyện vặt vãnh lại quan tâm rất tỉ mỉ, nói thì ít mà làm
lại nhiều, cũng không biết là giống ai nữa.
“Cháu nghe nói phu nhân Đốc quân cũng là một nữ tướng, hẳn là người hay nói
lắm ạ.” Tiết Diệu Dẫn thấy Thẩm Đốc quân thường hay nhắc đến người vợ
quá cố, nên cũng không kiêng kị gì.
Thẩm
Đốc quân nghe thế, chậc một tiếng buồn bực: “Không phải chứ, bác và A
Trân có thể bàn về Tam Quốc nguyên cả đêm, nhưng ngặt nỗi lại sinh ra
một cái hồ lô không mồm, ba gậy đánh nó cũng không rên lên được tiếng
rắm!”
Thẩm Đốc quân nom không hề bớt ghét bỏ Thẩm Đạc tí nào, Tiết Diệu Dẫn ngại ở trước mặt Thẩm Đạc nên nào dám cười.
Song Thẩm Đạc có vẻ như đã quen cách nói chuyện cường điệu này của cha mình
nên chẳng bận tâm, hãy còn gắp đồ ăn, gắp xong rồi lại xoay bàn đồ ăn về hướng của Tiết Diệu Dẫn.
Thẩm Đốc quân
vẫn bận cảm khái: “Bác và A Trân buồn bực không thôi, có phải lúc sinh
ra lấy nhầm đứa con rồi chăng, nhưng đôi mắt và chiếc mũi ấy lại y như
đúc bác khi còn nhỏ.”
Thật ra Thẩm Đạc
trầm mặc và kiệm lời rất có liên quan đến hoàn cảnh sống. Khi còn bé có
tang mẹ, Thẩm Đốc quân thân làm cha cũng chẳng thể lo toan chu toàn mọi
thứ, lúc ấy chỉ giáo dục bằng phương thức rắn rỏi. Trước kia Thẩm Đạc
không có chỗ làm nũng, chỉ đành cắn răng gắng gượng, lớn hơn được chút
nữa thì vào quân đội lăn lộn bò trườn, chịu đau chịu xót, sau khi tiếp
nhận Vô Định Đường lại tiếp xúc với quyền lực và những âm mưu đấu đá,
tất cả tựu chung lại thành một Thẩm Đạc như bây giờ.
Tiết Diệu Dẫn có chút thấu hiểu với Thẩm Đạc, từ nhỏ cô cũng không có mẹ,
mấy năm sau cha cô cũng bệnh mà chết, trong nhà chỉ còn lại ông nội và
anh trai. Người già chăm cháu sẽ nhu hòa hơn không ít, trừ việc nuông
chiều sinh hư ra, thì gần như mọi chuyện đều để tùy ý cô.
Vậy nên với ước nguyện duy nhất của ông cụ trước lúc lâm chung là hôn sự
này, Tiết Chính Dương luôn để tâm, có thể thành công thì tuyệt không
thất bại, mà không thành cũng sẽ hơi tiếc nuối.
Tiết Diệu Dẫn nghĩ đến đây, cân nhắc phần trách nhiệm và tỉ lệ bằng lòng, không biết nên thiên về hướng nào cho phải.
Thẩm Đạc nghe cô khe khẽ thở dài, giương mắt lên nhìn cô, bất ngờ lên tiếng: “Tôi đã chọn được một chú ngựa hợp với cô, chờ đến lúc nào rảnh sẽ dẫn
cô đi xem.”
Tiết Diệu Dẫn hoàn hồn, vội đáp: “Được đó, được đó, lúc nào tôi cũng rảnh cả!”
Thẩm Đốc quân nghe thế, dù trong lòng hay ngoài mặt cũng thở phào một hơi.
Nuôi heo nhiều năm, cuối cùng nó cũng chịu hái cải trắng nhà người ta rồi, mừng quá đi mất!
Ăn cơm xong, Thẩm Đốc quân sợ Tiết Diệu Dẫn cảm thấy Thẩm Đạc buồn chán
quá, bèn ân cần giới thiệu: “Diệu Diệu đi du học về nên chắc chắn sẽ
hiểu tiếng nước ngoài nhỉ, A Đạc nó cũng có sở thích giống cháu lắm đó!
Trong phòng sách của nó bày những hai kệ sách, cháu vào xem có thứ gì
thích thì cứ lấy đi!”
Đọc sách với Tiết
Diệu Dẫn là một việc vô cùng vui thích, lúc cô xuất ngoại xách theo ba
chiếc vali, trong đó hai chiếc toàn sách là sách, lúc về nước thì mang
luôn gấp hai lần. Tiết Chính Dương cứ mãi cằn nhằn cô gặm sách thay cơm, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành con mọt sách thôi.
Nhưng Tiết Diệu Dẫn không những không thành mọt sách, còn gặm ra được một ‘phòng của quý’.
Tiết Diệu Dẫn thật sự không biết Thẩm Đạc cũng là mọt, nghiêng người hỏi: “Thiếu soái còn có thời gian đọc sách sao?”
Thẩm Đạc thấy hình tượng của bản thân thì có gì mà không hợp để đọc sách,
chỉ là sau khi trưởng thành thì ít động vào hơn. Bàn tay đặt nơi cửa
phòng sách của anh hạ xuống, dẫn Tiết Diệu Dẫn đi vào trong, giải thích: “Đều đọc lúc đi học thôi, bây giờ đúng là hiếm có thời gian rảnh thật.”
Anh đã quen với việc giải phóng áp lực lên súng ống, đạn dược, chuyện đọc
sách quá đỗi bình thản, không thể áp chế những cơn áp lực được anh tích
góp từng chút, từng ngày.
Thẩm Đạc vừa mở cửa phòng sách ra thì Viên Sĩ Quan đi lên, hình như có việc muốn báo
cáo, đành để Tiết Diệu Dẫn đi vào một mình, còn mình thì đi xử lý chuyện riêng.
Tiết Diệu Dẫn nhìn hai kệ sách
song song với nhau, tầng dưới cùng còn có những cuốn sách võ thuật vẽ
tay được lưu hành rất lâu rồi, không khỏi bật cười: “Đúng là đọc lúc đi
học thật này.” Nhìn kệ sách được bày biện đã lâu không thêm sách mới
vào, nhưng không hề nhiễm bụi, chắc rằng có người thường xuyên lau dọn.
Sách trên kệ được sắp ngăn nắp theo độ dày và lớn nhỏ, chỉ duy mỗi chỗ chưa
hoàn hảo là một góc nhỏ trên cùng có một xấp giấy mỏng nhàu nát bị chệch ra.
Tiết Diệu Dẫn ngó trái ngó phải, thấy khó chịu vô cùng, nhịn không được phải kéo một chiếc ghế tới dẫm lên.
Một xấp giấy mỏng tang kẹp giữa những cuốn sách dày nặng, nhưng không nhét hết vào, Tiết Diệu Dẫn đành dịch hai cuốn sách để lấy trang giấy đấy
ra. Khác hẳn những cuốn sách khác, cái này không có bìa sách nên trông
thật tồi tàn, ngay cả mặt trang giấy cũng hoen ố vàng vọt, kẹp vào chính giữa đúng là không hợp chút nào.
Tiết
Diệu Dẫn cho rằng những thứ khác biệt sẽ rất quý báu, vậy nên cẩn thận
mở ra một tờ, nét mặt nghiêm túc chợt cứng đờ, dần dần sâu xa hơn.
Thẩm Đạc mở cửa đi vào đã nhìn thấy đôi chân trần đứng trên ghế của ai kia, đang nghiêm túc mở sách ra xem.
Anh nhàn hạ đi qua, thuận tay giữ lưng ghế, hơi ngẩng đầu lên, “Vừa mắt thứ gì?”
Tiết Diệu Dẫn thở dài nhìn sách trong tay: “Nội dung không tệ, chỉ là sản xuất không đủ hoàn mỹ, vài hình vẽ nhìn không rõ lắm.”
Thẩm Đạc nhìn sách trong tay cô được hạ xuống, gương mặt trước nay sóng yên
biển lặng, lần đầu tiên xuất hiện gợn sóng, có điều cũng chỉ trong chớp
mắt, tiện đà nương theo ý Tiết Diệu Dẫn: “Đây chỉ là tái bản, bên trái
là bản gốc.”
Tiết Diệu Dẫn vừa nghe thấy
thế thì sáng mắt lên, không hề cảm thấy việc quang minh chính đại thảo
luận một cuốn Xuân Cung Đồ với Thiếu soái là chuyện gì to tát. Cô đỡ kệ
sách, nghiêng người qua, lấy một hộp giấy ở nơi mà Thẩm Đạc vừa chỉ.
Bên trong quả nhiên vẽ tinh xảo hơn nhiều, trên sách là hình một mỹ nữ, từ
đầu tóc đến ngón chân đều miêu tả cực kỳ chi tiết, đương nhiên là không
mặc áo quần gì rồi.
Tiết Diệu Dẫn vừa lật vừa thở than: “Đúng là tay nghề người xưa tốt hơn, bây giờ hiếm tìm ra
được những cuốn miêu tả tinh tế thế này lắm.”
Thẩm Đạc cũng là một người đàn ông, đối với đàn ông mà nói, dù có tinh tế
đến đâu thì nó cũng chỉ là loại truyện người lớn, ngoại trừ tác dụng
giải tỏa tình dục ra thì chẳng còn gì sất.
Vậy nên anh không thể hiểu được Tiết Diệu Dẫn nhìn ra được sự nghệ thuật từ những cuốn sách người lớn này bằng cách nào, có điều cô đã dám xem thì
anh cũng chả phải xấu hổ gì. Chuyện ấy giữa nam và nữ cũng chỉ thường
tình như ăn cơm uống nước, làm quá lên mới là kỳ lạ.
Thẩm Đạc thấy cô xem đến mất hồn bèn đi qua bàn ngồi xuống, xem vài phần tài liệu xong cũng không có gì làm, thế là ánh mắt vô tình lại chuyển động
theo thân ảnh của Tiết Diệu Dẫn.
Ánh sáng hắt vào từ ô cửa kính mạ vào người đang ngồi trên ghế, chiếc sườn xám
màu xanh cũng bị ánh nắng pha loãng làm nhạt màu đi, tựa như chồi non
được nước mưa gột rửa, để lộ ra sự tươi tắn và sức sống vô tận. Đôi chân dài mượt mà và thẳng đuột được tấm vải xanh che lấp, không khỏi khiến
ai phải thôi thúc ham muốn tiếp tục khám phá.
Thẩm Đạc nhận ra bản thân sắp bứt khỏi suy nghĩ bậy bạ, vội rời mắt đi, trên mặt mơ hồ như vừa tỉnh khỏi cơn hốt hoảng, rồi trong chớp mắt nét mặt
càng thêm khó coi.