Trước khi cô gái kia chạy tới, Yến Vân Dương nhỏ giọng nói: “Cô ta là con gái của một người bạn tốt của cha tôi.”
Tả Minh Nhiên ý vị thâm trường "A..." một tiếng, nhưng cô gái kia đã đến
trước mặt bọn họ, Tả Minh Nhiên đành phải đè nén ham muốn nhiều chuyện
của mình lại, thành thành thật thật đóng vai một người vợ.
Dáng
dấp cô gái kia không cao, đứng chung một chỗ với Tả Minh Nhiên thì chỉ
tới bả vai cô. Điều xấu hổ hơn chính là, cả hai người đều mặc váy màu
trắng gạo, cho dù kiểu dáng khác nhau nhưng đứng gần nhau lại mang đến
cảm giác khó chịu không hề nhẹ.
Hơn nữa trong lúc này hai người còn có một mối liên quan chung là một người đàn ông.
Sau khi cô gái kia đi đến, trực tiếp xem nhẹ Tả Minh Nhiên vẫn đứng bên
cạnh, cực kỳ tự nhiên câu lấy cánh tay Yến Vân Dương, chu miệng lên nói: “Anh Vân Dương, em từ nước ngoài trở về lâu như vậy, sao anh không liên lạc với em, em muốn tức giận giận á.”
Tả Minh Nhiên bị câu “Tức giận giận” làm cho cả người đều nổi da gà, nhịn không được chà xát cánh tay.
Yến Vân Dương nghiêng đầu nhìn cô một cái, lặng im không tiếng động rút
cánh tay trong lòng cô gái ra, đưa tay ôm vai Tả Minh Nhiên kéo cô đến
bên cạnh, “Giới thiệu một chút, vị này chính là chị dâu của cô, Tả Minh
Nhiên.”
Không biết có phải do cô tưởng tượng không, Tả Minh
Nhiên cảm thấy lúc Yến Vân Dương nói hai chữ “chị dâu” còn đặc biệt nhấn mạnh.
Trong nháy mắt trên mặt
cô gái kia có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã biến mất, cô ta đưa
tay về phía Tả Minh Nhiên, cười tươi như hoa nói: “Chị Minh Nhiên, xin
chào chị, chị có thể gọi em là Chân Chân, em và anh Vân Dương là bạn tốt cùng nhau lớn lên từ nhỏ.”
Tay đang đưa ra của Tả Minh
Nhiên dừng lại, những lời này ngoài mặt nghe không ra ý gì, nhưng đều là con gái, chỉ cần ngẫm chút đỉnh là đã có thể đoán được ý tứ cô ta đang
nói gần nói xa.
Tay hai người nắm lấy nhau, Tả Minh Nhiên hạ tầm mắt nhìn về phía cô gái trẻ thấp hơn mình một cái đầu, khóe miệng khẽ
cong lên, “Thật sao? Ngược lại chị chưa từng nghe Yến Vân Dương nhắc tới là anh ấy còn một cô em gái như em đâu, xem ra sau này cần chơi với
nhau nhiều hơn, để tránh cho lỡ đụng mặt mà còn không biết.”
Sắc mặt Phạm Chân Chân cứng đờ, Tả Minh Nhiên hoàn toàn là lấy dao đâm
thẳng vào chỗ đau của cô ta, rõ ràng cô ta đã về nước hơn một tháng, Yến Vân Dương lại chậm chạp không chịu liên hệ với cô ta, khó khăn lắm cô
ta mới buông bỏ thể diện để đi công ty tìm anh, kết quả lần nào cũng là
anh không có ở công ty hoặc là đang bận họp không có thời gian rảnh.
Trên đời làm sao có chuyện khéo đến vậy, chắc chắn Yến Vân Dương đang trách
cứ cô ta một năm trước không đến tham gia đám cưới của anh, nhưng mà sao anh không chịu nghĩ lại, sao cô ta có thể chấp nhận xuất hiện trong đám cưới của anh với người khác chứ.
Dậm chân, Phạm Chân Chân giả
vờ tức giận nhìn Yến Vân Dương oán giận, “Anh Vân Dương, sao anh không
nói với chị Nhiên về em vậy?” Nói xong cô ta đảo đảo mắt, như là nghĩ
tới cái gì, che miệng cười nói: “Có phải là anh sợ chị Minh Nhiên ghen
hay không?”
Yến Vân Dương nhíu mày, anh tưởng rằng thái độ của
mình đã đủ rõ ràng, không nghĩ rằng Phạm Chân Chân không những không
biết khó mà lui, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Vừa rồi là trợ
lý gọi điện thoại cho anh, nói Phạm Chân Chân đến công ty không chặn
được người, lại nghe được tin tức anh đến sân bay đón người, lúc này
quăng mấy người khác lại, nhìn dáng vẻ chắc là định chạy đến sân bay
trước anh một bước.
Yến Vân Dương không nói chuyện, Tả Minh
Nhiên cười tít mắt nói tiếp: “Sao ghen được chứ? Vân Dương là người chị
hiểu rõ nhất mà, ngược lại là anh ấy, mỗi lần nhìn thấy chị quay phim
đều muốn ghen, rất giống một cái bình dấm chua."
Rõ ràng là một
lời phàn nàn, từ trong miệng Tả Minh Nhiên đi ra là có sự nũng nịu hờn
giận, Phạm Chân Chân ghét bỏ, trong lúc này thậm chí không thể nghĩ được là mình muốn nói gì nữa.
“Đây là đang nói chuyện gì đấy? Sao vẫn chưa đi vào?”
Yến Vân Dương chưa trả lời, cánh cửa tiệm cà phê bên cạnh đã bị người đẩy
ra, một người phụ nữ trung niên gương mặt xinh đẹp đứng trước cửa, nhìn
ba người cười ôn hòa, “Đi vào trước đi, chúng ta ngồi xuống rồi nói."
Rõ ràng là đã xem ảnh trong xe rồi, nhưng khi nhìn thấy người thật, Tả
Minh Nhiên vẫn không khỏi cảm thán một câu gương mặt mẹ Yến trẻ và đẹp
ghê.
Liễu Thanh Hà đã gần 60, theo người xưa thì có thể tính là ở tuổi lục tuần, nhưng nhìn qua chỉ có hơn - ba mươi tuổi, cho dù đứng
chung một chỗ với Tả Minh Nhiên, cũng chỉ khiến người khác cảm thấy là
hai chị em tuổi tác cách nhau hơi xa thôi, chứ không phải là mẹ con.
Nhưng mà nghĩ lại về dáng vẻ Yến Vân Dương, hình như cũng khó đoán ra năng lực của gen cha mẹ trong người anh.
Yến Vân Dương từ đầu đến cuối vẫn ôm Tả Minh Nhiên, Phạm Chân Chân muốn đi
tới gần cũng không còn cách nào, đúng lúc Liễu Thanh Hà đi tới, cô ta
lập tức thay đổi mục tiêu, tiến lên bám lấy cánh tay Liễu Thanh Hà, õng
ẹo nói: “Dì Liễu, con rất nhớ dì đó!”
Liễu Thanh Hà cười nhẹ, vỗ vỗ tay cô ta nói: “Chân Chân cũng đã lớn vậy rồi, thiếu chút nữa dì cũng không nhận ra nổi.”
Tả Minh Nhiên cảm thấy được cái tên "Chân Chân" này có chút quen tai, cô
kề sát vào tai Yến Vân Dương, khẽ hỏi: “Cô gái Chân Chân này, tên thật
là gì?”
Yến Vân Dương kỳ quái nhìn cô một cái, "Cô ta họ Phạm, tên là Phạm Chân Chân."
Nghe được tên này, Tả Minh Nhiên hít một hơi, lập tức hiểu được sự quen tai
khó hiểu này từ đâu mà đến. Cô không biết gương mặt này, nhưng cái tên
này thì quá quen thuộc, bởi vì trong tình tiết truyện, đó là một nhân
vật toàn cấu kết với ‘Tả Minh Nhiên’ làm việc xấu.
Trong cốt
truyện gốc, Phạm Chân Chân được nuông chiều từ nhỏ đến lớn không để ý
đến sự phản đối của người nhà mà gia nhập vào giới giải trí, kết quả
không bao lâu sau đối đầu với nữ chính Ân Như Tâm, quá tam ba bận đối
đầu với Ân Như Tâm có hào quang nữ chính, trong cốt truyện gốc chính là
nguyên nhân thúc đẩy lớn nhất để nam nữ chính phát triển tình cảm.
Hơn nữa trong quá trình này, Phạm Chân Chân gặp Tả Minh Nhiên, mặc kệ
nguyên nhân là gì, ít nhất mục đích của hai người giống nhau, đều tung
tăng chạy như điên trên con đường tìm chết, vì thế ăn nhịp với nhau,
thành công cấu kết lại một chỗ.
Điểm khác biệt với trong cốt
truyện ban đầu chính là, trong đó sở dĩ Phạm Chân Chân và Tả Minh Nhiên
thẳng thắn thông đồng với nhau, là vì khi đó Tả Minh Nhiên và Yến Vân
Dương đã ly hôn, tuy tin tức không bị tuôn ra ngoài, nhưng là bạn tốt
cùng nhau lớn lên với anh, đương nhiên Phạm Chân Chân cũng biết chuyện
này.
Nếu không nhìn tình huống hiện tại, đừng nói là thông đồng
với nhau làm việc xấu, chỉ sợ vị đại tiểu thư này xuống tay với nữ chính trước, nhưng sẽ dùng cô để mài dao soàn soạt ấy chứ.
Nghĩ tới
đây, sắc mặt Tả Minh Nhiên kỳ lạ nhìn Phạm Chân Chân đang vừa cười vừa
nói với Liễu Thanh Hà, thầm nghĩ đây thật đúng là hữu duyên thiên lí
năng tương ngộ, vốn cho rằng không care cốt truyện sẽ không có việc gì,
không nghĩ tới vẫn gặp phải, không thể không nói đây quả là nghiệt
duyên.
Mặc dù so với cốt truyện, tình hình hiện tại đã là một con ngựa bất kham, chạy băng băng trên đường một đi không trở lại.
Bốn người cùng đi vào quán cà phê, chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Phạm Chân Chân vốn định ngồi bên cạnh Yến Vân Dương, không đợi Tả Minh Nhiên nói cái gì, Liễu Thanh Hà đã túm chặt đầu óc đang trên mây của Phạm
Chân Chân, “Chân Chân đến ngồi với dì đi, năm đó dì còn ôm con, không
nghĩ tới chớp mắt một cái mười mấy năm đã trôi qua.”
Phạm Chân
Chân dám nói chuyện âm dương quái khí cùng Tả Minh Nhiên, nhưng không
dám làm trái ý Liễu Thanh Hà, đành thành thành thật thật ngồi xuống chỗ
mình bị kéo đến, hơn nữa còn là chỗ đối diện Tả Minh Nhiên.
Vẻ không muốn trên mặt Phạm Chân Chân như muốn cứng đờ, kết quả hai giương mắt, đã thấy gương mặt cười tươi tắn của Tả Minh Nhiên.
Phạm Chân Chân: "..." Tâm trạng càng tệ hơn.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, bọn họ hẳn là nên đưa Liễu Thanh Hà đi ăn cơm
trưa, sau đó đưa bà về chỗ ở, dù sao bay đường dài hơn mười giờ rất tốn
sức lực, hơn nữa từ nước ngoài trở về cũng cần điều chỉnh lại múi giờ bị sai, điều cần làm đầu tiên là để người ta hồi sức thật tốt mới đúng.
Phạm Chân Chân trước mắt không mời mà đến đã làm đảo lộn kế hoạch, nhiều
người ăn cơm không phải chuyện gì lớn, nhưng hiển nhiên Phạm Chân Chân
không phải là người sống yên ổn, đưa cô ta đi theo đồng nghĩa với việc
tự tìm thêm phiền phức. Tả Minh Nhiên không muốn tham gia vào mấy thứ
tình yêu cong cong vẹo vẹo của nhà giàu, chỉ có thể liều mạng nháy mắt
với Yến Vân Dương, để cho anh tự mình xử lý ổn thỏa hoa đào mình đã trêu chọc.
“Đứa bé này chính là Nhiên Nhiên nhỉ?” Mặt mày Liễu Thanh Hà mang ý cười nhìn Tả Minh Nhiên, hoàn toàn khác với sự từng trải huy
hoàng của mình, dáng vẻ Liễu Thanh Hà dịu dàng, giọng điệu nói chuyện
thoải mái, một chút cũng không nhìn ra bóng dáng của nữ cường nhân trên
thương trường.
Tả Minh Nhiên không biết, trước khi bọn họ tới,
Liễu Thanh Hà đã thử trong phòng rửa tay rất nhiều lần, cố gắng để mình
có vẻ hiền lành, không muốn dọa đến con dâu mới.
Tả Minh Nhiên mới nói một chữ, Yến Vân Dương đột nhiên vươn tay, thả một
viên đường vào ly cà phê của cô, “Không phải em không thích cà phê đắng
sao? Sao không biết tự thả thêm đường vào, chẳng lẽ là lần đầu tiên gặp
mẹ, cho nên lo lắng lắm hả?"
Tả Minh Nhiên sợ tới mức thiếu chút nữa đã cắn đầu lưỡi của mình, vội vàng nhìn về phía Liễu Thanh Hà đối
diện. May mắn Liễu Thanh Hà không có phản ứng gì, vẫn cười tít mắt nhìn
bọn họ, nhưng mà so sánh với bà, Phạm Chân Chân bên kia dĩ nhiên sắc mặt đã đen như đáy nồi.
"Có... Có một chút,” Tả Minh Nhiên xấu hổ cười cười, nương theo lời của Yến Vân Dương mà gọi một tiếng, “Mẹ.”
Liễu Thanh Hà lập tức nở nụ cười, nhìn Tả Minh Nhiên nói: "Đứa bé ngoan, lúc hai đứa kết hôn mẹ không về, thật sự là tủi thân cho con rồi.”
Tả Minh Nhiên nói: "Nào có chuyện đó ạ, con biết là mẹ bận rộn không thoát ra nổi, trang sức mẹ tặng con, con rất thích.”
Liễu Thanh Hà nói: "Vậy là tốt rồi, mẹ còn sợ con không thích, còn đi hỏi
riêng Vân Dương, kết quả cái miệng đứa nhỏ này như hũ nút, cái gì cũng
không nói, có thể thấy bình thường tính tình cũng là thế này.”
Nghe thấy Yến Vân Dương bị châm chọc, Tả Minh Nhiên mím môi thích thú: “Vâng ạ, vẫn là mẹ hiểu anh ấy nhất.”
Hai người mới vừa gặp mặt, lại có thể nhất trí châm chọc anh về chuyện này, Yến Vân Dương chỉ nở một nụ cười bất đắc dĩ, nhưng cũng không phản bác.
So sánh với ba người đang vui vẻ, Phạm Chân Chân giống như người ngoài, cô ta nắm chặt cái ly, đầu ngón tay vì dùng sức quá mạnh mà trắng bệch. Cô ta không nghĩ tới Tả Minh Nhiên không nể mặt cô ta thì thôi, ngay cả
Liễu Thanh Hà cũng bênh vực người ngoài, rõ ràng cô ta mới là người ở
bên cạnh bà trước!
Phạm Chân Chân oán niệm hoàn toàn không
có ảnh hưởng đến những người khác, Tả Minh Nhiên nói chuyện với Liễu
Thanh Hà rất vui vẻ, còn Yến Vân Dương thì chính là hoàn toàn phớt lờ
Phạm Chân Chân.
Tất cả mọi chuyện đều vượt qua tưởng tượng của
Tả Minh Nhiên, dù sao trong cốt truyện, Liễu Thanh Hà đã chọn người mình vừa lòng để làm đối tượng kết hôn cho con trai bảo bối Yến Vân Dương,
mà Phạm Chân Chân chính là người có thể đảm đương trọng trách này, kết
quả Yến Vân Dương chẳng những không nghe lời bà, ngược lại không báo
trước mà cưới một diễn viên, làm Liễu Thanh Hà tức giận ngập trời, không chỉ vắng mặt trong đám cưới của anh, một năm sau còn tự mình dắt theo
cô gái mình vừa lòng về, thề phải chia rẽ Yến Vân Dương và vợ.
Bệnh nghề nghiệp của Tả Minh Nhiên phát tác, trong đầu tái hiện lại cốt
truyện một lần, đang nghĩ đến khi Liễu Thanh Hà cầm một ngàn vạn muốn cô rời khỏi Yến Vân Dương, chưa kịp cười ra tiếng, cục diện đã xảy ra
chuyện bất ngờ.
Cà phê muốn uống lúc nào cũng có thể, nhất là
Liễu Thanh Hà vừa mới từ trên máy bay xuống, nhu cầu cần thiết nhất hiện tại là nghỉ ngơi. Phạm Chân Chân chỉ biết nhìn chằm chằm Yến Vân Dương, căn bản không nghĩ tới điểm này.
Yến Vân Dương mất kiên nhẫn, nhìn thấy Liễu Thanh Hà buồn ngủ xoa mi tâm, anh trực tiếp đứng dậy nói: "Mẹ, chúng ta về nhà đi."
Phạm Chân Chân một câu cũng không nói, nghe vậy vội vàng nói: “Con cùng về với mọi người.”
Trong tối ngoài sáng bị người ta đối phó lâu như vậy, Tả Minh Nhiên cũng có
chút tức giận, dù thế nào ở bên ngoài cô mới chính là vợ hợp pháp của
Yến Vân Dương, Phạm Chân Chân không biết là cô em gái chui ra từ khe đá
nào, nhảy nhót lung tung không hề đặt cô vào mắt.
Dưới ánh mắt
như muốn giết người của Phạm Chân Chân, Tả Minh Nhiên vô cùng thân thiết kéo tay Yến Vân Dương, cười nói: “Bọn chị phải về nhà, em gái Chân
Chân, em cũng nên về đi thôi, miễn cho người lớn trong nhà lo lắng.”
Phạm Chân Chân tức giận nói: "Cô!"
"Chân Chân." Liễu Thanh Hà từ trên ghế sofa đứng dậy, vẫn là dáng vẻ ôn hòa
như cũ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Phạm Chân Chân, đã mơ hồ lộ ra phong
phạm của một vị nữ cường nhân, “Thay dì chào hỏi cha mẹ con nhé.”
“Dì Liễu.” Mắt Phạm Chân Chân đỏ lên, nhìn Yến Vân Dương, miệng méo xẹo,
xách túi lên đầu cũng không quay lại mà xông thẳng ra ngoài.
Quả nhiên, mẹ chồng và nàng dâu đồng tâm, gạo cũng xay thành cám.
Tả Minh Nhiên cười tít mắt quay đầu lại nói với Phạm Chân Chân đang lao ra cửa: “Em gái Chân Chân, trên đường chú ý an toàn nha!”
Suy nghĩ tác giả:
Không có mẹ chồng ác đâu ~ Dì Lưu Thanh Hà là người rất tốt ~ Cảm ơn các
Thiên Sứ Nhỏ đã bỏ phiếu hoặc tặng dịch tưới dinh dưỡng nha..~~
Rất cảm ơn bạn đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!