Đầu dây bên kia rất lâu không thấy trả lời, Tô Vũ phải gọi đến mười lần thì đầu dây bên kia mới truyền đến âm thanh tức giận: "Ta đã bảo không quen ai tên Dũng rồi, ta cũng không vay nợ ai cả."
"Nói bao lần rồi, còn gọi nữa ta báo cảnh sát gô cổ ngươi bây giờ."
Tô Vũ chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "Tích tích tích".
Rơi vào trường hợp dở khóc dở cười này, Tô Vũ cũng phải đành gọi lại. Đầu
dây bên kia lại vang lên tiếng chửi rủa: "Đồ chó đẻ, mả cha nhà ngươi
chứ."
"Ta cảnh cáo lần cuối, còn gọi nữa, có tin ta kiếm người bốc mộ tổ ngươi lên không."
Lại chưa kịp nói gì, bên kia lại vang lên tiếng "Tích tích tích".
Mà Tô Vũ hai lần bị nghe chửi cũng đã bắt đầu nóng máu rồi, đầu dây bên
kia vừa nhấc máy. Tô Vũ đã mở miệng chửi trước: "Con chó Cao Tuấn này,
ăn của bố, ngủ cũng là nhà bố, giờ ăn cháo đá bát hả."
"....."
Sau một hồi thăm hỏi cha mẹ của và một số họ hàng nội ngoại gần xa cũng như tổ tiên kính yêu của Cao Tuấn. Tô Vũ cũng bớt giận, bắt đầu mở miệng
nói: "Ta có việc nhờ ngươi."
Đầu dây bên kia lúc này lại truyền đến tiếng nói yếu ớt của một người con gái: "Ngươi bớt giận chưa?"
Tô Vũ như giật điện nhìn vào màn hình điện thoại của mình ghi ba chữ: Lý Uyển Nhi.
Tô Vũ bỗng nhiên hơi run, hắn cảm thấy có một luồng khí lạnh từ tương lai
thổi tới. Để ngăn cản tương lai không may bị bắt về làm Dạ Quỷ, Tô Vũ
vội vàng mở miệng xin lỗi: "Ta xin lỗi Uyển Nhi, ngươi cũng nghe rồi đó. Nãy là ta chửi người tên Cao Tuấn thôi. Không có ý nói gì ngươi đâu."
Bên kia im lặng rất lâu không trả lời, mồ hôi lạnh cũng không biết từ chỗ
nào trên cơ thể của Tô Vũ bắt đầu ứa ra. Một lúc lâu sau mới truyền được âm thanh yếu ớt: "Tô Vũ bữa nào ngươi chửi cho ta nghe tiếp nha."
Rồi âm thanh cúp máy lại lần nữa vang lên, Tô Vũ vuốt vuốt ngực, cuối cùng
cũng tai qua nạn khỏi. Nhưng cầm điện thoại trên tay, hắn càng nghĩ càng tức. Nhà mạng, chắc chắn nhà mạng chính là chủ mưu đứng sau vụ án này,
chúng tính sử dụng cách này để mưu sát hắn.
May mắn lúc chửi hắn có để tên người chửi, nếu không chắc chắn âm mưu của bọn chúng sẽ thành hiện thực.
Đã xác định được hung thủ, Tô Vũ cẩn thận bấm gọi đúng số của Cao Tuấn.
Khi bên kia còn chưa nói gì hắn đã lên tiếng dò hỏi: "Cao Tuấn đúng
không?"
Bên kia truyền đến giọng kinh ngạc của Cao Tuấn: "Tô Vũ ngươi gọi cho ta có chuyện gì không."
Tô Vũ hít một hơi thật sâu để lấy hơi rồi bắt đầu chửi: "Tổ cha nhà ngươi, ngươi có cái đầu không, mẹ ngươi đẻ ngươi ra cái đít ra trước đúng
không."
"...."
Sau một hồi miêu tả quá trình sinh nở, và
kể tên một vài bộ phận phụ khoa trên cơ thể, Tô Vũ bắt đầu dành tặng
những lời chúc phúc và cảm tạ họ hàng cha mẹ, cô gì, chú bác, tổ tiên
của Cao Tuấn đã có công sinh thành đối với Cao Tuấn.
Đầu dây bên kia, Cao Tuấn im lặng hồi lâu rồi truyền đến âm thanh mang theo nỗi buồn mang mác: "Nếu gặp ta sẽ hỏi thử họ xem."
Nghe được câu nói của Cao Tuấn, Tô Vũ cảm giác như bị đổ một chậu nước lạnh
vào đầu, hắn bỗng nhiên có cảm giác tội lỗi: "Ta xin lỗi, ta không có ý
đó đâu."
Bên kia vẫn truyền đến âm thanh buồn bã: "Không sao, từ nhỏ ta đã nghe mấy từ đó nên giờ cũng quen rồi."
Nghe vậy hắn càng thấy có lỗi hơn: "Ngươi ở đó có thiếu gì không? Để mai ta nhờ người mua cho."
Giọng nói bên kia vẫn không thay đổi nói: "Ta ở đây đã rất tốt rồi, hồi nhỏ
ta còn khổ hơn thế này còn chịu được, ngươi yên tâm."
Càng nói
như vậy, Tô Vũ cảm thấy bản thân thật xấu xa khi lỡ lời khơi dậy chuyện
cũ của Cao Tuấn. Hắn mở miệng nói tiếp: "Vậy có cần ta bắt mấy con quái
vật ở đây về không, ở đây có nhiều lắm."
"Được, ngươi mang về
nhiều nhiều cho ta đó. Mấy con cũ ta chơi chán rồi." Tuy giọng nói vẫn
buồn như cũ nhưng hắn có thể nghe thấy một chút hưng phấn.
Tô Vũ như trút được gánh nặng tâm lý đáp: "Được, vài ngày nữa ta mang về mấy con cho ngươi."
Cao Tuấn hỏi lại: "Ngươi gọi ta có chuyện gì?"
Tô Vũ cũng chợt nhớ ra mình quên mất chuyện chính: "Ngươi đã phát minh ra cách làm suy yếu con trùng tộc họ Rết đó chưa."
Cao Tuấn lập tức trả lời: "Ý ngươi là con Chilopoda chứ gì. Yên tâm ta đã làm xong rồi."
Quả nhiên hắn không nhìn nhầm người, đây cũng là tin tức tốt nhất mà hắn
nghe được mấy ngày nay. Tô Vũ bắt đầu kể lại ngắn gọn về hai con quái
vật cho Cao Tuấn nghe: "Tình hình hiện tại là như vậy. Ngươi nghĩ có thể tạo ra thuốc để suy yếu bọn chúng không?"
Hỏi xong Tô Vũ cũng
hơi hồi hộp chờ câu trả lời của Cao Tuấn, nhưng một lúc lâu sau hắn vẫn
không nghe thấy bất cứ hồi âm nào. Vốn tưởng nhà mạng lại bắt đầu thi
triển thủ đoạn thì đầu dây bên kia vang lên tiếng hưng phấn của Cao
Tuấn: "Nhanh đưa ta qua đó, ta không muốn ở nơi xó xỉn kia nữa."
Được câu nói này của Cao Tuấn, Tô Vũ cũng yên tâm hơn phần nào. Hi vọng sự
kết hợp của Cao Tuấn và Johann có thể đưa tới cho hắn niềm vui ngoài ý
muốn nào đó.
Khi vừa cúp máy hắn cứ cảm thấy có gì đó hơi sai
sai, nhưng không biết có chuyện gì sai. Một bên khác Cao Tuấn vừa cúp
máy đã nở một nụ cười ranh mãnh: "Ngươi còn non lắm Tô Vũ ơi."
Sắp tới cần phải có một chuyến đi xa, dự tính ban đầu của hắn là cùng đám
bạn đi chơi một ngày. Nhưng vừa mới làm ra chuyện xấu hổ với Uyển Nhi
xong, hắn nào dám gặp cô nữa.
Xử lý xong việc này, hắn mới nhớ ra còn một chuyện ở trong thành Vạn Xuân chờ hắn xử lý.
Đeo mũ trò chơi lên đầu, Tô Vũ lại quay về thành Vạn Xuân.
【 Đăng nhập】
【 Thông báo: Trò chơi sẽ tiến hành bảo trì vào ngày 1 tháng 1 năm 2023】
【 Người chơi sẽ không thể đăng nhập vào trò chơi trong khoảng thời gian này】
【 Thời gian bảo trì chưa rõ】
【 Đếm ngược: 4 tháng 14 ngày 12:16:29】
Nhìn vào dòng chữ thời gian đang trôi nổi trước mặt, hắn bỗng có cảm giác
như có một quả bom sắp nổ. Thời gian còn lại của hắn không nhiều, hắn
phải đẩy nhanh các công việc lên.
Chạy tới phòng họp, Tô Vũ đã thấy một người có làn da màu xanh đang tết tốc cho một cô bé ở trong phòng.
Tô Vũ chạy tới hỏi: "Ngươi có thấy Duke với Adney ở đâu không."
Người da xanh không nhìn hắn, tay vẫn tiếp tục tết tóc cho cô bé nói: "Bọn họ hình như đi gặp một người phụ nữ thì phải."
Nếu là bình thường Tô Vũ sẽ không để ý hành động này của Galileo nhưng hệ
thống vừa thông báo thời gian. Khiến tâm trạng của hắn lúc này đang
không được tốt. Tô Vũ bỏ lại một câu rồi chạy mất: "Hắn muốn cho ngươi
bụng bự đấy."
Cô bé nghe xong liền thất sắc, không để ý tóc còn
chưa tết xong đã vội vàng chạy đi. Galileo khó chịu nhìn hắn: "Ta khó
khăn lắm mới quen được một cô bé người Frank, ngươi làm vậy là phá hoại
công sức của ta biết không?"
Nhưng Tô Vũ đã chạy đi rất xa không
nghe thấy gì cả. Sau một hồi hỏi thăm mấy người đi đường biết được họ
đang ở trong một quán ăn, rất nhanh hắn cũng tìm được ba người.
Tô Vũ bước đến chào hỏi người phụ nữ: "Xin chào, ta là thành chủ thành Vạn Xuân, Tô Vũ."
Người phụ nữ lớn tuổi đứng dậy bắt tay hắn: "Xin chào, ta là dân tị nạn, Miranda"
Tô Vũ nhìn bà một lúc lâu rồi nói: "Tại sao ngươi phải ngụy trang."
Miranda cũng không để ý lớp ngụy trang bị phát hiện: "Ta có kẻ thù nên phải làm vậy."
Tô Vũ tò mò hỏi: "Kẻ thù của ngươi là ai?"
Miranda không lập tức trả lời mà nhìn sâu vào đôi mắt của Tô Vũ: "Ta có thể tin ngươi không?"
Tô Vũ nhìn thẳng vào mắt của Miranda hỏi ngược lại: "Kẻ thù của ngươi và ta có quen biết sao?"
Miranda cúi đầu suy tư một lúc rồi hỏi tiếp: "Nếu cho ngươi đủ lợi ích ngươi có bán đứng ta không?"
Câu hỏi này càng khơi dậy tò mò trong người hắn: "Vậy có cho ta thành thần được không."
Miranda hơi bất ngờ trước câu hỏi của hắn, nhưng vẫn thành thật lắc đầu.
"Vậy có cho ta bất tử không?"
Miranda vẫn lắc đầu.
"Vậy cuối cùng, có cho ta thêm mấy mạng được không."
Miranda vẫn lắc đầu như cũ.
"Vậy ngươi yên tâm, hiện tại ta không thiếu gì"
Nhưng câu nói tiếp theo của Miranda lại để cho hắn động tâm: "Nếu cho ngươi kỹ năng của Đội quân Nhân mã thì sao?"