sau tai nạn ấy, La Thành Dương bị thương rất nặng, vết thương ở ngực
trái rất lớn, mảnh vỡ thủy tinh cắm vào sâu vào ngực như thể cắm đến tận trái tim anh. Đêm đó anh vượt qua cửa tử, phải nằm ở bệnh viện điều trị tận ba tháng mới có thể hoàn toàn bình phục.
Hôm anh tỉnh lại,
mẹ nói với anh ngày hôm đó Ngô An Hạ đưa anh đến bệnh viện, cô khóc đến
nổi cả người run dại, gương mặt trắng bệch hai mắt lại đỏ hoe, lát sau
ông bà nội sẽ đến nên mẹ phải bảo An Hạ rời đi, cô luyến tiếc một lúc
mới chịu rời đi. Khi nghe mẹ nói thế, La Thành Dương cảm thấy rất vui
mừng, bởi vì cô vẫn còn quan tâm đến anh, cô vẫn còn tình cảm với anh.
Không như vẻ ngoài lạnh nhạt đuổi anh đi ngày hôm đó, vậy là cô vẫn rất còn
thương anh, anh vui mừng làm sao. Anh nghĩ, anh ở bệnh viện, nhất định
cô sẽ đến thăm anh, anh đã vô cùng mong chờ cô, từng ngày từng ngày trôi qua ở bệnh viện, anh mong chờ cô mãi nhưng cô không hề đến.
Cô chẳng hề đến thăm anh, anh chờ đợi đến mòn mỏi rồi tuyệt vọng.
Vì sao cô không đến gặp anh, anh bị thương nặng như thế, cô không lo lắng cho anh sao?
Chắc hẳn là cô bận, cho nên không có thời gian đến thăm anh, anh đã nghĩ như vậy rồi tiếp tục ôm hi vọng chờ đợi, có những đêm anh thức trắng chờ
đợi, anh không dám chợp mắt, anh sợ cô đến khi anh đang ngủ, như vậy thì anh sẽ chẳng thể gặp được cô. Nhưng rồi thời gian trôi qua, đêm cũng
như ngày, phòng bệnh của anh cũng chỉ có những người trong gia đình, bạn bè lui tới qua lại, còn bóng dáng nhỏ nhỏ anh nhớ thương chẳng bao giờ
xuất hiện, cho đến khi anh hoàn toàn bình phục, ba tháng trôi qua, cô
không hề bước chân đến chỗ anh.
Hôm nay anh vừa xuất viện, cơ thể anh hoàn toàn bình phục rồi, anh liền chạy đến chỗ cô, cô không đến gặp anh thì anh sẽ đến gặp cô.
Cánh cửa vừa mở ra, xuất hiện là bóng hình anh nhung nhớ, gương mặt tròn tròn hồng hào, thần sắc cô rất vui
vẻ, tươi mới như mấy bông hoa đang đua nở xinh xắn. Trong cô thật tốt,
có vẻ như cuộc sống của cô đang vô cùng tốt, cô còn có phần tròn trịa
hơn lúc trước, có da có thịt thật đáng yêu làm sao.
Cô hỏi anh bằng phong thái lạnh lẽo, gương mặt nhạt trông thật bất cần.
"Anh đến đây làm gì?"
Trái tim anh quặng lên cơn đau nhói ở lòng ngực, vết cắm từ thủy tinh ấy
chưa cắm đến trái tim nhưng lại khiến lòng ngực anh lúc này đau đến vỡ
toét. Thâm tâm chua xót đau thắt dữ tợn, anh nén lại đau đớn không để nó hình thành trên mặt, nhưng đôi mắt nhung nhớ cô quá lâu mà đỏ đỏ hoe
hoe, anh vội vẽ ra nụ cười trên hai đôi mi đỏ, âm thanh run run mà thỉnh cầu.
"Về nhà với anh đi."
Cơn cay cay trên mắt cùng chua
xót trong trái tim làm cho giọng anh bị nghẹn đi, đối diện với gương mặt xinh đẹp mà anh nhung nhớ, giây phút này thật muốn được ôm cô vào lòng, anh muốn được hôn lên mái tóc mang mùi hương anh thương nhớ.
Ngô An Hạ lạnh mặt, trái tim đã lâu không xuyên xao chậm lại một nhịp, cô cười thật nhẹ.
"Em phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới chịu hiểu đây?" Cô thở ra một hơi
thật oán trách rồi thầm khẽ "Em không về nơi đó nữa, nơi đó không thuộc
về em."
Nơi mà từ ban đầu cô ở đấy chỉ là do thân thế giả mạo, nơi ấy từ ban đầu hoàn toàn không có chỗ dành cho cô.
Bây giờ đây, anh bảo cô về nơi đó để làm gì? Cái nơi mà chỉ có những ký ức
đau khổ, cái nơi mà chỉ giống như một chiếc lồng giam cầm cuộc đời cô.
"Em đừng ở nơi này, đừng ở với người đàn ông khác" La Thành Dương khổ sở
cười, hai mắt anh đỏ hoe như sắp phát nổ, hai vành mắt chất chứa nước
mắt lấp lánh đến khi vành mi không chứa nổi nữa, hai dòng lấp lánh nóng
rực chảy xuống làn da.
Theo hai dòng nước mắt ấy, giọng anh run đến nghẹn ngào.
"Em thương anh mà... Em về với anh đi."
Ngô An Hạ chợt ngừng động, trái tim cô đập thật khẽ giống như sắp vụt tắt,
một câu nói thật nghẹn ngào làm sao, khiến cho cô cũng thật đau lòng, cô nâng lên nụ cười khả ái trên gương mặt tươi tắn. Nụ cười của cô như
bừng sáng trong mắt anh, cô cười thật đẹp, nhưng lại kèm theo một cái
lắc đầu từ chối, cô đáp.
"Em không thương anh nữa."
La
Thành Dương run rẩy hơn, anh bước lên một bước, Ngô An Hạ liền phản ứng
lùi lại một bước rõ rệt, cô tránh khỏi anh giống như đang tránh khỏi một kẻ tàn ác hung tợn. Cái lùi bước thật nhanh của cô khiến cho anh lạnh
gáy, đau đớn phủ trên trái tim ngây dại, anh ngừng lại bước chân.
Bởi anh biết, nếu anh càng bước lên phía trước, cô sẽ càng lùi về phía sau, La Thành Dương đứng im, anh chỉ vươn đôi bàn tay ra một cách chậm chạp
hướng về tay cô. Anh nhìn bàn tay cô đang ở kia, tay anh vươn ra muốn
nắm lấy, nhưng anh cũng sợ cô sẽ tránh đi cho hành động bất ngờ của anh. Anh đưa ra bàn tay thật chậm rãi về phía cô, Ngô An Hạ nhìn theo tay
anh, đến khi tay anh chạm vào ngón tay cô, cô vẫn không một động đậy.
Bởi trong mắt cô chỉ nhìn thấy gương mặt đau khổ của người đàn ông từng rất oai nghiêm ấy, anh chau chặt hai hàng lông mày, nước mắt cứ chảy ra
thành dong lấp lánh ấy. Trong đôi ánh mắt anh đau đớn làm sao, cô đang
không hiểu anh vì sao lại đau đớn như vậy, người nên đau khổ khóc lóc
phải là cô mới đúng.
Sau tất cả nhưng gì anh đã làm, những gì cô
đã trải qua, người nên oà oà khóc lúc này phải là cô, nhưng vì sao anh
lại đau khổ đến như vậy.
Anh nắm được tay cô, bàn tay anh nắm lấy mấy ngón tay xinh đẹp, ngón tay cái anh xoa xoa trên mấy đốt ngón tay trắng thon dài.
"Em thương anh mà... An Hạ... Em thương anh, em về với anh đi" Bằng một
cách cứng đầu nào đó, anh chối bỏ câu nói vừa rồi của cô.
Ngô An
Hạ đứng đó, tay vẫn để cho anh nắm, anh xoa, cái nắm thật nhẹ, cô có thể cảm giác bàn tay ấy đang run lên từng cơn, hai mắt cô trở nên cay cay,
cánh mũi nồng nồng, Ngô An Hạ liền hít vào một hơi thật sâu kiềm nén lại cay nồng ấy.
"Em đã nói... Em không thương anh nữa."
La
Thành Dương lặng im, mày tuấn cứ chau thật chặt, nước mắt cứ ứa ra không ngừng chảy, những giọt nước mắt chạy xuống càm, nhỏ giọt thấm xuống
ngực áo anh. Anh không nhìn cô, anh chẳng dám nhìn cô khi cô cứ nói
những lời cay đắng ấy, anh chỉ nhìn bàn tay nhỏ nhắn mà anh đang nắm
lấy, còn cô thì lại nhìn anh một cách rất thẳng thắng, rất cương quyết
nói ra lời đắng cay.
Anh chẳng một cái ngẩng đầu, mãi chỉ cúi mặt nhìn bàn tay cô, khó khăn cất lên hai chữ.
"Thật... Thật không?"
Ngô An Hạ bước lên một bước, hai tay cô giơ lên chạm lấy gương mặt anh,
nâng gương mặt anh nhìn về cô, để đôi mắt hai người chính thức nhìn lấy
nhau. Cô thì rất bình thản, còn anh thì thê lương, cô nói rất thản
nhiên, giống như trong trái tim chẳng còn điều gì vướng bật nữa.
Nâng mặt anh nhìn cô, cô nói.
"Thật, em không thương anh nữa, anh có muốn biết vì sao không?" Nâng anh nhìn
cô, cô vội buông ra, hai người nhìn nhau, cô giấu hai bàn tay về phía
sau lưng mình.
Hai bàn tay ở phía sau, bàn tay này nắm lấy cổ tay kia, cổ tay kia thì còn chặt thành một quả đấm.
Cô cười đáp.
"Vì những chuyện anh đã làm... Những chuyện đó... Nó làm cho em không thể
thương anh nữa. Nhưng chuyện đau khổ đó, em bây giờ chịu không nổi
nữa... Cho nên... Em không muốn thương anh nữa" Cô cười khổ, bi thương
trên mắt chất thành một dòng đỏ hoe, hàng nước mắt đau buồn rơi xuống,
nhưng nó chỉ là một dư âm, nó không còn đau buồn nữa mà chỉ là dư âm,
ánh mắt cô giờ đây chỉ còn là sự thanh thản.
"Yêu ấy à... Nếu mà đau khổ quá... Em không yêu nữa."
Tình yêu chẳng qua là một loại tình cảm phù sương thôi, có cũng được mà
không có cũng được, nếu như mà yêu thương đau khổ quá, cô sẽ không yêu
nữa, cô không nhất định phải có loại tình cảm đó, không có nó cô vẫn sẽ
sống, còn sống rất tốt.
La Thành Dương chạnh lòng, bàn tay anh
chợt lạnh, mấy đầu ngón tay trong không khí run run, anh nắm lòng bàn
tay thành quả đấm. Tay nâng lên chùi dòng nước mắt đẫm trên gương mặt,
chùi đi nước mắt, anh nhìn cô, muốn nắm lấy tay cô nhưng cô đã giấu đi
tay mình, La Thành Dương chỉ có thể bất lực nhìn vào đôi mắt tăm tối của cô.
"Lý Hoành Nghị... Cả Bạch Tuấn Phong đều không phải người
tốt, em đừng ở đây, em về nhà với anh, về nhà với con nữa" Vừa mới chùi
đi nước mắt, hàng mi ấy lại đỏ lên, anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô như
đang tìm kiếm tia hi vọng nào trong đó "Em không nhớ con sao? Con bé nhớ em lắm, em về với anh, về với con nữa, chúng ta đừng cãi nhau nữa."
"An Hạ... Chúng ta đừng cãi nhau nữa, em về nhà đi."
Giọng anh thật khẽ, thật vang trong cô, Ngô An Hạ lại xuyến xao, cảm giác yếu lòng phủ trên người, cô vội lắc nhẹ đầu, từ chối cảm giác yếu đuối ấy,
cô vội phản ứng lại.
"Lý Hoành Nghị cho em một chỗ ở, anh ấy luôn đối tốt với em, Bạch Tuấn Phong cho em công việc làm, anh ấy chưa từng
làm khó em, nói về người không tốt đối với em... Còn chẳng phải là anh
sao?"
Cô hỏi, một câu như ngàn con dao găm cắm vào trái tim run
rẩy của La Thành Dương, nét mặt anh đau đớn đến mức nhăn nhúm lại, nước
mắt không ngừng rơi xuống.
Anh đau khổ cười, hai bàn tay anh cũng nắm thành quả đấm rất chặt, anh đang kiềm hãm lại, nếu không, anh sẽ đổ gục ở nơi này mà khóc, vì cô lạnh nhạt quá.
"Trước đây, trước khi mọi chuyện xảy ra, anh không tốt với em sao?" Anh hỏi.
Ngô An Hạ đáp rất nhanh "Đó chẳng phải là vì em vẫn là Ngô Bối Nghi sao? Đó là bởi vì anh chưa nhận ra chuyện em giả mạo."
Rít vào một hơi, Ngô An Hạ vội cười "Từ ngày anh nhận ra, từ ngày đổ vỡ mọi chuyện, anh có còn tốt với em sao?"
Ngô An Hạ càng nắm chặt tay phía sau hơn, cổ tay bị siết đến đỏ, bàn tay bị móng tay cắm vào thật đau đớn, cô chối bỏ xuyến xao, chối bỏ tất cả
rung động, cô lại một lần nữa lắc đầu.
"La Thành Dương... Sau
ngày chị về, anh có còn nhẹ nhàng với em không?" Cô đột nhiên hỏi, không để anh trả lời, cô tự động trả lời "Không có."
"Anh có từng... Bình tĩnh ngồi xuống lắng nghe em không?" Cô hỏi, rồi cô lại đáp "Không có."
"Anh có từng... Cho em một cơ hội giải thích không?" Cô hỏi và rồi tự cô đáp "Không hề."
Cô cười, âm thanh lại trở nên lạnh nhạt, nếu anh đã biết Bạch Tuấn Phong,
anh ắt hẳn sẽ biết cô và Bạch Tuấn Phong sẽ tranh chấp dự án với anh, cô giờ đây đang là kẻ thủ trên thương trường với anh, cô nói.
"Anh
về đi, em và Bạch Tuấn Phong sẽ tranh dự án sắp tới với La thị, anh đừng đến chỗ này tìm em nữa, người khác nhìn thấy lại không hay cho em" Nhất là Bạch tổng, lỡ như mà dự án tranh chấp sắp tới thất bại, Bạch tổng
lại đổ cho việc cô qua lại với La Thành Dương.
Cô đáp "Cuộc sống của em chỉ vừa mới bình yên một lúc thôi, em mệt mỏi đủ rồi, em không muốn dính dáng vào anh nữa, anh về đi."
La Thành Dương lặng im, bàn tay nắm chặt dần buông lỏng, đôi mày chau chặt dần buông ra.
"Anh bảo... Bạch Tuấn Phong và Lý Hoành Nghị không phải người tốt."
Ngô An Hạ vẫn giữ rất đúng quan điểm của mình, cô cười.
"Người không tốt đối với em chính là anh."
La Thành Dương thở một hơi thật nhẹ, đôi mắt đau khổ trở nên u ám.
"Ừ..." Anh thở ra một hơi, chân lùi lại, ánh mắt đẫm nước thoáng qua tia cười, La Thành Dương xoay đầu rời đi.
Bóng dáng to lớn cô độc rời đi, xa dần rồi khuất mất, Ngô An Hạ buông ra hai tay, cổ tay bị chính mình siết đỏ, cô buông ra hai bàn tay, mười ngón
tay phát lên cơn run rẩy. Hai mắt ngấn đỏ nhìn theo hướng anh đã rời đi, trái tim mới chính thức nhức nhói.
"Rõ ràng..." Trái tim cô đau nhói làm cho thân thể nhỏ phát run, âm thanh âm ức đến tức tưởi oán trách.
"Rõ ràng... Người không tốt với em là anh kia mà..."
Từ ngày chị về, từ ngày cô bị phát hiện, anh không hề đối tốt với cô.
Rõ ràng là anh không tốt, anh cứ tức giận lên người cô, anh cứ nổi giận
phát tiết lên người cô, rồi anh còn nhốt cô ở căn phòng ấy, anh giam cầm cô như một con thú vật... Rõ ràng là anh không tốt, người không tốt với cô chỉ có anh.
Sao bây giờ anh lại... Nói như thể rằng anh không hề sai?.