Lương Mục Phàm vừa đưa cô và Irina về đến nhà thì hai ông bà ngoại đã
đáp mấy chuyến bay sớm nhất về Minh Thành, đúng lúc ông bà vừa về đến
thì đã gặp ngay cháu gái vừa về. Nhạc Hoài Thương đau lòng ôm lấy cháu
gái, nước mắt ngắn dài, nói:
- Ôi trời cháu gái của tôi bị làm
sao vậy nè? Tại sao lại vào viện? Tại sao phải nằm lại theo dõi mấy ngày liền? Con có sao không? Có đau ở đâu không? Tại sao không nói với bà
ngoại chứ? Nếu như không phải bác gái của con nói thì chắc hai ông bà
già này đã không biết rồi.
Đỗ Hành Du cũng lo cho cháu gái lắm
chứ, nhưng khi ông nhìn thấy Lương Mục Phàm và Hoàng Tân Tuệ thì lại
không thể nào bộc lộ hết cảm xúc của mình, nhìn Khánh Huyền, nói:
- Sao con không gọi Hoành Dương đến đón hai đứa về. Lại nhờ người ngoài như vậy? Phiền cậu ấy lắm.
Đỗ Khánh Huyền cũng chỉ mỉm cười, mặc dù cha cô hơi độc mồm độc miệng thế
thôi, chứ ở trong lòng ông ấy vẫn còn yêu thương Lương Mục Phàm lắm, nếu như không thương anh ấy thì làm gì có chuyện Đỗ thị từ bỏ chuyện làm ăn lớn này để nhường cho Lương Thị chứ.
Nhưng Đỗ Hành Du chỉ giận
Lương Mục Phàm ở chỗ không chăm sóc tốt cho con gái và cháu gái của ông
thôi, mà tính của đàn ông vẫn luôn sĩ diện, ở trước mặt người đàn ông
khác thì làm gì có chuyện rơi nước mắt. Lúc này Lương Mục Phàm nhìn ông
ấy, rồi cúi đầu, nói:
- Cháu xin lỗi chú ạ, là cháu không tốt.
Nhạc Hoài Thương thấy chồng mình quá căng thẳng liền giải vây, bảo rằng
Irina không sao rồi thì anh có thể về nhà được rồi. Lương Mục Phàm tuy
không nỡ nhưng vẫn phải cúi đầu chào tạm biệt mọi người rồi đưa Tân Tuệ
về nhà.
Đỗ Hành Du thấy xe của Lương Mục Phàm đã đi xa mới gấp
gáp đến xem xét tình hình của cháu gái, tuy thương nhưng ông cũng rất
giận Đỗ Khánh Huyền thì đã giấu ông bà chuyện lớn như vậy, lỡ như con bé có mệnh hệ gì thì làm sao đây?
Đỗ Khánh Huyền cũng phải đi theo
để năn nỉ và xin lỗi cha mẹ suốt một ngày, hai ông bà thấy con gái có
lòng, mà cháu gái cũng. không sao nên mới chấp nhận tha thứ. Đỗ Khánh
Huyền cũng chỉ biết lắc đầu, hai ông bà đúng là giống như những đứa trẻ
chỉ thích được dỗ ngọt thôi.
Trình Mộc Cát thấy Irina khỏe mạnh
thì chị ấy cũng an lòng, nhìn lại ba đứa con của mình thì mới thấy may
mắn, ít nhất là tụi nhỏ không có bệnh nền gì. Nếu như mà đổi lại là Mộc
Cát, chứng kiến cảnh con mình co giật rồi ngất đi, nếu không phải tin
thần thép thì chắc cũng hóa điên lâu rồi.
Đỗ Hoành Dương ôm con
gái ngồi ở bên cạnh vợ mình, nhìn cô rồi đột nhiên mỉm cười, anh biết rõ vợ anh nhìn thì hổ báo vậy thôi, chứ thật ra gan cô cũng bé tẹo thôi.
Chỉ cần liên quan đến con cái, bệnh hoạn một tí là cuống cả lên.
Nhạc Hoài Thương ôm một cháu gái, còn Đỗ Hành Du thì ôm Irina, nhìn thấy bốn đứa cháu đều an toàn thì hai ông bà mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này Nhạc Hoài Thương nhìn ngó xung quanh rồi hỏi:
- Andrey về rồi à? Sao không thấy cậu ấy vậy?
- Anh ấy về nhà rồi mẹ, công việc của anh còn nhiều lắm.
- Chuyện của Tư Duệ thì...
- Con có báo cho anh ấy lúc sáng này rồi ạ.
Nghe vậy thì Nhạc Hoài Thương mới an tâm, dù sao Andrey cũng quan tâm, lo
lắng và chăm sóc Irina như vậy mà, dù sao khi con bé có chuyện gì cũng
nên nói với cậu ta một tiếng.
Nhưng đột nhiên Đỗ Hành Du lại nghiêm trọng nhìn con gái, nhíu mày hỏi:
- Vậy chuyện giữa con và gia đình bên đó thế nào rồi? Huyền Nhi.
- Không sao rồi ạ, cha mẹ của anh ấy cũng đã chấp nhận Irina.
Nghe đến đây thì Đỗ Hành Du mới thật sự an tâm, ít nhất dòng tộc Morozov
thật sự là một gia tộc có bề có thế, ông chỉ sợ con gái gả vào đó sẽ bị
ức hiếp. Con trai ngoại quốc thì có thể phong khoáng, nhưng nhìn phong
thái của Andrey thì chắc không phải hạng người có mới nới cũ, ăn cháo đá bát đâu... Nên chắc cga mẹ của anh cũng không quá đáng đâu nhỉ.
- À đúng rồi, chuyện của Hoàng Tân Tuệ và Mục Phàm thế nào rồi? Mẹ nghe bảo hai đứa nó kết hôn lại?
Đỗ Khánh Huyền gật đầu, chuyện mà Lương Mục Phàm muốn một cuộc hôn nhân
nghiêm túc với Hoàng Tân Tuệ dường như ai cũng biết, chỉ là họ vẫn còn
hơi bất ngờ về chuyện này thôi. Vốn dĩ họ cứ nghĩ Lương Mục Phàm sẽ mãi
mãi không thể thoát khỏi hình bóng của Đỗ Khánh Huyền, không ngờ chỉ hơn sáu năm mà anh có thể thay đổi tình cảm của mình.
Nói ra thì cứ
nghĩ Lương Mục Phàm là một trapboy, nhưng nếu đặt vào tình cảnh của anh
lúc đó thì cô hoàn toàn không có ý kiến gì nữa... Người con gái tốt như
Tân Tuệ thật sự nên có một cuộc hôn nhân êm ấm và hạnh phúc, chứ không
phải chạy theo mưu cầu hạnh phúc từ Lương Mục Phàm... Dù nói thế nào thì cô vẫn thấy tiếc cho Tân Tuệ.