10 giờ đêm, Đường Hành tắt máy tính, bấm gọi một số điện thoại.
"Thầy Vương," cậu xưng hô với đối phương như vậy, "Anh khỏe hơn chút nào chưa?"
"Cảm ơn cậu đã quan tâm. Tôi mới ra viện hôm qua, cũng không có gì nghiêm trọng."
"Vậy thì tốt."
"Lần này rất cảm ơn cậu tiểu Đường," Vương Sơn có chút áy náy, "Không ngờ
tới lúc quan trọng lại vào viện để cậu phải đi thay tôi...... Sao rồi,
công việc thuận lợi chứ?"
"Ừ, vẫn tốt. Có trưởng khoa Từ và đàn anh là cực nhiều."
"Ha ha, bọn họ nhiều kinh nghiệm mà, cậu đi theo thì có cơ hội học hỏi."
"Cơ mà có một chuyện."
"Hả?"
"Tại sao lãnh đạo chỗ này không cho tôi phong bì?" giọng điệu của Đường Hành nghe ra rất tự nhiên và đứng đắn, "Trưởng khoa Từ, đàn anh, đàn chị đều có phong bì, chỉ mình tôi là tay không."
Vương Sơn liền im bặt,
giống như bị mắc nghẹn. Đường Hành nói tiếp: "Đều là người từ Macao tới
khảo sát, tôi cảm thấy như vậy rất kỳ. Thầy nghĩ xem, bộ tôi làm gì
không đúng hay đắc tội với bọn họ à? Hay là họ cảm thấy thứ bậc của tôi
chưa đủ cao?"
"Cái này, là vậy sao......" Vương Sơn ấp a ấp úng,
tiếng phổ thông nói cũng không còn lưu loát, "Tiểu Đường à, cậu đừng
nghĩ nhiều, có khi họ cảm thấy —— cậu là người mới, vẫn chưa hiểu rõ ý
cậu, lỡ như đưa cậu không nhận mà lại còn đối nghịch với họ thì sao?"
Đường Hành không nói gì một lúc, cười cười: "Thì ra là vậy." Qủa nhiên là một "công việc trong mơ".
"Chắc chắn là vậy, cậu đừng nghĩ nhiều nữa. Chậc, trưởng khoa Từ hiểu hết
mà," Vương Sơn khuyên nhủ, "Với lại chỗ khỉ ho cò gáy đó có nhét phong
bì thì cũng được bao nhiêu chứ? Cùng lắm là mấy ngàn thôi!"
"Tôi chỉ là thấy bất mãn không chịu được."
Vương Sơn "Tsk" một tiếng, nói đầy ẩn ý "Còn trẻ mà, sau này nhiều cơ hội lắm"
Đường Hành cúp máy, mặt vô cảm bấm lưu ghi âm của đoạn hội thoại
Cậu cầm một cái ghế đặt ở ngay cửa, ngồi xuống, dựa đầu lên cánh cửa phòng
bằng gỗ. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngoài phòng cũng cực kỳ yên ắng,
tựa hồ đêm nay thật sự chỉ là một đêm bình thường, mọi người đều chìm
vào giấc ngủ say sau một ngày làm việc vất vả, tất cả đều yên bình. Ngày mai, trời lại sáng, bọn họ lại lên đường, bắt đầu một ngày làm việc
mới. Họ vẫn là những vị lãnh đạo từ Macao tới, là thầy cô được học trò
tôn kính, là niềm hy vọng của những thôn dân không nơi nương tựa —— chỉ
cần phản ánh vấn đề lên cấp trên là mọi sự sẽ được giải quyết.
Đường Hành vẫn nhớ lời Tôn Kế Hào từng nói, gia đình hắn sống ở một vùng nông thôn nào đó ở Lâm Nghi, Sơn Đông. Núi Nghi Mông, nghèo đến tận cùng.
Hắn nói, học ở đại học Nam Kinh 4 năm, cho đến tận lúc tốt nghiệp mới
được ăn hàng quán tại Nam Kinh lần đầu tiên trong đời, cảm thấy ăn thật
ngon, liền quyết định mục tiêu đầu tiên của đời này chính là được ăn
thật nhiều món ngon.
Đường Hành áp sát tai vào cánh cửa, suy nghĩ mông lung, cậu nghĩ đến rất nhiều thứ. Di động rung lên, cậu nhận được
tin nhắn từ Quý Dương.
Hơn 12 giờ, Đường Hành nghe thấy tiếng
bước chân. Cũng nhờ hành lang không trải thảm mà cậu có thể nghe thấy
tiếng động. Người đó đi không nhanh không chậm, tiếng bước chân càng
ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở vị trí nào đó.
Cửa mở, rồi đóng lại.
Đường Hành đứng dậy, đi đến trước tấm cửa kính. Cửa kính này dùng để ngăn
phòng khách và ban công. Đường Hành vén bức màn rèm cửa dày cộm lêm, tạo ra một khoảng trống, qua lớp kính, cậu thấy ban công phòng kế bên đã
tối om. 9 giờ tối, bên đó vẫn còn bật đèn, là ánh sáng từ phòng khách
hắt ra ngoài cửa sổ, chiếu sáng ban công. Khoảng 40 phút sau, ban công
lại tối đi, cho tới tận lúc này.
Có hai khả năng. Một là Tôn Kế
Hào thật sự đã tắt đèn. Một khả năng khác là do Tôn Kế Hào kéo rèm cửa
để che đi ánh sáng trong phòng. Nhưng dù có là khả năng nào đi nữa cũng
đều không thể giải thích việc giám đốc Tề nửa đêm tới phòng Tôn Kế Hào
trong hai ngày liên tiếp. Lấy cớ là sửa điều hòa, khách sạn nào lại để
giám đốc tự vác thân đi sửa máy móc? Đưa phong bì? Có nhét phong bì thì
cũng không cần theo kiểu trả góp từng ngày như vậy.
Đường Hành mở ngăn kéo, cầm một cái cờ lê mới mua từ siêu thị trên huyện tối qua, bỏ
vào trong túi, sau đó buộc chặt cái túi quanh người. Một tay cậu vác
ghế, một tay từ từ đẩy cửa kính, nhẹ nhàng đi ra ban công.
Ngay lúc cậu chuẩn bị dẫm lên ghế để leo qua hàng rào, trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng chuông.
Có lẽ vì ban đêm thật sự quá yên tĩnh khiến cho tiếng chuông điện thoại
reo chả khác gì tiếng sấm nổ. Đường Hành cảm thấy tim mình đập liên hồi, lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Cậu đi trở vô phòng, bắt máy.
"Là thầy Đường đúng không ạ?" Là một giọng nữ, nói rất gấp.
"Là tôi, cho hỏi ai vậy?"
"Tôi —— tôi là Uông Địch, là bạn của Lý Nguyệt Trì!"
"...... Là người đi đón anh ấy sau bữa cơm tối đúng không?"
"Đúng vậy, là tôi!" Uông địch gấp đến độ cất cao giọng, "Thầy vẫn còn ở Thạch Giang đúng không? Thầy có thể giúp Lý Nguyệt Trì được không thầy?"
"Anh ấy làm sao?"
"Anh ấy bị người trong thôn mang đi rồi! Sau đêm thầy tới tìm anh ấy thì
sáng sớm hôm sau, có mấy người trong thôn tới rồi dẫn anh ấy đi đâu đó.
Tôi và mẹ anh đều không liên lạc được với anh, hai ngày rồi, chúng
tôi...... Chúng tôi thật sự hết cách rồi thầy."
"Anh ấy bị mang
đi," Đường Hành lập tức ngã xuống ngồi trên giường, "Cô đừng gấp, trả
lời tôi —— anh ấy tự đi hay là bị những kẻ đó cưỡng ép dẫn đi?"
"Mẹ anh ấy nói, trưởng thôn và bí thư cùng với một vài người nữa tới, gọi
anh ấy ra ngoài nói chuyện. Nói xong anh ấy lập tức soạn mấy bộ quần áo
rồi đi theo bọn họ."
"Anh ấy có nói gì không?"
"Anh ấy nói chúng tôi đừng lo, chừng mấy ngày sau thì ảnh về."
"......"
"Thầy Đường, thầy giúp bọn tôi được không thầy," Uông Địch vừa nói vừa khóc
nức nở, "Nguyệt Trì từng vô tù nhưng mấy năm nay anh ấy thật sự chỉ lo
làm ăn thôi thầy...... Em trai anh ấy cần người chăm sóc, mẹ anh thì sức khỏe không được tốt, anh ấy vừa đi một cái, trong nhà giống như không
còn trụ cột nữa thầy, tôi xin thầy......"
Đường Hành siết chặt
điện thoại, giọng nói lại bình tĩnh khác thường: "Cô đừng lo, tôi sẽ đi
tìm anh ấy về," dừng hai giây, lại dứt khoát bổ sung, "Ngày mai."
Ban công giữa hai phòng rất gần nhau, hàng rào lại cao ngang ngực, leo lên
cũng không dễ dàng gì. Đường Hành đứng lên ghế, trèo lên hàng rào, rướn
người về phía trước, tay với ra nắm lấy lan can của ban công kế bên. Lúc này, nửa người trên của cậu nghiêng hẳn xuống, đầu chúc xuống bãi cỏ
phía dưới —— cậu thậm chí còn tính trước, dù có rơi từ lầu 3 xuống bãi
cỏ bên dưới cũng không chết được.
Nhưng cậu không ngã. Ngay sau
đó, Đường Hành vững vàng đứng trên ban công của phòng bên cạnh. Cậu từ
từ đặt chân xuống, như một con mèo linh hoạt, cậu đứng hẳn xuống đất mà
không phát ra tiếng động nào. Đường Hành nghiêng người, áp tai lên cửa
kính, sau đó nhẹ nhàng đứng thẳng người lên. Cậu nghe được một ít âm
thanh vụn vặt và vài tiếng 'Sss' tựa như đang rất khổ sở —— y như cậu
đoán.
Tất nhiên, đây vẫn là lần đầu tiên cậu làm chuyện này. Nếu
như không có cuộc điện thoại của vài phút trước, có lẽ tới tận lúc này
cậu vẫn còn đang do dự và thấp thỏm. Một khi cầm cờ lê đập xuống, dù có
nhìn thấy gì cái gì đi nữa thì quan hệ giữa cậu và Tôn Kế Hào đều coi
như xong. Đương nhiên, không phải chỉ có cậu và Tôn Kế Hào, mà còn Lư
Nguyệt, và trưởng khoa Từ. Cậu sẽ hoàn toàn phá nát chuyến đi khảo sát
này, thậm chí còn phá hủy rất nhiều thứ khác. Nhưng mà cuộc điện thoại
ấy lại giúp cậu bình tĩnh hơn, những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một ý nghĩ:
Vì Lý Nguyệt Trì, cậu muốn nhổ cỏ tận gốc những con người này.
Dù anh không yêu cậu cũng không sao.
Đường Hành mở khóa chiếc túi, lấy từ bên trong ra cái cờ lê, nắm chặt trong
tay. Hai phút sau, khi tiếng thở dốc bên trong ngày càng dồn dập, khi
mọi thứ giống như đang chìm vào mộng đẹp ——
Một âm thanh giòn giã vang lên, Đường Hành đập nát cửa kính trước mặt.
Bọn họ quả nhiên không tắt đèn. Ánh đèn vàng ấm áp soi rọi tất cả: Hai cơ
thể đang dính chặt lấy nhau, thậm chí còn chưa kịp tách ra.
Đường Hành bình tĩnh chụp hình lại rồi nhét điện thoại vào túi. Tới tận lúc
này, giám đốc Tề vừa bị dọa cho ngu người mới phản ứng, "Rầm" một tiếng, hắn ngã xuống sô pha, hớt hải túm lấy cái áo thun che đi hạ thân. Mặt
hắn trắng như tờ, run run nói: "Thầy, sao thầy...."
"Đàn em à," Tôn Kế Hào mặc quần, chà chà mặt mình "Chơi lớn như vậy làm gì, em cứ trực tiếp hỏi thẳng anh không được hay sao?"
"Chị đang ở cùng tòa nhà, cùng tầng."
"Cô ấy," Tôn Kế Hào cười nhạo, "Em nghĩ cô ấy không biết?"
"Vậy để em gọi chị ấy tới đây."
"Thôi được rồi, hơn nửa đêm rồi," Tôn Kế Hào liếc mắt nhìn giám đốc Tề một cái, "Anh đi trước đi."
Giám đốc Tề sợ muốn tè ra quần mà chạy cho nhanh. Tôn Kế Hào than nhẹ hai tiếng, nói: "Tự nhiên ngồi đi người em."
Đường Hành đứng bất động, ngây người nhìn hắn đăm đăm. Người trước mắt là Tôn Kế Hào mà cậu quen hai năm qua sao? Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng
một khi tận mắt chứng kiến, cậu vẫn cảm thấy bàng hoàng một cách khó tả.
Tôn Kế Hào châm thuốc, kẹp giữa ngón tay, chậm rãi rít từng hơi. Giống như
nhiều người đàn ông phương Bắc khác, hắn có một thân hình cao lớn và bờ
vai rộng rãi. Nhưng giờ phút này, dáng vẻ hắn nghiêng người hút thuốc
lại có chút mềm mại. Cảm giác khác biệt kỳ cục này làm Đường Hành thấy
thật xa lạ, và quái dị.
"Ôi chao, em thật sự nhìn không ra à? Vậy thì anh đây ngụy trang quá xuất sắc rồi," Tôn Kế Hào cười cười, "Lúc em vừa chuyển đến trường anh đã phát hiện, há, em là người cùng hệ. Anh
còn lo lên lo xuống, sợ bị em nhìn ra."
Đường Hành nói: "Anh lừa hôn à."
"Anh lừa hôn?" Nụ cười trên mặt hắn rạng rỡ tới mức lố bịch, "Em vậy mà dám
nói ra câu này hả Đường Hành. Có phải họ nhà Đường của em đều là có một
cái tài là —— không biết xấu hổ không? Anh lừa hôn, ha ha, Lư Nguyệt là
học trò của ông bác em, sau đó ông ta lại tác hợp anh với cô ấy, vậy mà
em nói anh đi lừa hôn à?"
Đường Hành lập tức ngỡ ngàng, không biết tại sao hắn lại nhắc tới bác mình.
"Em đừng có giả bộ nữa."
"Có liên quan gì đến bác em?"
"Lại còn hỏi, em thật sự không biết?"
"Biết cái gì?"
Tôn Kế Hào cười lớn "Lư Nguyệt bị bác em chơi rồi! Cô ấy học ba năm tiến sĩ với bác em thì cũng bị chơi trong ba năm! Người khác không biết thì
thôi sao ngay cả em cũng chẳng biết gì, là sao? Lão Đường bảo mật thông
tin đúng người đúng chỗ thật!"
Khoảnh khắc này như bị kéo ra thật dài. Những lời từ miệng Tôn Kế Hào nói truyền vào tai cậu rồi chạy lên
não bộ để phân tích ý nghĩa của chúng, cho tới khi —— Đường Hành nhận ra thì cậu đang hung dữ bóp chặt lấy cổ Tôn Kế Hào, dùng sức ấn đầu gối
lên ngực hắn.
"Anh lặp lại lần nữa."
"Anh không lừa em,"
giọng nói Tôn Kế Hào nghẹn lại nhưng vô cùng bình tĩnh, "Ban đầu là bác
em cưỡng hiếp cô ấy, về sau, càng ngày càng nhiều, cô ấy cũng quen đi.
Thật ra bác gái em cũng bị tương tự như thế mà chung sống với ông ta,
chẳng qua chuyện xảy ra sớm hơn."
Đường Hành nhìn hắn chằm chằm, hai tay bắt đầu run rẩy.
"Tuy anh không phải là thứ gì tốt, nhưng lúc kết hôn với cô ấy, anh thật sự
là muốn cải tà quy chính. Nhưng rồi sao, rốt cuộc anh chỉ là một thằng
đi đổ vỏ. Bác em đúng là người chu đáo, chơi xong còn chịu trách nhiệm
tìm đối tượng phân phát."
Đường Hành bỗng nhiên đứng thẳng người lên, lảo đảo bước đi rồi va lưng vào tường.
"Không phải mấy năm trước còn có một nữ sinh chết sao? Anh có nghe Lư Nguyệt
nhắc đến, tên là Điền...... Điền gì ấy, Điền Tiểu Quyên hay Điền Tiểu
Thấm gì đó?" Tôn Kế Hào lắc đầu, "Em thật sự không biết gì sao?"