Nhật Kí Phiêu Lưu Của Ly Thụy
Cô còn chưa kịp trả lời cậu ta thì đột nhiên cậu ta lại hét lên, ôm đầu
lặn vật ra đất dường như rất đau đớn. Qua một lúc thì cậu ta cũng trở
lại bình thường nhưng hình như cũng không bình thường lắm. Hai mắt cậu
ta ngơ ngẩn, cỗ tà khí lúc nãy đã biến mất hết, hiện giờ cậu ta chỉ là
một học sinh bình thường.
Qua một lúc cậu ta đã lấy lại được
tinh thần nhưng đột nhiên lúc nhìn thấy cô cậu ta lại đột nhiên hoảng
hốt. Chạy lại một góc, co rúm lại.
"Cậu... cậu là ai... sao lại vào phòng tôi... cậu mau đi đi."
"Này, Xuân Chi. Ngươi thấy chưa, đây mới đích thực là người đa nhân cách."
"Cô còn dám nói nữa sao!"
Thật là, nó cảm thấy cuộc đời này thật bế tắc. Một kí chủ mắc bệnh đã làm
cho nó đủ mệt, hiện tại lại còn thêm một người nữa bảo nó phải sống sao
đây.
Ly Thụy cũng không thèm quan tâm nó nghĩ gì, cô bước lại gần cậu bạn kia. Cô càng lại gần cậu ta càng hoảng sợ, càng thu mình lại
một góc, không ngừng bảo cô tránh xa cậu ta ra.
"Cậu không cần
phải sợ tôi vậy đâu, từ ngày hôm nay tôi là bạn cùng phòng của cậu. Cái
này cho cậu coi như quà gặp mặt, vậy nha."
Cô để lại cho cậu ta
một hộp quà màu đen rồi xách hành lí lên phòng của mình. Sau khi cô đã
đi được một lúc thì cậu ta mới dần hết run rẩy, cậu ta thở phào một hơi
giống như vừa thoát được đại nạn. Cậu ta nhìn sang hộp quà cô để lại,
trong đầu cậu ta không ngừng hiện lên những hình ảnh đáng sợ vì vậy cậu
ta càng nhìn hộp quà lại càng run.
Được một lúc, cậu ta ôm lấy đầu sợ hãi bỏ chạy ra khỏi phòng.
"Ngươi nhìn xem hình như cậu ta còn bệnh nặng hơn ta."
"Cô nói đúng, hình như cậu ta vừa đa nhân cách vừa mắc một chứng bệnh tâm lí gì đó, lại còn có vẻ rất nặng."
Xuân Chi suy nghĩ, dáng vẻ run lẩy bẩy kia của cậu ta trông thật tội nghiệp
nhưng nhân cách thứ hai của cậu ta lại... Phải nói chính là thiên thần
và ác quỷ dùng chung một cơ thể.
Từ ngày cậu bạn kia bỏ đi cũng
không thấy về, cô cũng mặc kệ cậu ta. Dạo này ngoài việc học cô cũng
dành thời gian tìm hiểu về cậu bạn kia. Biết được cậu ta tên là Phương
Cảnh, gia đình của cậu ta là một bí ẩn nhưng cô biết nó không đơn giản.
Cậu ta nhìn vậy nhưng rất giỏi, là đội trưởng đội nghiên cứu bí mật của
trường, công trình cậu ta đang nghiên cứu hình như là nhân mô cơ thể. Nó là một thí nghiệm mà một khi thành công có thể giúp những người bị bỏng nặng tái tạo lại da và mô trên cơ thể, khiến cho người đó trở lại hình
dạng bình thường như trước khi bị bỏng.
Đây quả là một công trình nghiên cứu vĩ đại và nhóm của cậu ta đã hoàn thành được một nửa. Theo
kết quả điều tra của cô thì sở dĩ cô không biết cậu ta là vì cậu ta chưa bao giờ để lộ mặt mình cho người khác thấy. Mỗi lần cậu ta gặp người
đều là bộ dạng trùm kín mít không thua gì ninja lead.
Xuân Chi tỏ vẻ rất khinh thường, không cần biết cậu ta có trùm hay không thì nếu
như cậu ta không là bạn cùng phòng của cô thì cả đời này cô chưa chắc
quan tâm tới cậu ta.
Ly Thụy biết nó khinh thường cô nhưng cô chả để tâm, dù sao thì nó cũng đúng.
"Mày xem cái thằng thỏ đế này, chúng ta chưa làm gì nó mà nó đã run như cầy rồi haha."
"Đúng là đồ nhát gan, mày nói xem nếu bây giờ tao hù nó một cái có phải là nó ngất xỉu luôn không? Hahaha."
Ly Thụy đang đi qua một ngõ nhỏ thì nghe thấy một cuộc trò chuyện như vậy, chắc lại là bọn côn đồ ỷ mạnh hiếp yếu cơ mà không phải chuyện của cô
nên cô chẳng muốn làm anh hùng.
"Tao thật sự không ngờ được
Phương Cảnh tài giỏi của chúng ta lại là một thằng thỏ đế. Cứ tưởng
thường ngày ăn mặc kì dị, cao ngạo lạnh lùng thì thế nào. Hóa ra là cái
dạng này haha."
Ly Thụy đã chuẩn bị rời đi thì nghe được cái tên
Phương Cảnh, cô dừng bước nhìn lại xem một chút thì quả thật đúng là cậu ta. Bộ dạng cậu ta giống như lần đầu tiên gặp cô cả người co rúm lại
không ngừng run rẩy, xung quanh cậu ta là bốn năm thanh niên mặc áo
bluse trắng có thêu logo của viện nghiên cứu.
"Này, ngươi nghĩ
cậu ta thường ngày sống thế nào mà lại bị đồng đội của mình bắt nạt thế
kia. Ta thấy bọn người đó hình như rất căm ghét cậu ta thì phải."
"Tôi không biết nhưng mà kí chủ à, cô không định cứu người sao? Tôi thấy cậu ta sắp sợ đến chết rồi kìa."
Quả thật là vậy, Ly Thụy thấy cậu ta đang thở dốc rất khó khăn. Cả người đang dần có triệu chứng ngạt thở.
"Mẹ ơi, trên đời này có người bị dọa sợ đến chết là có thật."
Ly thụy thấy cậu ta như vậy cũng không nhẫn tâm đứng xem liền chạy lại.
Phương Cảnh lúc này đang rất thống khổ, cậu ta cúi mặt xuống khiến đám người
kia không thấy được đôi mắt cậu đang lập lòe ánh đỏ. Khi thấy mình sắp
không chịu nổi nữa, cậu ta khẽ nói:
"Eri cứu...t..."
"Bốp!"