Cho dù là vì làm nhiệm vụ, hay bởi vì lời thỉnh cầu của Bàng Bách Phúc
đi chăng nữa, Ngô Ưu cũng phải đi tới sân thể dục một chuyến. Trước là
điểm dâng tận miệng, sau là đàn em cứ vài ngày lại cống nạp đồ ăn vặt
cho? Ngô Ưu cũng chỉ có thể nhận.
Có điều dù đã quyết định đến
sân thể dục cứu Bàng Bách Phúc trong cơn nguy cấp, nhưng nghĩ tới đối
thủ là đầu gấu trường lớn hơn mình ít nhất cũng 2 tuổi, thiếu niên Ngô
Ưu vẫn cảm thấy không tự tin lắm. Cậu âm thầm gọi Doanh Thắng: 【 Ngài
Doanh, Lưu Long Long đánh nhau giỏi lắm hả? Anh ta cao cỡ nào? Có mập
hay không? 】
Doanh Thắng còn chưa trả lời, Kim Sơn đã vèo một cái xuất hiện bên tay phải cậu, hôm nay có vẻ tâm trạng boss Kim rất tốt,
nhuộm tóc thành màu ánh vàng rực rỡ, khiến anh càng toát lên phong thái
quý tốc. 【 He he, em muốn biết hả? 1 điểm vàng đổi thông tin cơ bản của
Lưu Long Long, 2 điểm vàng đổi điểm mạnh và điểm yếu! Đại hạ giá luôn đó nha, có điểm không đổi còn gì thanh xuân! 】
Ngô Ưu có hơi động lòng, lại có chút xót ví.
Đương lúc do dự Doanh Thắng lại xuất hiện bên tay trái cậu, khuôn mặt hết sức lạnh lùng cao ngạo: 【 Muốn biết một người lợi hại hay không không thể
chỉ dựa vào vẻ bề ngoài. Hạng người miệng cọp gan thỏ rất nhiều, ngược
lại lù khù vác cái lu mà chạy cũng không thiếu. Cho nên, đừng hỏi tôi kẻ địch của nhóc là người như thế nào, chỉ cần nhóc đủ mạnh, kẻ địch có ra sao cũng chả quan trọng. Hơn nữa, đừng phụ thuộc vào tình báo và tư
liệu, không phải bất cứ trận chiến nào nhóc cũng có thể chuẩn bị đầy đủ, nhóc phải tự mình phán đoán nhược điểm và ưu thế của đối phương. Đã
hiểu chưa? 】
Ngô Ưu hơi hé miệng, khẽ liếc mắt nhìn anh Kim đang giơ ngón giữa với ngài Doanh một cái, khụ một tiếng. 【 Dạ biết. 】
"Anh em! Đại ca! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ ông đừng có
ngẩn người ra đấy nữa, rốt cuộc là có đến sân thể dục không nói tui biết một tiếng đi?" Bàng Bách Phúc thấy Ngô Ưu vẫn luôn im lặng, trong lòng
hoảng muốn chết, thiếu điều dí sát rạt vào mặt cậu dò hỏi.
Ngô Ưu vẻ mặt như thường, bất giác học theo ngài Doanh đối mặt với Bàng Bách
Phúc: "Đến sân thể dục một chuyến với ông thì được, nhưng chúng ta đều
biết rõ, nếu tui đi thì cuối cùng chắc chắn phải đánh một trận với Lưu
Long Long. Gã đó lớn hơn tui 2 lớp, còn là đầu gấu có tiếng trong
trường, nếu đánh nhau với gã đó nói không chừng tôi sẽ bị thương, có khi còn bị trường xử phạt. Ông có từng nghĩ tới việc đánh nhau xong thì làm gì không?"
Bàng Bách Phúc nghe vậy kích động ôm lấy cổ Ngô Ưu:
"Đủ nghĩa khí! Tui biết ông sẽ không bỏ mặc tui mà! Ông yên tâm, chỉ cần lần này ông có thể giúp tui vượt qua kiếp nạn này, thì sau này ngày nào tui cũng dẫn ông tới căn tin bao ăn! Tui tin với thực lực của ông, đánh một tên Lưu Long Long hoàn toàn không vấn đề, hồi trước một cước ông
còn đá gãy nhánh cây, đá bay một người được mà. Lưu Long Long này cũng
chỉ cần một cước của ông là xử được à!"
"Lỡ mà ông đánh nhau với
nó bị thương thiệt, vậy tiền thuốc men để tui lo! Nếu mà người bị thương là tên kia, nó dám đi méc thầy méc cô thì tui dám đi gặp hiệu trưởng
giải thích rõ ràng chuyện này, bảo đảm không để ông bị liên lụy! Ông
thấy sao?"
Ngô Ưu nhìn khuôn mặt mũm mĩm có chút vội vàng của
Bàng Bách Phúc, cuối cùng gật đầu: "Được. Không phải ông có một chiếc
điện thoại second-hand sao? Lấy ra mở ghi âm sẵn đi, lúc cần thiết thì
núp ra chỗ khác bật camera, phải chứng minh được là thằng đó đánh
trước."
Ngô Ưu hít sâu một hơi, tâm trạng hơi phức tạp, giống như anh Kim nói,
miệng đời đáng sợ, trước khi làm gì vẫn nên cẩn thận một chút.
"Đi thôi, tới sân thể dục." Cậu đã chuẩn bị tinh thần chơi lớn một trận rồi!
Sau đó Ngô Ưu, Bàng Bách Phúc cùng đến sân thể dục, giờ này thầy cô giáo và học sinh trong trường cũng về gần hết. Cả hai thấy được Lưu Long Long
và đám đàn em đứng chờ hồi lâu dưới gốc cây chỗ khán đài góc Đông Nam
sân thể dục.
Bàng Bách Phúc thấy hơi sợ: "Bọn nó có ba người luôn! Quá là đê hèn, bộ tính ỷ mạnh hiếp yếu à?"
Ngô Ưu cũng hơi thấp thỏm, nhưng nhìn thấy dưới thanh nhiệm vụ chính có thêm hai nhánh nhỏ màu đen nữa, cậu lại bình tĩnh.
Một mình Lưu Long Long là 30 điểm đen, hai đàn em phía sau nó mỗi đứa 10
điểm đen, nếu như dựa vào giá trị vũ lực cho điểm, thì hai đứa đàn em 10 điểm hẳn không quá lợi hại. Cậu chỉ cần đánh bại được Lưu Long Long,
còn lại dễ rồi.
Ba người Lưu Long Long cũng trông thấy Bàng Bách Phúc và Ngô Ưu đi về phía mình.
Đầu gấu Lưu Long Long vừa nhai kẹo cao su vừa hỏi đàn em: "Đứa kế thằng mập là ai? Tụi mày biết không?"
Hai tên đàn em nhìn thật kỹ, lại đều lắc đầu. Tuy rằng chuyện của Ngô Ưu ở
lớp 6-8 thậm chí cả khối 6 có rất nhiều người biết, nhưng lại cách khá
xa với đám học sinh khối 7 và khối 8. Có lẽ bọn họ từng nghe thấy tên
Ngô Ưu, nhưng lại rất khó liên tưởng tên này với bản thân cậu. Cho nên,
cũng chỉ cho rằng Ngô Ưu là bạn bè mà Bàng Bách Phúc tìm tới cho thêm
can đảm mà thôi.
"Ha, cho rằng tìm thêm một đứa lại đây là không
sao hả? Vừa lúc đưa thêm tiền cho tụi mình. Đã là bạn của thằng Bàng mập thì chắc là nhà cũng có điều kiện. Lát nữa hai đứa mày canh kỹ cho tao, không được để tụi nó chạy mất."
Hai tên đàn em gật đầu.
Chờ Bàng Bách Phúc với Ngô Ưu đi tới trước mặt ba người Lưu Long Long, Lưu
Long Long nhổ toẹt bã kẹo cao su trong miệng ra: "Tới rồi à? Tao còn
tưởng mày không dám tới nữa chứ. Nếu tới đây thì mày cũng hiểu rồi đúng
không?" Lưu Long Long đưa tay ra, nói thẳng: "Giao tiền ra đây. Xong là
mày cút được rồi."
Bàng Bách Phúc khẩn trương ôm lấy bóp tiền của mình, quay đầu nhìn về phía Ngô Ưu.
Ngô Ưu hít sâu một hơi, khi Lưu Long Long cau mày nhìn cậu thì hỏi một câu: "Nếu tụi tao không đưa tiền thì sao? Mày đang tống tiền đó, đây là hành vi sai trái!"
Lưu Long Long lập tức cười lạnh: "Không đưa tiền
thì bọn mày đừng mong lành lặn rời khỏi! Còn tống tiền? Ha, đừng tưởng
tao ngu, giờ tao còn chưa đủ 16 tuổi, có đánh chết hai đứa mày tao cũng
không cần chịu trách nhiệm! Tụi mày thử đi hỏi xem Lưu Long Long tao là, ặc!!"
Lưu Long Long còn chưa dằn mặt xong thì Ngô Ưu đã giống
như quả đạn đại bác phóng về phía nó, tốc độ nhanh tới mức tạo ra một
luồng gió, cú đấm phải vừa mạnh vừa chuẩn giáng thẳng vào mũi Lưu Long
Long!
"Aaaaaa!!" Lưu Long Long đau đớn kêu lên, cơn đau kịch liệt ở mũi làm da đầu nó tê rần, chảy cả nước mắt sinh lý. Nó không ngờ tới
cái thằng gầy gò u ám như Ngô Ưu không nói không rằng đã ra quyền! Tức
khắc nổi sùng lên định trả đũa lại, nhưng Ngô Ưu chiếm tiên cơ, mỗi một
động tác vừa nhanh vừa chuẩn lại vừa đau mà nện xuống người Lưu Long
Long, thế mà đè đánh cho nó không có cơ hội đánh trả!
Hình ảnh
chấn động này lại lần nữa khiến Bàng mập mắt chữ A mồm chữ O, mà hai
thằng đàn em của Lưu Long Long cũng bị cách đánh đấm như cuồng phong bão táp của Ngô Ưu dọa quéo cò. Thằng gầy đét hung dữ này là ai?! Nó đấm
muốn ra tàn con mẹ nó ảnh luôn rồi!
Lưu Long Long cũng không ngờ
mình lại bị người đè đánh, khó khăn lắm mới canh được lúc thở dốc, hung
tính cũng bị khơi dậy, nhào lên ăn thua đủ với Ngô Ưu, hiển nhiên Lưu
Long Long rất có kinh nghiệm đánh nhau, mỗi một quyền, mỗi một cước đều
nhắm vào chỗ yếu của cơ thể. Nó lại còn to cao hơn Ngô Ưu cả một khúc,
nhìn kiểu gì cũng thấy có ưu thế hơn.
Nhưng Ngô Ưu là người bị
300, 1000 hàng ngày và boss Doanh rèn luyện ra. Trên người chỗ nào yếu
ớt nhất, đánh đau nhất cậu còn rành hơn Lưu Long Long. Thậm chí ngay cả
tốc độ và sức mạnh của cú đấm cũng vượt hơn Lưu Long Long một mảng lớn,
cho nên, mặc dù trông chiêu thức của Lưu Long Long rất tàn nhẫn, nhưng
lại hiếm khi đánh trúng Ngô Ưu.
Lưu Long Long cũng cảm nhận được
điểm này, nó vừa hoảng vừa vội, bắt đầu kêu đàn em: "Tụi mày còn đứng
đực ra đấy làm gì! Hội đồng nó cho tao!"
Hai thằng đàn em giờ mới sực tỉnh muốn nhào vô, mà lúc này Ngô Ưu trong lòng đã biết phải làm
sao, cậu vọt sang một bên lấy tay thành đao, một chưởng bổ vào vị trí
động mạch bên gáy của Lưu Long Long, sau đó, dưới ánh mắt sững sờ của
Bàng Bách Phúc và hai tên đàn em, Lưu Long Long vốn mặt mày hung ác hai
mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.
Bàng Bách Phúc: "!!!!" Má ơi con má lại thấy thứ gì kì quái nữa nè!
Hai thằng đàn em: "!!!!" Ảo ma Canada! Đây là yêu pháp gì! Thằng gầy đét này rốt cuộc là ai!!?
Ngô Ưu cũng không ngờ mình lại một phát ăn ngay. Cậu vốn còn tính đánh thêm mấy lần. Bởi vì dù ngài Doanh đã nói kỹ càng tỉ mỉ vị trí đánh ngất
người khác cho cậu, nhưng mà một lần cậu cũng không đụng tới được góc áo của ngài Doanh, chứ đừng nói tới đánh cổ hắn.
Cho nên, Ngô Ưu
thành công đánh đầu gấu bất tỉnh dòm dòm bàn tay mình, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt đảo qua đảo lại phần cổ của hai tên đàn em.
Hai thằng: "Ui!"
Ngô Ưu: "Ehe."
Tác giả có lời muốn nói:
Ngô Ưu: Tui cũng hổng ngờ tui dữ như zị. Ehehehehehehe.