Phản ứng quyết liệt của Ngô Ưu làm bốn người nhà Ngô Quốc Lương giật nảy. Bầu không khí tức thì trở nên căng thẳng.
Triệu Lệ Quyên mặt đanh lại, bà ta đập đũa cái rầm lên bàn: "Ưu à, con như
vậy là không đúng, có chuyện gì thì từ từ nói, la to như thế còn ra thể
thống gì? Bác và bác trai con là người lớn, con nói chuyện với người lớn như thế đó hả? Hơn nữa, gì mà cướp công thức của con chứ? Là bác thấy
sáng nào con cũng phải bán rau ngâm vất vả quá, không muốn để con đi học rồi còn cực như vậy, sao lại thành cướp công thức của con? Đâu phải hai bác không trả tiền, có tính con 10 ngàn đồng mà."
Ngô Quốc Lương lúc này cũng hừ lạnh bồi thêm một câu: "Bác là bác cả của con, chẳng lẽ còn hại con à?"
Ngô Ưu mím chặt môi không nói lời nào. Trong lòng điên cuồng kêu gào: Bác
không hại con, bác chỉ không bao giờ quan tâm con chết sống ra sao thôi! Rõ ràng con cũng đã nỗ lực kiếm tiền trả nợ, tại sao hai người lại muốn ép buộc con tới thế? Công thức đó là anh Kim đưa cho cậu, là món quà
quý giá đầu tiên mà cậu nhận được sau khi ba xảy ra chuyện, ai cũng đừng hòng cướp nó đi!
"Dù sao con sẽ không bán nó."
Ngô Ưu
nghiến răng, đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Lệ Quyên và Ngô
Quốc Lương, vào lúc cậu sắp thốt ra lời mà mình vẫn luôn kìm nén trong
lòng, bỗng nhiên cả người cậu run lên, giây tiếp theo, Ngô Quốc Lương
với Triệu Lệ Quyên đang trợn mắt tức giận với cậu lại nhìn thấy Ngô Ưu
duỗi tay che mặt lại, chờ khi cậu buông tay, khuôn mặt vốn tràn ngập
phẫn nộ khi nãy lại không còn sót lại chút tức giận nào.
Thậm chí, cậu còn lộ ra một nụ cười khẽ.
"Bác trai, bác gái. Vừa rồi con tưởng hai người muốn cướp đi con đường kiếm
sống duy nhất của mình, cho nên có hơi kích động. Hai bác đừng để bụng."
"Chuyện này chúng ta vẫn có thể từ từ bàn bạc."
Ngô Quốc Lương và Triệu Lệ Quyên thấy thái độ Ngô Ưu đột nhiên thay đổi, nhất thời đoán không ra thằng nhóc này định làm gì.
Ngô Ưu lại hết sức thản nhiên kéo chiếc ghế bên cạnh bàn ăn, thong thả ung
dung ngồi xuống, mỗi một động tác phảng phất đều mang theo sức hút kỳ
lạ.
"Công thức tạm thời con không bán được. Dù sao con cũng cần
phải dựa vào nó để đi học và kiếm sống. Nhưng con có thể cung cấp gia vị ướp củ cải đã phối sẵn cho nhà bác. Sau đó bác gái muốn tự mình bán hay là nhượng cho người khác bán, chỉ cần đưa con tiền điều chế gia vị là
được."
"Như vậy thì con cũng không cần mỗi ngày vất vả bán củ cải ngâm nữa, đồng thời cũng có thể trả tiền cho nhà bác."
Triệu Lệ Quyên nghe Ngô Ưu nói vậy mày chau lại. Thứ bà ta muốn là công thứ
muối củ cải, đó là vụ mua bán một vốn bốn lời. Nếu công thức còn nằm
trong tay Ngô Ưu, vậy sao bà ta kiếm lời được? Không thể được!
"Ai da, sao thằng nhóc nhà con ngu thế? Bây giờ con đang trong giai đoạn
quan trọng nhất của cấp 2, dù là tự con muối củ cải hay là phối gia vị,
chẳng phải đều sẽ lãng phí thời gian của mình sao? Phiền phức như thế
làm chi? Bán lại công thức cho bác gái, cũng vừa hay trả luôn 10 ngàn
đồng kia, không phải rất tốt à?"
Triệu Lệ Quyên ra vẻ chân thành
khuyên bảo, lại thấy Ngô Ưu nhãn nhã dựa vào lưng ghế nở nụ cười. Nụ
cười này và động tác lúc trước đều đẹp một cách kỳ lạ, nhưng Triệu Lệ
Quyên lại vẫn nhận ra sự trào phúng chẳng thèm che giấu bên trong.
"Bác gái à, bác như vậy không tốt lắm đâu. Tuy rằng giờ ba con vào tù, mẹ
chạy mất. Nhưng mà ba con còn chưa có chết mà đúng không, bác lừa con
như thế, không sợ ba con ra tù rồi đi tìm bác hả? Dù sao ông ấy cũng
từng vào rồi, vào thêm lần nữa chắc không sao đâu ha."
"Con, thằng nhóc con đang nói bậy bạ gì đó!?" Triệu Lệ Quyên biến sắc.
"Còn không chẳng lẽ bác gái không biết tính?" Ngô Ưu tiếp tục cười: "Buổi
sáng con chỉ cần bán củ cải ngâm một tiếng rưỡi là có thể kiếm 140 đồng, nếu như bán cả ngày, vậy cũng phải tầm 300 đồng. Một tháng là 9000. Trừ đi tiền vốn với mấy thứ khác, cỡ nào thì hai tháng con cũng kiếm đủ 10
ngàn đồng đúng không? Công thức muối rau hai tháng kiếm được 10 ngàn của con, bác gái bảo 10 ngàn mua đứt. Bộ con giống đứa coi tiền như rác lắm hả? À mà đừng bảo đây là chuyện tốt nha, không là con đi hỏi các cô các bà trong xóm, coi coi bọn họ có xem đây là chuyện tốt không? Nếu không
nữa thì chờ lúc đi thăm tù con hỏi ba con một tiếng, coi có phải chuyện
tốt không ha."
"Ngô Ưu" trực tiếp nói ra mưu tính của Triệu Lệ
Quyên, đồng thời còn ném mặt mũi của Triệu Lệ Quyên và Ngô Quốc Lương
xuống đất đạp vài cái.
Không phải nói đều là người nhà cả, sẽ
không hại cậu sao? Không phải nói đây là chuyện tốt à? Vậy có dám nói
chuyện tốt này ra cho người ta biết hay không?
Vẻ mặt Triệu Lệ
Quyên tức khắc hết sức khó coi. Mà sắc mặt bác trai Ngô Quốc Lương cũng
chả tốt hơn bà ta là bao, trông ông ta như cực kì muốn răn dạy Ngô Ưu,
nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Ngô Ưu, ông ta chợt thấy hơi chột dạ.
Nhìn thấy ba mẹ mình bị Ngô Ưu nói cho á khẩu không trả lời được, Ngô Linh
Linh lập tức không vui: "Mày nói đồ của mày bán được 300 là được 300
chắc? Ngươi không muốn bán, nhà tụi tao còn không muốn mua đâu! Kêu mày
tới ăn cơm cũng không yên, mau đi đi, nhà tụi tao không chào đón mày!"
Ngô Ưu hơi sững người lại, nhưng cậu không đi, đưa mắt nhìn thoáng qua Ngô
Linh Linh đang phẫn nộ, rồi nhìn Triệu Lệ Quyên: "Bác gái, nếu là giao
dịch, vậy thì hai bên đều phải vừa lòng mới được. Nếu bác gái nhất định
phải mua công thức của con, vậy ít nhất 10 ngàn đồng chắc giá. Hơn nữa
con chỉ lấy tiền mặt, không nhận giấy nợ. Nếu bác không tính mua công
thức, vậy như con vừa nói, mỗi ngày con có thể làm nhiều nhất 25 kg gia
vị muối rau cho bác, chỉ tính giá vốn, nửa ký 2 đồng, nhà bác còn lời
được ba đồng đó."
"Đây là yêu cầu của con, nếu bác gái suy nghĩ
kỹ đồng ý giao dịch, con đây luôn hoan nghênh bác gái tới nhà. Trừ đó
ra, nếu không có chuyện gì gia đình bác đừng tới căn nhà nhỏ đơn sơ của
con, miễn cho con làm bác mất mặt."
"Được rồi, những gì muốn nói
con nói xong rồi, con về trước. Đây là lần đầu con đến nhà bác ăn cơm
sau khi ba xảy ra chuyện, đồ ăn khá ngon, cảm ơn gia đình bác khoản đãi. Nào gặp con sẽ kể với ba, để ba nhớ kỹ lòng tốt của nhà bác."
Miệng Ngô Quốc Lương mấp máy, tựa hồ như muốn nói gì, nhưng Ngô Ưu lúc này đã khôi phục bình thường, rời đi không hề quay đầu lại, bước nhanh ra khỏi cửa nhà bác cả Ngô, rất nhanh đã đi mất dạng.
Sau khi Ngô Ưu đi được một lúc, Triệu Lệ Quyên mới đột nhiên hung tợn mắng: "Cái thằng sao chổi không biết điều đó!!"
Ngô Linh Linh cũng lên giọng phụ họa: "Đúng vậy! Nó không biết điều mà! Nhà mình không nên mời nó tới ăn cơm!"
Ngô Quốc Lương đập cái rầm lên bàn ăn: "Được rồi, im hết đi!" Ông ta quay
đầu trừng Triệu Lệ Quyên, "Đây là chuyện do bà nghĩ ra, bà coi mà làm
đi!"
Vốn dĩ ông ta chẳng muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng
Triệu Lệ Quyên cứ thủ thỉ bên tai ông ta củ cải ngâm kia lợi nhuận bao
nhiêu, mua được công thức thì tốt rồi. Còn có thể một công đôi việc, trừ luôn khoản nợ của Ngô Ưu. Ông ta thật sự vì cháu trai suy tính, rốt
cuộc thằng nhỏ kiếm tiền trả nợ cũng không dễ. Chỉ là ông ta không ngờ
tới kia công thức đó lại đáng giá tiền như vậy.
Có điều nghĩ như
thế, Ngô Quốc Lương lại có hơi bất mãn, ông ta là bác cả của Ngô Ưu, đều là người một nhà, đứa nhỏ kia còn muốn bán 10 ngàn đồng, thật là mờ mắt vì tiền.
Triệu Lệ Quyên bị Ngô Quốc Lương trừng cũng ngậm miệng
không nói gì, nhưng suy nghĩ của bà ta không khác gì Ngô Quốc Lương,
thằng nhóc Ngô Ưu đó thật quá tham lam, chỉ là công thức làm củ cải ngâm mà thôi, đã hét giá 10 ngàn. Hoàn toàn không để ý tình máu mủ ruột rà.
Nhưng cho dù bị Ngô Ưu mắng thẳng mặt, Triệu Lệ Quyên cũng vẫn nhớ nhung lợi
nhuận bán củ cải ngâm. Như Ngô Ưu đã nói, nếu bán cả ngày, chắc chắn có
thể kiếm được 300 đồng, cho dù không phải ngày nào cũng được từng đấy,
nhưng một hai trăm vẫn có thể! Nói vậy chính là bốn năm ngàn mỗi tháng, ở thôn Tiểu Hà, đây đã là thu nhập rất cao rồi đấy.
Vụ mua bán này thật sự không thể bỏ qua không làm.
Vậy rốt cuộc là mua đứt công thức, hay là mua gia vị phối sẵn đây? Triệu Lệ Quyên bắt đầu cẩn thận tính toán.
Mà lúc này, Ngô Ưu đã sắp về tới nhà.
Tâm trạng của cậu vẫn còn hơi bất ổn, nhưng so với lúc hét "Tuyệt đối không bán công thức" với Triệu Lệ Quyên và Ngô Quốc Lương thì đã bình tĩnh đi nhiều.
Kim Sơn cười tủm tỉm bay bên cạnh cậu, còn đang tiếp tục
bài học trường đời: 【 Rất nhiều lúc tức giận không thể giải quyết được
vấn đề, hơn nữa, em càng tức giận, đối thủ của em sẽ càng vui mừng. Em
sẽ càng dễ bị bọn họ dắt mũi. Cho nên, càng tức giận thì càng cần phải
bình tĩnh, tìm được nhược điểm và sai lầm của bọn họ, đạp cho một đạp
làm bọn họ thấy đau, làm bọn họ cũng cảm thấy phẫn nộ mới là cách tốt
hơn. Đã hiểu chưa? 】
Ngô Ưu nhớ tới lúc anh Kim khống chế cơ thể
cậu, nhớ đến bác trai bác gái bị nói cho á khẩu không trả lời được, gật
đầu cái rụp. Nhưng đồng thời lại có chút ủ rũ, lúc ấy đừng nói tìm nhược điểm và sai lầm, ngay cả bình tĩnh cậu cũng rất khó làm được. Hơn nữa,
cậu thật sự không muốn bán công thức của anh Kim cho nhà bác cả.
Kim Sơn vỗ vỗ đầu cậu: 【 Em mới gặp được bao nhiêu chuyện? Cho dù đó là
quan hệ xã hội hay là đàm phán buôn bán với người khác, đều là tri thức
cao thâm mà em cần phải nghiêm túc quan sát học tập. Cho nên em mới phải cố gắng học tập, vậy thì đánh bại người khác trong đại đa số các cuộc
tranh luận. 】
Ngô Ưu lại gật gật đầu, sau đó hỏi: "Tại sao lại là đại đa số các cuộc tranh luận ạ?"
Kim Sơn trợn mắt nhìn Doanh Thắng: 【 Bởi vì có một số thời điểm, người dã man sẽ không nghe em nói chuyện. 】
Doanh Thắng đứng bên cạnh cười nhạt một tiếng, xen mồm: 【 Bởi vì có rất nhiều thời điểm, nắm đấm thằng nào cứng thì nghe thằng đó. Không cần nói
chuyện. 】
【 Tỷ như lần này, ngươi có thể trực tiếp đánh bọn họ nằm luôn dưới đất, thì cái gì bọn họ cũng không dám nói. 】
Ngô Ưu: "Ấy."
Boss Doanh: 【 Cho nên, nhóc hiểu được tầm quan trọng của 300, 1000 và quyền pháp luyện thể hằng ngày chưa? 】
Ngô Ưu tức khắc cảm thấy đau nhức cả người, rối rắm gật đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngô Ưu: Tuy rằng hiện tại tui còn chưa thể một mình đấu võ với đấu võ mồm, nhưng tương lai tui được!!
Kim Sơn: Dùng sự tao nhã phản bác lại. Tiền vẫn phải kiếm.
Doanh Thắng: Phiền phức, đánh hết luôn cho nhẹ nợ.