Triệu Thi Thi thất thểu đi về nhà, trở về căn nhà nhỏ ấm cúng nay lạnh
lẽo đến lạ. Ba mẹ Triệu Thi Thi mất trong 1 tai nạn xe cộ năm cô ấy 16
tuổi, lúc đó Triệu Duệ mới 10 tuổi.
16 tuổi Triệu Thi Thi đã bắt
đầu bươn chải kiếm sống và nuôi đứa em nhỏ ăn học, tuy cô ấy phải vừa
học vừa làm nhưng lại học rất giỏi.
18 tuổi, sau khi tốt nghiệp THPT cô ấy nhận được học bổng toàn phần của 1 trường đại học danh giá ở Paris.
Đến xứ lạ cô ấy lại càng thêm vấy vả hơn.
Họ còn 1 người dì, là em ruột của mẹ cô ấy, bà ấy sống ngay nhà bên cạnh,
cô ấy gửi Triệu Duệ cho bà chăm sóc mới yên tâm đi du học.
Nhưng
chồng bà ấy mất sớm, nhà bà ấy cũng rất nghèo, cô vì mang ơn bà ấy chăm
sóc Triệu Duệ nên đã gánh thêm phần nuôi đứa em họ ăn học.
Ở
Paris cô ấy làm thêm rất nhiều việc, từ phục vụ, bán hàng, pha chế,…,
chỉ cần có tiền và khoing phạm phát cô ấy đều làm, toàn bộ tiền kiếm
được đều gửi về nhà, còn mình thì bên này sống kham khổ chắt chiêu từng
đồng, cô ấy rất yêu thương Triệu Duệ, không muốn cậu bị thiếu thốn bất
cứ thứ gì.
Bản thân cô ấy bên này cứ học rồi làm việc không ngừng, rồi một ngày cô ấy quá mệt mỏi mà ngất xỉu bên đường.
Cũng chính mùa đông năm ấy, cô ấy gặp được ánh sáng của cuộc đời mình, năm ấy cô ấy hơn 20 tuổi.
Cô gặp Triệu Thi Thi nằm ngất xỉu bên vệ đường lạnh giá, cô đưa cô ấy về nhà.
“Cháo ở kia, ăn đi, sau này đừng có bỉ bữa, không phải ai cũng rảnh rỗi cứu
nười như tôi đâu.” cô chỉ vào bát cháo trên bàn rồi đi ra ngoài, lời cô
nói tuy lạnh lùng nhưng lại chứa đầy sự quan tâm.
Cô ấy nhìn bát cháo, bưng bát cháo lên nước mắt khẽ rơi, đã bao lâu cô ấy chưa được quan tâm như vậy rồi.
Cúi đầu ăn hết bát cháo trên tay, trái tim trở nên ấp áp.
“Dạ, em cảm ơn.” cô ấy rất thích cô, có cảm giác như gần mẹ vậy, cô còn cứu cô ấy.
Triệu Thi Thi uống thuốc xong thì nằm ngủ một giấc tới tối.
Cô ấy tạm biệt cô rồi rời đi.
Tới cửa cô ấy hơi khựng lại ấp úng hỏi cô.
“Em có thể đến đây chơi với chị được không?” còn đưa ánh mắt to tròn nhìn cô chằm chằm.
Đợi một lúc lâu không thấy cô trả lời, Triệu Thi Thi liền thất vọng quay đi.
Vừa đi được 1 bước liền nghe được giọng nói có chút lành lạnh từ cô.
“Được.”
Cô ấy vui vẻ nhảy cẫn vui vẻ lên rồi rời đi, từ đó Triệu Thi Thi lâu lâu lại ghé nhà cô, 2 người dần dần trở nên thân thiết hơn.
Cô biết được hoàn cảnh đáng thương của Triệu Thi Thi, thấy cô ấy cực khổ
liền có chút không đành lòng, hơn nữa cô ấy còn rất giỏi, cô tuyển cô ấy vào làm thư kí cho cô tại chi nhánh bên Paris khi cô ấy còn chưa tròn
21 tuổi, trước khi cô về nước đã điều cô ấy về trước để nắm bắt tình
hình.
Triệu Thi Thi nằm trong phòng khóc nất cho đến khi mệt mỏi thiếp đi.
Sáng hôm sau…
“TGĐ đây là lịch trình ngày hôm nay của cô.” Triệu Thi Thi báo cáo lịch trình cho cô.
“Em có chuyện gì sao?” cô nghe thấy cái giọng khàn đặc của cô ấy liền ngước đầu lên nhìn. Nhìn rồi cô mới thấy đáng sợ hơn, mắt cô ấy đỏ hoe, quần
thâm mắt sõ rệt dưới mí mắt, mặt mày thì trắng bệch.
“Em không sao, hôm qua mất ngủ thôi ạ.” cô ấy lấp liếm tra lời.
“Chúng ta quen nhau mấy năm rồi, không lẽ chị nhìn mà không thấy em có chuyện được sao? Nói đi, xem chị giúp được em không.”
“Em…em… Dạ thôi không có gì đâu ạ.” cô ấy ngẹn ngào nói.
“Thi Thi, em không coi chị là chị của em nữa đúng không?” cô lạnh mặt hỏi.
“Không phải vậy đâu chị?” cô ấy oả khóc nức nở.
Đối với người ngoài cô ấy luôn là người mạnh mẽ, tuy mới 23 tuổi nhưng rất
tài giỏi và quyết đoán, chỉ khi ở trước mặt cô cô ấy mới dám bộc lộ tính sách yếu ớt của mình.
Cô thấy cô ấy bật khóc thì vội vàng đứng dậy đi đến ôm cô ấy vào lòng.
“Thi Thi, ngoan, nói chị nghe có chuyện gì?” cô nhẹ nhàng vỗ về cô ấy.
Triệu Thi Thi khóc một lúc mới lấy lại được bình tĩnh, cô ấy nức nở kể lại mọi chuyện hôm qua cho cô nghe.
“Để chị nghĩ cách.” cô nghe xong cực kì tức giận.
“Hôm nay em mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Dạ.”
Triệu Thi Thi rời đi, cô lấy điện thoại gọi cho Tiểu Hoa.
“Giúp tớ tìm 1 thám tử tư.” cô cúp máy.
Có phải bọn họ quá ngu ngốc rồi không, chưa điều tr rõ ràng đã ra tay rồi, công ty cô biết bao nhiêu người không chọn lại đi chọn Triệu Thi Thi đi ăn cắp thiết kế của cô.