Mặc bộ quần áo có kiểu dáng không khác nhiều với bộ của Phục Phong,
không biết được chế tác thế nào, ghé sát vào có thể thoáng ngửi thấy mùi cỏ cây nhàn nhạt, hẳn là tay nghề không truyền ra ngoài của Ngư thị,
cũng giống như kỹ thuật dùng độc của Xà thị.
Ống quần áo rộng,
không gia công phức tạp gì, chỉ đơn giản là mang cho người ta một cảm
giác lưu loát thoải mái, tóc được tết hết ra phía sau, lộ ra toàn bộ
đường nét. Nhan sắc là kiểu Lâm Nhất khá thưởng thức, thân thể cốt cách
cũng không tục tằng như tộc nhân Hùng thị, lại không tinh tế như Xà thị, khi cúi xuống mềm dẻo tựa như thanh trúc.
Người nọ rõ ràng nhìn
thấy Phục Phong chải đầu cho cậu, lại vẫn mang theo ý cười nhu hòa, cứ
như như trong mắt nhìn không thấy Lâm Nhất. Nhắm mắt làm ngơ, bị lơ hoàn toàn.
Hành vi rất không lễ phép, nhưng biểu hiện của đối phương
lại không chê vào đâu được, thân thiện làm người ta không tìm ra được
chút dấu vết nào.
Tình địch còn mạnh hơn cậu tưởng nhiều, hơn nữa còn tới quá đột ngột, sau bất ngờ lại là hoang mang vô tận. Trong phút
chốc bị bao nhiêu cảm xúc phức tạp đánh vào, Lâm Nhất đột nhiên nhìn về
phía Phục Phong. Đó là sự bất an chính cậu cũng không biết, muốn tìm câu trả lời.
Chiếc lược xương dừng tại một chỗ, Phục Phong hỏi: “Đau?"
Lắc đầu, Lâm Nhất cảm thấy vẻ mặt mình chắc chắn rất ngốc. Cậu rũ khóe mắt, bắt đầu quan sát một bông hoa trắng nhỏ mọc ra bên cạnh phiến gỗ.
Vốn nghĩ rằng “Thiên tẩy” phải còn mấy ngày nữa, cậu muốn tìm dịp nói
chuyện với Phục Phong, bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Phục Phong tiếp tục chải đầu cho Lâm Nhất. Hắn thích nắm lấy ngọn tóc của
đối phương, mềm mại, đặt trong lòng bàn tay rất thoải mái. Hắn không có ý định đáp lời Đa Cát, không một tiếng động hạ lệnh đuổi khách.
Ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ thoang thoảng. Hai người ấm áp phơi mình trong
nắng chiều, không bởi vì khách ngoại lai đột nhiên xâm nhập mà thay đổi
thứ gì.
Đa Cát không đi, y nhìn quanh mảnh sân nhỏ trong rào tre. Không giống như khi đó, nhiều thứ vốn y muốn mang đến cho Phục Phong,
lại làm không được.
Là bởi vì người kia? Người thanh niên tên
Lâm. Y đã hỏi thăm người trong Hùng thị, thân phận không rõ, bộ tộc
không rõ, chẳng những không bị đuổi ra mà còn có thể rơi vào mắt Phục
Phong. Đối phương thậm chí còn hạ thấp mình, học cách chăm sóc.
Nhìn cái tay cầm lược chải thuần thục từ trên xuống dưới kia, hiển nhiên đã
làm qua nhiều lần. Đa Cát khẽ nhắm mắt, trong lòng cảm khái, cuối cùng
Phục Phong cũng đã biết để ý người khác, đáng tiếc người dạy cho hắn lại không phải mình.
Liệu lần “Thiên tẩy” này có còn ý nghĩa hay không? Có lẽ y không nên tới...
Đa Cát bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, y cong cong môi, cúi đầu sửa sang tay áo một chút, khi ngẩng đầu đã khôi phục lại vẻ vân đạm phong khinh. Chỉ
cần Phục Phong là Đại Vu Hùng thị, bọn họ chắc chắn sẽ phải trở thành
bạn đời của nhau.
Không khí đã đạt tới cực hạn, bất cứ lúc nào
cũng có thể bùng nổ. Bố Cốc cuối cùng cũng nhìn ra dấu hiệu bất ổn, cậu
nhóc bĩu môi, không chút do dự xê khỏi Đa Cát, nghĩa hiệp đứng ra sau
lưng Lâm Nhất, tỏ rõ thái độ của mình.
Động tác của thiếu niên
khiến Lâm Nhất đang thầm để ý phải sửng sốt. Quả nhiên đủ nghĩa khí, cậu không phải đang chiến đấu một mình.
Tay Đa Cát vuốt nhẹ trên vai Phục Phong, dường như cảm thấy khâu vá quá kém cỏi, y khó hiểu hỏi:
“Sao lại không mặc bộ tôi làm cho anh?”
Bố Cốc ở bên cạnh ánh mắt sáng lên, đúng vậy, cha nói mình cũng có thể tham gia “Thiên tẩy”. Lần
này nhất định phải tìm con gái Ngư thị, về sau có quần áo xinh đẹp mà
mặc.
Phục Phong nhìn người trước mặt, giữa nét bình thản hiện lên vài phần ý cười, “Hiện tại rất tốt.”
Bác sĩ nào đó kỹ thuật kém cong cong khóe miệng, không uổng công cậu học
với mẹ Cáp Y vài buổi chiều. Chờ khi có da mới, hôm nào lại lấy kim
xương may một bộ làm đồ đôi.
Hiệp thứ nhất, Lâm Nhất thắng tuyệt đối.
Tiếp đó lại rơi vào im lặng kéo dài, đôi mắt Bố Cốc đảo tới đảo lui trên ba
người Lâm Nhất. Cậu nhóc cúi đầu lầm bầm bên tai Lâm Nhất vài câu rồi đi qua vũng nước nhỏ đùa hai con cá con.
Lâm Nhất còn đang tập
trung tinh thần quan sát Đa Cát, có lẽ là tầm mắt cậu quá rõ ràng, Đa
Cát đón nhận, trên mặt mang theo nụ cười làm người khác có hảo cảm.
Nắm lấy tay Phục Phong để hắn dừng lại, Lâm Nhất cũng cười cười với Đa Cát, định chính thức chào hỏi, trong đầu cậu nhanh chóng xoay nhiều vòng,
cuối cùng bình tĩnh lại.
Trâu đen trong nhà cỏ có lẽ đói bụng, ụm ụm kêu hai tiếng. Bố Cốc xoay người, lạch bạch chạy vào trong.
Nghe ra là tiếng của con gì, Đa Cát có chút khác thường: “Anh nuôi một con trâu rừng?”
Cất chiếc lược xương đi, Phục Phong lấy dây cỏ sắp xoa nát trong tay Lâm
Nhất đi, giúp cậu buộc chặt tóc, "Nuôi lâu rồi sẽ ngoan ngoãn đi nhiều.”
Giữa những hàng chữ lộ ra cảm giác ý vị sâu xa. Khóe miệng Lâm Nhất giật
giật, im lặng tiếp nhận cách nói kia của Phục Phong, cậu và Đại Hắc cùng có đánh giá như nhau.
“Lâm, Đại Hắc muốn đá tôi!”
Tiếng Bố Cốc tru lên từ nhà cỏ truyền ra, Lâm Nhất cũng hét với một tiếng ra ngoài, "Đừng có sờ bụng nó!"
Hét thảm một tiếng, tiếp theo là tiếng kêu oan ức của Bố Cốc: “Tôi không sờ, tôi chỉ sờ mông Đại Hắc có một chút thôi!”
Mặt Lâm Nhất đen sì, cậu lười phản ứng. Hai thiếu niên, cùng cha khác mẹ,
đừng nói là là tính cách, ngay cả chỉ số thông minh cũng cách một trời
một đất.
Dường như đối với chuyển biến trạng thái từ an tĩnh đến táo bạo của Lâm Nhất có chút sửng sốt, Đa Cát nhìn thêm vài lần, y chầm chậm mở miệng: “Tộc trưởng Đức Lỗ già rồi.”
Phục Phong nghiêng đầu nhìn về phía xa, đôi mắt híp lại, “Cáp Lôi sẽ rất xuất sắc.”
“Ừm, anh ta không tồi, nhưng…” Lời tạm dừng một lát, ngữ khí Đa Cát chắc
chắn, ánh mắt nhu hòa trở nên sắc bén, “Anh ta thiếu đi trí tuệ của tộc
trưởng Đức Lỗ.”
Hiển nhiên có ý ám chỉ, Lâm Nhất khẽ nhướng mày,
tuy rằng Đa Cát quan sát rất cẩn thận, nhưng cậu cũng không giống như
đối phương hoàn toàn phủ nhận Cáp Lôi. Ít nhất trên người Cáp Lôi cũng
có quyết đoán và dũng mãnh mà Đức Lỗ không có.
Người đàn ông
trước mắt không biết từ khi nào đã cúi đầu ghé sát vào, hai mắt nhắm
nghiền, lông mi dài hắt xuống tạo thành bóng nhỏ. Sắc mặt Lâm Nhất kỳ
quái.
Vãi thật, trắng trợn táo bạo khoe ân ái thật sự có ổn không đấy?! Lén điều chỉnh cảm xúc một chút, Lâm Nhất hôn trên trán Phục
Phong một cái. Cậu nghe được tiếng Đa Cát trên đỉnh đầu: "Tôi đi trước,
buổi tối lại nói.”
Bóng dáng không xuất hiện chút hoảng sợ nào,
bước chân vững vàng hữu lực, rõ ràng là lý trí áp đi tình cảm, là một
người ghê gớm. Lâm Nhất nhìn chằm chằm cái bóng dáng kia mà suy tư.
Nếu không phải cậu đến, Đa Cát hẳn sẽ là bạn đời được chọn lý tưởng nhất trong lòng Phục Phong, chỉ tiếc là không có nếu…
“Cậu ta đi xa rồi.”
Phục Phong ừ một tiếng, sắc mặt nhàn nhạt, “Có thể hỏi.”
“…” Quả nhiên lại bị đoán trúng, Lâm Nhất cũng không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng: “Trước kia anh có quen cậu ta?”
“Có quen.”
“Em không ngờ mình lại nhỏ mọn như vậy.” Cậu đang nói đến chuyện quần áo,
lấy bộ trường y màu xanh nhạt kia của Phục Phong cất vào trong góc.
“Có thể làm như vậy.”
Trong giọng Phục Phong mang theo ý cười, Lâm Nhất nghe ra được hắn dung túng, mặt tức khắc nóng lên. Trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu đã giết chết bao nhiêu cặp đôi yêu đương cuồng nhiệt, một câu hỏi kinh điển tuyệt
đối không thể bỏ qua: “Nếu em và cậu ta cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu
ai trước?”
Hỏi hay là không hỏi? Hỏi đi, cả đời sẽ luôn xuất hiện một người làm bạn muốn hỏi câu hỏi này. Khi làm một đứa ngốc*, câu này
chỉ đơn giản là triết lý mà thôi. Lâm Nhất ấp ủ cảm xúc một chút, cậu
giơ tay che mặt, giọng đè rất thấp, thâm trầm nghiêm túc: “… Thật ra em
có một chuyện muốn hỏi anh.”
(*)Chỗ này không hiểu muốn nói gì lắm TT.
Trong mắt Phục Phong hiện lên sự hứng thú, “Hửm?”
Ngay lúc Lâm Nhất sắp hỏi ra miệng, Bố Cốc chạy sang chỗ bọn họ, oán giận nắm đầu tóc rối bời, trên mặt còn đầy đất và cỏ khô.
Lâm Nhất âm thầm tiếc nuối lại nhẹ nhàng thở phào, mãi cho đến buổi tối cậu vẫn không nhắc lại, dưới ánh mắt nhiều lần nhắc nhở của Phục Phong mà
làm như không biết.
Đêm nay ở Hùng thị là đêm náo nhiệt nhất Lâm
Nhất từng gặp qua. Có mấy bộ lạc giao thiệp đều đến, tất cả đều là trai
trẻ thân thể khoẻ mạnh và thiếu nữ thanh xuân nhiệt tình. Đều đã qua
chọn lựa, điểm giống nhau của bọn họ là không có bạn đời.
Sở dĩ
chọn lựa như vậy, lặn lội đường xa chạy tới, là vì để thay đổi hiện
trạng, mang đến con cái xuất sắc hơn cho bộ tộc của họ, ghép gen là một
biện pháp.
Đây là một bữa tụ họp lớn để gặp gỡ và ăn uống, nghe
nói không phải tất cả mọi người đều có thể nhận được thiên duyên, rất
nhiều phải thất vọng ra về. Lâm Nhất đi theo bên cạnh Phục Phong, tầm
mắt cậu đảo qua từng người.
Ngồi phía dưới Đức Lỗ chính là tộc
nhân Ưng thị, tất cả đều để tóc ngắn, trên đầu đeo răng nanh thú làm
thành vòng đội, khuôn mặt góc cạnh ít khi nói cười. Tên đàn ông dẫn đầu
có gương mặt và cằm đều là râu thô cứng, ánh mắt nhìn chằm chằm người
khác kia rất giống chim ưng hung mãnh.
Mà vẻ mặt của phụ nữ lại tương đối chất phác, trông như có hơi ngốc.
Bên kia là mấy người trong tộc Cáp Lôi dẫn đầu, đang vì đề tài nào đó mà
châu đầu ghé tai. Đối diện Ưng thị là Ngư thị, bên kia lấy Đa Cát dẫn
đầu, nhìn từ phía sau, có thể căn cứ vào độ dài bím tóc để phân biệt nam nữ. Nọn họ im lặng ở bên cạnh lửa trại dùng đồ ăn, đôi khi sẽ cười nói
với nhau. Đội ngũ Xà thị không ăn nhập với người xung quanh là đội của
Tang dẫn đầu, trừ mấy gương mặt có chút ấn tượng thì còn lại đều đầy xa
lạ.
Còn có mấy bộ lạc nhỏ, vị trí ngồi của họ ngồi tương đối ở xa, hẳn nguyên nhân là do sức lao động khá thấp một chút.
Đầu tiên là chào hỏi Phục Phong, Tang cầm trong tay một túi da lớn đưa cho Lâm Nhất, “Đây là cho cậu."
Bên trong đều là dâu gai đã chín, mùi hương tỏa vào mũi. Gã không nói rõ,
Lâm Nhất cũng biết là chỷ ý của ai. Thiếu niên kia sẽ không xuất hiện,
bởi vì đã có bạn đời được chọn.
“Thân thể tộc trưởng hồi phục thế nào?”
Nhắc tới chuyện này, mặt Tang lộ vẻ lo âu: “Có đôi khi tốt, có đôi khi lại không tốt.”
Trong lòng Lâm Nhất hiểu rõ, cái người phía sau màn kia đang treo mạng của
tộc trưởng Xà thị, có thể tới ngày mai lại chẳng muốn chơi nữa.
“Giúp tôi chuyển một lời cảm ơn.”
Tang đứng tại chỗ nhìn bóng dáng hai người rời đi. Gã thở dài, tộc nhân hy
vọng gã có thể thuyết phục thanh niên kia trở về với mình, nhưng vừa rồi gã để ý ánh mắt Đại Vu Hùng thị nhìn qua, lộ ra cảnh cáo.
Có một thiếu niên lại đây dò hỏi, là em trai của Tang, “Tang, anh nói sao?”
Xoa xoa đỉnh đầu thiếu niên, vẻ mặt Tang vô lực, không nói quá nhiều, chỉ nói đơn giản: "Không thể được.”
“Em đi về trước một chuyến.” Hơi thở nguy hiểm phát ra bên người người đàn
ông, Lâm Nhất xách theo túi dâu gai chạy đi. Cậu vẫn rất thích ăn loại
trái cây này, lại còn định giữ lại hạt, thử xem xem có thể gieo trồng
hay không.
Phục Phong nhìn bóng dáng vội vàng kia, đáy mắt hắn
trầm xuống, cảm xúc nói không rõ lại tràn ra, đảo loạn suy nghĩ. Cũng
giống y như đúc lần trước khi nghe được A Do nói đối phương ở bên người
khác.
Bị thứ cảm xúc này kêu gào, mặt Phục Phong trầm tĩnh lướt
qua người xung quanh xuất hiện ở chỗ Bối Bối. Nói không nhiều lắm, cũng
không có nhiều lời để nói, trong ấn tượng của hắn có lẽ đây xem như là
đối tượng tồn tại có thể tâm sự được.
Ban đầu Bối Bối còn có chút kinh ngạc, sau lại dần dần trầm tư. Sau khi cô nghe xong lại trầm mặc
một lát, “Vu, Lâm nói đó là ghen.”
Có lần trong lúc vô tình cô
nghe được Lâm Nhất một mình ngồi xổm trên mặt đất lầm bầm lầu bầu, nói
rất nhiều. Cô chỉ nắm được hai tin tức, một là Lâm không thích Đa Cát có dính líu tới Vu, hai, Lâm nói mình đang ghen, rất đáng xấu hổ gì đó.
Phục Phong nhìn chằm chằm đống lửa trước mặt, nhẹ giọng nhẩm một chữ hắn xa lạ: “Ghen…”
“Lâm lại đây.” Bối Bối giơ tay lên, "Ở đây.”
Lâm Nhất nhanh chân chạy tới, đặt mông ngồi bên cạnh Phục Phong. Trong
miệng cậu còn có vị dâu gai, sợ kích thích đến Phục Phong cho nên cực kỳ im lặng ngậm miệng không nói.
Nhưng mà cậu không mở miệng thì
lại luôn có người không biết điều đến làm ầm ĩ. Cáp Y hửi ra mùi mà cọ
đến, như con chó con ngửi ngửi trên người Lâm Nhất.
“Lâm, anh ăn…ấy.”
Còn may kịp thời bưng kín miệng. Lâm Nhất sợ bóng sợ gió một hồi, túm cánh
tay Cáp Y kéo qua bên cạnh, hai người dùng mấy câu đạt được thỏa thuận,
khi ngồi trở lại một lần nữa vẫn mãi là anh em.
Ngày thường Phục
Phong ngồi cùng Đức Lỗ lần này đã đổi vị trí*, vẫn luôn ngồi bên cạnh
Lâm Nhất. Tộc nhân Hùng thị đều đã quen, tộc khác vẫn nhỏ giọng nghị
luận một phen. Đặc biệt là Ngư thị, ai cũng mang vẻ mặt quái dị nhìn về
phía Đa Cát, lại không cách nào nhìn ra được manh mối gì từ vẻ mặt không đổi của y.
(*)raw: 没换位置, không biết tác giả có nhầm không nhưng mà trong raw rõ ràng là không đổi vị trí ấy, t thì sửa lại nha.
“Nhìn tôi làm gì?” Đa Cát cầm thạch đao xẻo một miệng thịt nướng chín bỏ vào trong miệng, “Như vậy thì có thể no à?”
Lại nói là quá đói, mọi người đồng loạt thu hồi ánh mắt vùi đầu ăn thịt.
Ưng thị bên kia có đôi mắt nhìn chằm chằm vào y, Đa Cát như không hề phát
hiện, thong thả ung dung ăn thịt trong miệng, ánh mắt không dấu vết xẹt
qua lửa trại và đám người.
Sức quan sát và nhạy bén của đàn ông
trong tộc đều không bằng Bối Bối. Đang xẻo thịt cho Cáp Y đột nhiên cô
nhăn mày lại, lập tức cảm thấy có một tầm mắt, nhanh chóng bắt lấy,
“Vu.”
Phục Phong đã cảm nhận được từ lâu, dùng khóe mắt bảo cô không cần để ý.
Hai người giao lưu ánh mắt ngắn ngủi không làm Lâm Nhất chú ý, cậu ăn vài miếng rau dại mới che được mùi trong miệng đi.
Que trúc chọc chọc tảng thịt nạc lớn, Lâm Nhất nuốt ngụm nước miếng. Khoảng thời gian trước ăn thịt của cái thứ siêu to khổng lồ kia mà sợ, vừa
cứng vừa khó nhai, đến bây giờ vẫn cảm thấy đau răng.
Cáp Y bên cạnh đã giải quyết xong một miếng thịt hút nước miếng, mặt sắp dán vào chén Lâm Nhất, “Lâm, chọc nát thịt kìa.”
Lâm Nhất gắp miếng thịt bỏ vào trong bát Cáp Y, “Ăn đi.”
Hoan hô một tiếng, Cáp Y vùi đầu ngoác mồm ăn, trong miệng lúng búng ồn ào: "Trưởng thành em sẽ bảo vệ anh!”
Quét mắt nhìn tay chân gầy gò của nhóc, Lâm Nhất uống một ngụm canh, chép chép miệng: “Thật cảm động.”
Sau khi Bối Bối nghe thấy, mặt vô cảm hỏi: “Cáp Y, câu này nhóc đã nói mấy lần rồi?”
“Ba lần, không đúng, là bốn lần.” Cáp Y ợ một cái, đôi mắt đen nhánh chớp
chớp, nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, “Rất nhiều lần.”
Lâm Nhất nhún vai, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “Bối Bối, ngày mai cô có tham gia không?”
Khi cậu cho cho rằng Bối Bối sẽ không trả lời, bên tai lại vang lên một
giọng nói. Y như cái khuôn mặt than kia, không có dao động gì, “Sẽ đi.”
Lâm Nhất không hỏi tiếp, cậu nghiêng đầu đẩy chén trong tay Phục Phong đi, “Uống một chút thôi, đừng uống nhiều.”
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến chuyện kia, vẫn là Lâm Nhất thiếu chút định lực dời tầm mắt đi trước, xẻo vài miếng thịt nướng để
vào trong chén đưa cho Phục Phong.
“Vì sao 'Thiên tẩy' lại ở đây?”
Bối Bối cái gì cũng không nói, chỉ là nhìn về phía Phục Phong, Lâm Nhất
nhanh chóng hiểu nguyên do. Như vậy chỗ ở buổi tối của những người này
chắc chắn Đức Lỗ đã thu xếp trước.
Hy vọng mau kết thúc, đừng có rắc rối gì.
Một lát sau, Bổng đi tới với Bố Cốc, Lâm Nhất thấy mới lạ, đây là lần đầu tiên thấy bọn họ sóng vai cùng nhau, “Ăn no chưa?”
So sánh với Bổng không thể tham gia “Thiên tẩy”, tâm trạng Bố Cốc tốt hơn
nhiều, khóe miệng cười sắp ngoác đến mang tai, “Lâm, anh không tham gia
thật sự rất đáng tiếc.”
Mỗi ngày đều nhìn thằng nhóc Bố Cốc đi tìm đường chết, Lâm Nhất đã miễn dịch, “Vậy sao? Nói như thế nào đây?”
Bối Bối thuận khí cho Cáp Y đã no căng. Cô nhìn thấy vẻ mặt Phục Phong trầm tĩnh khó dò, không khỏi lại nhìn sang Bố Cốc, dùng ánh mắt như bình
thường nhìn A Do, ánh mắt nhìn đồ ngu.
“Ngư thị có vài người cực
kỳ đẹp, Xà thị cũng có.” Bố Cốc liếc mắt nhìn Bổng, hâm mộ nói: "Vừa rồi nó còn bị một cô tỏ ý.” Hơn nữa còn là con gái Ngư thị cậu nhóc muốn
nhất!
Bổng cúi đầu, khi ánh mắt kia nhìn qua lại ra tiếng giải thích: “Vu, tôi cự tuyệt.”
Dùng mu bàn tay lau lau miệng, Lâm Nhất cảm khái, người nơi này đối với Phục Phong là tôn kính từ sâu trong linh hồn, đến nỗi khiếp đảm. Có lẽ là
chịu ảnh hưởng từ cha mẹ, từ từ đã thành phản ứng bản năng.
Ở
mỗi bộ lạc, người thừa kế Vu không thể tùy theo ý muốn tìm bạn đời, bọn
họ cần phải xin chỉ thị của Vu thần, thông qua chỉ dẫn đi tìm. Cũng
giống như Phục Phong và Đa Cát, hết thảy đều vì lợi ích và sinh tồn của
tộc nhân.
“Về sau sẽ có.” Hai mắt đối diện với thiếu niên, trong giọng nói Phục Phong mang theo chút tán dương.
Có thể nhận được khẳng định của người này với cậu ta mà nói chính là vinh
quang tối cao. Trên mặt Bổng lộ ra ý cười, nhẹ nhàng ừ một tiếng, không
nói chuyện mà ngồi ở một bên ôm đầu gối, sắp hòa làm một với bóng đêm
sau lưng.
Không khí đạt tới đỉnh điểm khi các thiếu nữ Ngư thị
đứng lên khiêu vũ, bên phía Xà thị có một giai điệu nhẹ nhàng trầm lắng
nổi lên.
Thanh âm giống như sáo, quá xa, lại là buổi tối, Lâm
Nhất nhìn không rõ lắm. Ngay sau đó lại vang lên tiếng sáo du dương, là
Đa Cát.
Bố Cốc hưng phấn chạy như bay qua, càng ngày càng nhiều
người bước ra khiêu vũ quanh lửa trại, ngay cả Ưng thị im ắng bên kia
cũng bị ảnh hưởng. Lâm Nhất phát hiện có một đợt phụ nữ đều xáp lại chỗ
Đa Cát, cậu híp mắt nhìn một lúc, “Trước kia cũng náo nhiệt như vậy?”
“Tôi dẫn nó về.”
Dường như phát giác ra chuyện gì, Bối Bối không trả lời, cô bế Cáp Y đã ngủ gà ngủ gật lên, chào hỏi rồi nhanh chóng rời đi.
Ngay sau đó Bổng cũng tìm cớ đi mất, Lâm Nhất chỉ có thể nhìn về phía Phục Phong như đã nhập định, “Buồn ngủ à?”
Không chờ Phục Phong đáp lại, Lâm Nhất lại mở miệng lần nữa, cậu nói sâu xa:
“Em đã thấy anh đục lỗ trên xương thú, kỹ thuật rất đỉnh.”
Tiếng
sáo vẫn liên tục, cậu cảm thấy huyệt thái dương đau nhức, trong lòng
nghĩ như thế nào liền nói như thế ấy: “Cây sáo xương Đa Cát cầm trên tay cũng có một cái lỗ.”
Phục Phong giật giật mi mắt, chậm rãi mở ra, nói không nhanh không chậm: “Đã làm thỏ con cho em.”
Ngụ ý là đừng quấy, khóe miệng Lâm Nhất không dễ phát hiện giật giật vài cái, cậu không có ghen, tuyệt đối không có!
“Đi về ngủ.”
Lâm Nhất đi nhanh, khi rời đi bên lửa trại vẫn náo nhiệt như cũ, đã có
người kiềm chế không được biểu đạt tâm ý, đi xa vẫn còn có thể nghe được tiếng hô nhiệt liệt của bọn họ.
“Con thỏ mất mười sáu lần mặt
trời… Mười sáu ngày.” Phục Phong đi ở bên cạnh sửa miệng, trầm ngâm một
lát, “Sáo xương chỉ mất chín ngày.”
Cho nên cậu thắng bảy ngày, Lâm Nhất nhỏ giọng nói: "Trước kia quan hệ của hai người chắc chắn rất tốt.”
Phục Phong khẽ nhướng mày, ánh mắt ngừng trên mặt Lâm Nhất, khi dời đi dưới
đáy mắt chảy qua một tia sáng, “Chỉ là thỏa thuận thôi.”
“Thỏa thuận?” Lâm Nhất nổi lên hứng thú, chờ đợi, phía sau vẫn không xuất hiện.
Khi cậu nhìn qua, khuôn mặt Phục Phong luôn treo vẻ bình đạm xuất hiện một nụ cười, nói ra hai chữ: “Hỏi đi.”
Chân Lâm Nhất lảo đảo, cười nói: “Cái đó à, em chỉ là muốn hỏi anh lần trước dạy chữ anh có học được hay không thoii.”
“Chỗ này nóng.” Sờ tai Lâm Nhất, ý cười nơi đáy mắt Phục Phong càng đậm, “Nói dối.”
“…”
Lâm Nhất đánh tay hắn, im lặng vắc một khuôn mặt đỏ bừng cúi đầu đi về phía trước.
“Vẫn không thành thật.” Lúc này ánh mắt hắn nhu hòa đi một chút, Phục Phong khẽ lắc đầu, cất bước theo sau.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cùng với một giọng nói hồn hậu trầm thấp, lại không có bao nhiêu kính ý: “Đại Vu.”
Là tên đàn ông đứng đầu Ưng thị kia. Lâm Nhất nhíu mày, cậu chắc chắn vừa
rồi mình không nhìn lầm, người này có địch ý với Phục Phong.
“Đa
Cát đi tìm cậu?” Ngữ khí tên đàn ông khẳng định, cả người mang khí chất
hoang dã nguy hiểm, đôi mắt sắc bén ẩn dưới hàng bóng lông mi, thẳng
thắng uy hiếp Phục Phong, vênh váo hung hăng.
Phục Phong thu thần sắc, hơi thở bình thản trên người trong nháy mắt đánh úp lại lệ khí bao trùm, lời nói tràn ngập thâm ý: "Suy đoán của cậu là đúng.”
“Bởi vì người này?” Hai mắt sắc bén quét về phía Lâm Nhất, môi mỏng của tên
đàn ông nhếch lên, khinh miệt cười lạnh, “Phục Phong, không phải là giả
chứ?”
Gân xanh trên trán nổi lên, cậu kém đến như vậy à? Có thể
nắm Phục Phong trong tay, cũng đã nói lên cậu xuất sắc hơn Đa Cát, là
người thắng, Lâm Nhất đang kìm nén lửa giận trong lòng.
Cố ý nói
câu kia là muốn xem sâu cạn của thanh niên này một chút. Gã vẫn rất tò
mò đến tột cùng có năng lực gì lại áp được Đa Cát, không ngờ phẫn nộ
trong mắt đối phương được khắc chế, định lực không tồi, ánh mắt tên đàn
ông chợt lóe lên.
Hiểu rõ tác phong thô bạo tàn nhẫn của đối
phương, cánh tay Phục Phong đặt trên eo Lâm Nhất, im hơi lặng tiếng bảo
vệ cậu bên cạnh. Đây là đang nói cho đối phương biết lựa chọn của mình,
“Là thật hay giả anh sẽ biết.”
Tên đàn ông không lên tiếng, dường như sững sờ vì hành động vừa rồi của Phục Phong, thoạt nhìn như khá sợ
hãi. Mãi đến khi Phục Phong và Lâm Nhất đi rồi, gã mới lấy lại tinh
thần, cười lạnh một tiếng, “Xem ra lần này là đúng rồi.” Phục Phong, thế mà cậu lại để lại nhược điểm cho mình, thật đúng là khó mà tin được.
Thở hắt ra, Lâm Nhất mím môi, hỏi bâng quơ: “Anh ta là ai vậy?”
“Mùi máu trên người anh ta rất nồng ” Thủ lĩnh bộ lạc đều có được nữ nhân
xuất sắc nhất, rõ ràng không có thể nào tham gia “Thiên tẩy”. Mắt Lâm
Nhất híp híp, chạy thật xa tới đây mục đích chỉ là để nhìn Đa Cát vài
lần?
Trở lại nhà tranh, Lâm Nhất đóng hàng rào lại, Phục Phong đi lấy đá đánh lửa, trong phòng nhanh chóng sáng sủa lên.
Cái túi lớn không bỏ vào trong phòng mà bị Lâm Nhất ném ở bên ngoài trong
góc bên cạnh phiến gỗ. Cậu chờ ngày mai chia cho bọn Cáp Y một ít, dư
lại thì mình mang đi gửi trong nhà Man thúc từ từ ăn.
Sau khi thu xếp xong Lâm Nhất cởi quần áo bên ngoài ra, ngồi xếp bằng trên giường
lật xem sổ tay, “Anh ngủ trước đi, em tìm chút đồ."
Cậu nhớ rõ có một loại thuốc đối với tộc trưởng Xà thị có tác dụng giải độc.
Phục Phong nằm bên cạnh, hơi cong ngón tay từng chút gõ lên da thú mỏng trải bên dưới, thỉnh thoảng lại nhìn người đang đưa lưng về phía hắn.
Ngón tay dừng lại, trên đó có hình vẽ kỳ quái, nhìn ngang nhìn dọc đều không nhận ra. Lâm Nhất ghé lại gần hỏi Phục Phong: “Anh ghi ở đây à?”
Phục Phong giương mắt, môi mím mím, “Ừm.”
Quả nhiên đúng rồi, Lâm Nhất cắn cắn khóe miệng, đồ của cậu cũng là của Phục Phong, có thể tự ý dùng, nhưng mà...
“Thế mà anh lại ghi cái thứ xiêu vẹo này hai trang?” Lâm Nhất đau lòng, số
trang còn lại trong sổ đã hết, chỉ có một quyển này, cậu vẫn luôn để
dành.
Sau khi trầm mặc, Phục Phong khép mắt, “Là tên của em.”
Vừa nghe vậy, Lâm Nhất ngồi hóa đá trên giường hồi lâu, cậu mang tâm tình vô cùng phức tạp đóng sổ tay lại, “Viết tốt lắm.”
Từ sau lần phát sinh quan hệ đó, hai người vẫn giống như trước kia, không
có gì thay đổi. Trừ hành vi thân mật hôn lên trán thì nhiều hơn một cái
hôn môi, nhưng đều dừng ở bước từ cổ trở lên.
Lâm Nhất nghĩ làm thế nào để đè được Phục Phong, Phục Phong lại tự hỏi làm sao để Lâm Nhất không đau.
“Ngủ rồi?”
Lâm Nhất sờ sờ mặt Phục Phong, lại sờ sờ giữa mày hắn, vuốt phẳng một ít nếp nhăn đi, thơm một cái lên trán hắn.
Đống lửa củi lửa còn đủ đốt một hồi. Lâm Nhất ngủ không được, môi dán lên lỗ tai Phục Phong, thổi một hơi, “Nói về Thiên tẩy với em đi.”
Hơi thở Phục Phong dừng một chút, nghiêng đầu chạm vào gương mặt Lâm Nhất, “Thiên duyên.”
Hai chữ mở đầu đã nói lên nhiều điều, Lâm Nhất nghiêm túc nghe. Thì ra
Thiên tẩy là ném tín vật của mình vào nhau, có được thiên duyên thì sẽ
sẽ vướng lại với nhau*, cần đôi bên trao đổi tín vật để đạt thành ước
định, xác định bạn đời.
(*)Khúc này có lẽ là nói về tín vật,
tín vật ở đây họ dùng dây chuyền xương, nếu hai cái dây chuyền mắc lại
với nhau thì có được thiên duyên.
Nếu xuất hiện tình huống nhiều tín vật móc phải vậy thì phải tiến hành so kèo, người thắng sẽ ôm mỹ nhân về.
Sau khi nghe xong, Lâm Nhất cảm thấy khả năng bị vướng vào nhau có tỷ lệ
rất lớn. Cái gọi là thiên duyên chính là vận may, vận may không tốt, bạn đời ông trời cho sẽ lệch khỏi lý tưởng của mình, “Em không có cái vòng
xương đó."
Phục Phong cách quần áo sờ sờ hòn đá trên cổ Lâm Nhất, “Như nhau.”
Lâm Nhất nắm lấy tay Phục Phong, vuốt ve lòng bàn tay hắn, “Những người đó ngày mai rời đi ư?”
“Vẫn chưa chắc.”
Phục Phong ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống Lâm Nhất. Lần này khác với lần
trước, ánh củi lửa vẫn đang cháy, có thể quan sát mọi thứ cẩn thận, sẽ
không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.
“Lâm, muốn ôm em.”
Người đàn ông mang cái gọi là vẻ mặt thánh khiết đang hôn lên vành tai cậu. Có lẽ là đêm tối yên tĩnh, tiếng nói hơi khàn lộ ra mãnh liệt, ngay cả âm sắc ướt dính cũng phủ lên một tầng ái muội. Lâm Nhất vươn tay ôm lấy hắn,
môi xẹt qua trên cổ hắn. Nghĩ thầm, những người đó mù quáng sùng bái
Phục Phong chỉ sợ sẽ không tin, người này thật ra còn có thể tán tỉnh
người khác, một tên bên ngoài một đằng bên trong một nẻo.
“Chờ em nghiên cứu xong loại thuốc này đã.” Rồi mới "đánh" được một trận lớn.*
(*)câu này hơi chém do mất raw khúc này ấy chương này bị tg cho bay màu rùi????không tìm được raw hic
Phục Phong vẫn đang nghiêm túc hôn lên tai Lâm Nhất, ôm cậu vào trong ngực, chậm rãi thì thầm: “Được.”
Không cách nào làm cho xong, Lâm Nhất nghiêng người mặt đối mặt với Phục
Phong. Hai người nhìn nhau chăm chú, môi áp vào nhau, đầu lưỡi chậm rãi
quấn lấy. Tay phải cả hai nắm lấy thứ cực nóng của đối phương, dưới
tiếng hít thở dần dần dồn dập bắt đầu trải nghiệm lần đầu tiên.
Rất kích thích, cũng rất thoải mái, nhưng Lâm Nhất càng muốn hộc máu nhiều
hơn. Thằng em của mình Phục Phong chỉ dùng một bàn tay đã có thể nắm
lấy, hình như còn dư, mà cậu phải xuất cả hai tay mới có thể đối phó với thằng em của Phục Phong.
Đến lực kéo dài gì đó cũng hoàn toàn không muốn thảo luận.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phục Phong đã bị Lâm Nhất kéo tới, trên dây xương của hắn thiếu một cái rănh thú lớn nhất, móc chung với viên đá hình thỏ con của đối phương.
“Em cầm tín vật của anh đi.”
Phục Phong giơ tay, đầu ngón tay xoa giữa mày, “Đeo ngược rồi.”
Lâm Nhất vốn đang đầy kích động tức khắc đen mặt, cậu gỡ răng thú xuống rồi móc ở bên phải hòn đá nhỏ, lại đeo lên cổ một lần nữa.
Khi mặt trời mọc, tiếng kèn cũng theo đó vang lên.
Lâm Nhất và Phục Phong ra cửa không đi bao xa đã thấy Bố Cốc uể oải ỉu xìu
rũ đầu đứng ở trên đường. Lâm Nhất hỏi ra mới biết được là tối hôm qua
cậu nhóc để ý một thiếu nữ Ngư thị nhưng đối phương cứ mải miết ăn thịt, chẳng thèm đếm xỉa gì cậu nhóc.
“Nhóc có tìm cô ấy nói chuyện không?”
“Không có.” Bố Cốc giật nhẹ khóe môi, khinh thường hừ một tiếng: “Vì sao tôi phải tìm cổ?”
Lâm Nhất vỗ vỗ bờ vai cậu nhóc, lén khoa tay múa chân một chút, dường như
lại cao hơn, “Con gái là phải dỗ dành, nhóc chủ động chút, nói ít lời dễ nghe, như là khen đối phương trông xinh đẹp… Ha ha ha, anh nói bừa
thôi.” Bộ phận phía sau đột nhiên phát hiện hơi thở người bên cạnh không đúng, lời nói Lâm Nhất lập tức thay đổi. Mạch lạc lại điêu luyện, có
thể thấy được tình huống này thường xuyên xảy ra.
Dỗ dành? Vì sao chỉ có con gái muốn, mình cũng muốn, Bố Cốc bĩu môi: “Lâm, tôi muốn để
anh giúp tôi, đợi lát nữa lấy tín vật đặt chung hết một chỗ, nếu trong
quá trình đó động tay một chút…”
Thấy Bố Cốc nói mà nước miếng
bay đầy, Lâm Nhất nhịn không cắt ngang, chỉ Phục Phong bên cạnh, “Cái
này anh không giúp được, chỉ có anh ấy có thể giúp nhóc.”
Bố Cốc chớp mắt, “Vu chỉ nghe lời anh.”
Lâm Nhất sờ cằm: “Cũng đúng.”
Hai người trước mặt Phục Phong mà anh đưa tôi đẩy, mở miệng ra là kêu "anh ấy*", ánh mắt nhìn cùng một chỗ.
(*)Chỗ này chắc là chỉ Phục Phong.
“Anh bảo ngài giúp tôi, ngài chắc chắn sẽ giúp tôi.” Khuôn mặt Bố Cốc đã dần dần rút đi tính trẻ con, lộ ra đường nét tràn ngập chân thành, “Lâm, về sau có ai bắt nạt anh, tôi nhất định sẽ ra mặt cho anh..”
Lời này có hơi quen quen, Lâm Nhất khó xử nói: “Anh sẽ thử, nhưng không cam đoan anh ấy sẽ đồng ý.”
“Lâm, em biết anh tốt với em nhất mà.” Bố Cốc cảm động phát khóc, tiến lên
hai bước cho Lâm Nhất một cái ôm siêu to khổng lồ. Vốn đang còn muốn cọ
cọ mặt, sau lại nhớ tới gì đó, đột nhiên nhảy ra, lui về phía sau, “Em
đi trước đây, anh tới nhanh nhá.”
Sau khi Bốc Cốc rời đi sau, Lâm Nhất xoa xoa tay, xoa xoa khuôn mặt bị gió thổi có hơi khô, “Phục Phong, có giúp Bố Cốc không?”
Trong giọng nói mang tiếng thở dài không thể nghe thấy, Phục Phong liếc nhìn cậu, “Em đã nhận lời rồi.”
Lâm Nhất nhìn khắp nơi, thấy không có ai, nhanh chóng thơm một cái lên trán Phục Phong. Sau đó không đợi hắn phản ứng đã nhanh chân đi lên phía
trước, bỏ lỡ dịu dàng nơi đáy mắt Phục Phong.
Trên bãi đất trống
toàn là là người, tiếng kèn như là tiếng hưu, phiêu đãng trên không. Đức Lỗ và mấy người dẫn đầu bộ lạc khác cùng đứng chung một chỗ, Phục Phong cất bước đi đến vị trí trung tâm.
Trên mặt đất bày một đồ gốm
cực kỳ lớn. Bên trong trừ nước dưới đáy sông ra còn đặt răng thú tộc
nhân lấy ra khi có được thiên duyên qua một lần “Thiên tẩy” trước, tượng trưng cho may mắn.
Hai bên đồ gốm còn có tay cầm, phía dưới là
ba cái chân thật dài, vừa đơn giản vừa dày nặng. Lâm Nhất đối sánh nó
với cái vạc trong đầu, cậu thấy bên ngoài có xương cốt được chạm khắc,
giáo gỗ và các loại trái cây, rau dại được minh họa trừu tượng bằng
đường thẳng, đường cong, gợn nước, nét xoáy và hình tròn.
Trừ khi trước mặt Lâm Nhất, Phục Phong vẫn mang sự trầm tĩnh trước sau như một
như xưa, một vẻ không dính khói lửa phàm tục, rời xa huyên náo. Quá
trình so với lần cầu phúc mùa đông đó đơn giản hơn một chút, lần này
không lấy máu nai sống mà là dùng một giọt máu của Phục Phong. Khi máu
dọc chảy vào dọc theo mép vạc, báo hiệu cho “Thiên tẩy” bắt đầu.
Bắt đầu từ Ưng thị, mỗi người đều gỡ vòng trên cổ mình xuống đưa cho Phục
Phong, rồi hắn ném vào trong vạc lớn. Khi đến phiên Bốc Cốc, Lâm Nhất
cẩn thận để ý tay Phục Phong, cuối cùng cái gì cũng không phát hiện.
Đa Cát không cần tham gia, y chỉ là tới nhắc nhở Phục Phong. Cũng không
tham gia còn có tộc trưởng Diễm của Ưng thị, “Cậu vẫn giống như trước
kia, một chút cũng không thay đổi.”
“Anh cũng không thay đổi.” Đa Cát không nhìn gã, cười khẽ, “Vẫn làm người khác ghê tởm.”
Giữa mày Diễm nhướng lên, rồi lại buông ra. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Đa
Cát, vươn tay nắm lấy bím tóc trên lưng y, "Dài rồi."
Mí mắt Đa Cát giật giật, nụ cười trên môi y biến mất.
Phục Phong vẫn đứng trước cái vạc gốm. Sau khi người cuối cùng ném dây
chuyền vào hắn cũng không rời đi mà khép mắt lại, đang chờ đợi gì đó.
Khi thái dương đứng bóng, Lâm Nhất sụp mí sắp ngủ nghe được bên tai dậy lên tiếng hoan hô, chấn động đau da đầu.
Kết thúc, có người cười vui có người thất vọng.
Lâm Nhất túm lấy Bối Bối lại đeo dây chuyền xương lên cổ một lần nữa, “Không gặp gỡ sao?”
“Không.” Bối Bối không thèm để ý trả lời, gom quần áo lại, lướt qua Lâm Nhất đi ra hướng cửa thôn, “Lâm, hình như Bố Cốc khóc.”
Khóc? Khóe mắt Lâm Nhất co giật, tầm mắt tìm kiếm bên trong đám người, ngay sau đó bị các tộc khác phân tán lực chú ý.
Trên đất trống có trải đầy cừu vừa được làm sạch máu và cốt chủy, gai xương
thon dài, thạch đao mài sắc bén. Công cụ đủ loại kích cỡ bày ra một
loạt, quy tắc rất đơn giản, ai có tốc độ nhanh hơn, da lột ra càng hoàn
chỉnh thì chính là người thắng.
Hỏi mẹ Cáp mới biết được là
chuyện như thế nào, Lâm Nhất thổn thức, ánh mắt quét đến người đang đi
tới phía cậu, đột nhiên nhíu mày.
Đa Cát cười nói: “Đồng ý nhận lời thách đấu của tôi không?
Nhìn như là ngữ khí thỉnh cầu dò hỏi, lại vô cớ cho Lâm Nhất một loại cảm
giác áp bách, cưỡng bức trào phúng. Vẻ mặt cậu thay đổi.
“Đặt cược là gì?”
Đa Cát cười khẽ, không nói rõ, chỉ là nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang tới gần kia.
Lâm Nhất không vui, Phục Phong không phải đồ vật.
“Thế nào? Có đồng ý hay không?” Đa Cát còn đang cười, dáng vẻ dịu dàng,
“Nghe nói anh ta dạy cậu không ít thứ, anh ta trước kia cũng đã dạy
tôi.”
Người xung quanh đều nhìn thấy vẻ mặt của thanh niên thay
đổi. Mẹ Cáp Y và mấy người phụ nữ khác đưa ánh mắt ra hiệu, lại phất tay với Phục Phong, ý bảo nhanh lại đây.
Biết là thi đấu gì, Lâm Nhất xoa bóp lòng bàn tay, nói với Phục Phong bước nhanh tới gần: “Em muốn thử xem.”
Chỉ trong một thoáng đôi mắt Phục Phong đã trầm đi, lo lắng của hắn không
phải không có nguyên nhân. Năng lực của Đa Cát hắn đã tình cờ chứng
kiến, về phần Lâm Nhất, nếu là phân biệt thảo dược thì chắc chắn nắm
nhiều phần thắng hơn.
Biết Phục Phong sẽ không đồng ý, cũng biết
hắn đang lo lắng cái gì. Lâm Nhất thu vẻ mặt lại, cậu khẽ thở dài, bất
đắc dĩ nói: “Phục Phong, em là đàn ông.”
So với đứng dưới cánh
chim của người này thì càng muốn sóng vai mà đứng hơn. Tình địch tìm tận cửa hạ chiến thư, cậu không thể lùi bước.
Phục Phong nhìn người trước mặt thật sâu, trong mắt xuất hiện nét phức tạp. Ánh mắt hắn lơ
đãng quét qua chỗ Đa Cát, một khắc kia tươi cười trên mặt Đa Cát biến
mất.
Nhàn nhạt gật đầu, nghiêng người tránh đường, Phục Phong im
lặng đứng tại chỗ, khi Lâm Nhất đi qua, bên tai có một giọng nói: “Tin
em nhé.”
Lâm Nhất đi lên phía trước thấy Cáp Lôi dùng tốc độ cực
kỳ đáng sợ lột gọn gàng da động vật xuống. Cũng thấy Bối Bối chuẩn xác
lợi dụng hướng máu chảy của động vật, một đao chém xuống, không lệch
chút nào.
Nếu Đa Cát đứng ra tức đã nói lên nắm chắc mười phần.
Lâm Nhất nhắm mắt lại hít sâu một hơi, dù chưa tự tay lột xuống một tấm
da động vật hoàn chỉnh nhưng cậu đã từng giải phẫu thi thể. Chỉ cần tìm
đúng chỗ cắt xuống, có thể vẫn có tỷ lệ thắng.
Cáp Y để tay ở bên miệng: “Lâm, cố lên!”
Tộc nhân Hùng thị đều giơ hai tay lên vẫy: “Lâm!”
Đa Cát thu nhiệt tình của những người đó vào đáy mắt: “Bọn họ có vẻ như rất thích cậu.”
“Không phải có vẻ như, là sự thật.” Lâm Nhất vươn tay vói vào trong quần áo
lấy ra cái dây chuyền, răng thú trên đó lộ ra trước mắt Đa Cát: “Anh ấy
cũng thích tôi.”
Phép khích tướng vẫn hữu dụng. Thong dong trên
mặt Đa Cát xuất hiện thay đổi, tuy rằng nhanh chóng biến mất nhưng Lâm
Nhất cũng không bỏ sót, cậu yên tâm hơn nhiều. Nếu ghen ghét, đó nói lên chỉ là một người bình thường, vậy nhất định sẽ có nhược điểm.
Không chỉ Lâm Nhất và Đa Cát tham gia thử thách mà còn có những người khác.
Đều là gặp được ở “Thiên tẩy”, bọn họ sẽ lộ vẻ ác độc ra oai phủ đầu đối phương, nhưng bên Lâm Nhất lại bình tĩnh như cùng uống trà nói chuyện
phiếm.
Lâm Nhất lấy cốt chủy đặt trên bụng cừu, nhắm ngay cái
đường kia rạch ra. Lật toàn bộ tri thức có liên quan tới giải phẫu đã
học qua ở đại học, lọc đi từng trang, cùng với lần đó tự mình trải qua
một sự kiện thần quái, tay cậu đột nhiên run lên. Xung quanh đều im ắng, ngay sau đó liền dậy lên một hồi tiếng nghị luận, bên tộc nhân Hùng thị có người kêu sợ hãi: “Lâm cắt bỏ đầu ngón tay rồi!”
Lâm Nhất chỉ bị trầy da: “…”
Nhìn chằm chằm kia giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống từ tay Lâm Nhất, Phục Phong
nhăn mày, tay rũ xuống giần giật. Hắn còn để ý đối phương hơn bản thân
nghĩ, có chút hối hận đã đồng ý, nếu bị thương…
Dọc theo vết rạch kia kéo một đường đến hàm bên dưới miệng cừu, Lâm Nhất thở nhẹ, sau đó
thì sao? Nếu là thi thể, thì nên tách mô mỡ ra.
Đa Cát ở đối diện đưa lưng về phía Lâm Nhất, cánh tay vững vàng, hạ dao chính xác, rạch
ra hai đường ở hai chi trước và chi sau của cừu. Người xem nhìn thấy thủ pháp của y đều kinh ngạc cảm thán hoàn mỹ.
“Lâm, có nhớ lần trước tôi lột da một con lợn rừng thế nào không??”
Mày rậm của Cáp Lôi nhíu chặt, y lớn tiếng kêu. Giọng nói này quả thật quá
lớn, ảnh hưởng đến cả Đa Cát vốn tập trung vung cốt chủy, mũi dao hơi
chệch đi.
Hầy, lệch thêm một chút thì ngon rồi. Lâm Nhất thầm
tiếc nuối, cậu hút máu trên ngón tay đi, không tiếp tục động tác trên
tay, bắt đầu nhớ lại Cáp Lôi lúc trước và mỗi bài giảng của giáo viên
năm đó. Thử kết hợp cả hai người, tìm được cách thích hợp với mình.
Cáp Lôi hét lớn, giọng nói dừng lại cực kỳ chuẩn. Gần như là lúc tay Lâm
Nhất vừa chạm vào ngoài da chuẩn bị kéo xuống một đường, y ngay tức khắc tuyên bố thi đấu kết thúc. Cũng may Lâm Nhất không làm y thất vọng.
Đa Cát bên kia buông dao nhỏ trong tay, y vốn có cơ hội thắng rất lớn, lại bỏ lỡ mất. Thi đấu chỉ là chú ý ai nhanh hơn, về phần da dê cũng chỉ
cần hoàn chỉnh, không cần hoàn mỹ.
Lâm Nhất chỉ nhanh hơn một bước, suýt soát thắng được. Khi cậu rời đi nhìn thấy trên mặt là Đa Cát đọng lại vẻ kinh ngạc.
“Phục Phong, em thắng.”
Ngẩng đầu mỉm cười, Lâm Nhất đi đến trước mặt Phục Phong, trong mắt ánh lên nét sung sướng.
Phục Phong trước mặt mọi người thơm trán Lâm Nhất một cái, Lâm Nhất ngẩn
ngơ, xoay người đi vào trong đám người, khóe miệng giương cao.
Khung cảnh vui mừng lập tức đông cứng lại, trừ Hùng thị, những bộ lạc khác
đều ngây ra như phỗng. Đại Vu Hùng thị và thanh niên kia có quan hệ gì?
Bạn đời?
Diễm khoanh tay đứng phía sau, trên mặt cười như không
cười. Kiểu huênh hoang công khai vật sở hữu của bản thân này gã cho rằng chỉ có mình mới làm. Không ngờ lại tận mắt chứng kiến, một Phục Phong
đã hoàn toàn khác với trước kia
Giống như Diễm, còn có một Tang
xem trò vui. Người bạn đời lần này gã chọn là một thiếu nữ đến từ Ngư
thị. Nhớ cha từng nói mong gã lấy con gái Ngư thị, trước đây không biết
tại sao, nhưng bây giờ gã đã hiểu ra rồi.
Sau khi Ngư thị bị sốc
là một mảng hỗn loạn, bọn họ không tìm được Đa Cát, có người hoảng loạn
kêu: “Sao lại thế này? Đi đâu rồi?”
Những người khác đều bừng tỉnh, sôi nổi nhìn xung quanh, “Vừa rồi còn ở đây mà.”
“Mau đi tìm đi!”
Cách đó không xa trong một góc Bố Cốc và một thiếu nữ của một bộ lạc nhỏ
đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm. Là bạn đời tương lai, trông không
tồi, cười rộ lên rất hào phóng.
Mặc dù không phải là thiếu nữ Ngư thị trong lý tưởng, nhưng cậu nhóc cũng không có vẻ gì là không vui.
Dường như không biết nên nói gì, cậu nhóc không ngừng nháy mắt với Lâm
Nhất. Lâm Nhất bất lực, đi qua đi làm một cái bóng đèn cỡ lớn.
Thật vất vả ghép được một đôi người yêu gà bông tình chàng ý thiếp, hận
không thể dính nhau lăn thành một cục. Lâm Nhất công thành lui thân,
nhìn trong đám người không tìm ra Phục Phong, cậu phát hiện Ngư thị bên
kia cũng không có Đa Cát, ngay lập tức cả người đều không tốt lắm, bắt
đầu tìm kiếm khắp nơi. Một lát sau cậu dừng bước, thả nhẹ hơi thở trốn
sau đại thụ, dán lỗ tai lên.
Chu vi vòng quanh hai người đứng mặt đối mặt là một bầu không khí tĩnh lặng, thật lâu trước kia bọn họ đã từng là bạn bè.
“Cần tôi nhắc nhở chỉ thị xem được năm đó không?” Giọng Đa Cát nhu hòa:
“Phục Phong, chúng ta sẽ trở thành bạn đời của nhau, hai tộc xác nhập.”
Phục Phong nhìn chăm chú vào Đa Cát, vẻ lãnh đạm trên mặt dần chuyển sang
trầm tư. Trước kia quyết định của hắn chưa bao giờ thay đổi, nhưng hiện
tại hắn lại có được thứ trước kia không có, phàm khi đề cập đến người
nọ, những cái “không” đều biến thành “có”.
Chờ đợi quá lâu hao
hết kiên nhẫn của Đa Cát, sắp đánh tan hết mọi tự tin và hi vọng. Hơn
nữa kết quả thi đấu trước đó làm y đến bây giờ vẫn không thể tin, y
không muốn đợi nữa.
“Phục Phong, đáp án của anh là gì?”
Người đối diện rơi vào trầm mặc khôn kể, ngón tay Lâm Nhất bất giác giật
giật. Phục Phong có lập trường của mình, cũng giống như niềm tin của cậu vào y học. Tuy rằng hiểu, nhưng cảm giác mất mát này cứ như một lỗ đen, càng lúc càng lớn, cuối cùng cả thế giới đều tăm tối.
Cậu nhắm
mắt, che đậy tình cảm gần như không thể kiểm soát được, yên lặng xoay
người. Lại trong giây phút đó, phía sau vang lên một giọng nói.