"Tiểu Nguyệt, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, em đừng đi!"
Trần Thiên Hạo trong lúc luống cuống, đã đẩy Tiền Cẩm Lâm
xuống giường bệnh rồi quay người chạy theo Lưu Tiểu Nguyệt.
Tiền Cẩm Lâm bị đẩy mạnh xuống giường khiến vết thương bị
rách chảy máu, băng gạc chẳng mấy chốc đã nhuộm đẫm máu đỏ.
Cô ta cắn răng.
Nhìn Trần Thiên Hạo rời đi, trong lòng cô ta vô cùng hụt hẫng.
Nhưng cũng pha chút vui mừng khi thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Lưu Tiểu Nguyệt.
Phụ nữ khi yêu, ai cũng điên cuồng.
Câu nói này đúng là không sai tí nào.
Đợi mãi mà thang máy chưa tới, lại thấy Trần Thiên Hạo đang chạy theo, Lưu Tiểu Nguyệt quay người chạy xuống cầu thang bộ nhưng lại bị anh giữ cánh tay lại.
"Tiểu Nguyệt, em hãy nghe anh giải thích".
Lưu Tiểu Nguyệt nhìn anh với ánh mắt đầy thất vọng.
Sắc mặt cô tái nhợt, cả người khẽ run lên.
"Em không muốn nghe anh giải thích, có được không?"
"Không! Em phải nghe, mọi chuyện không như những gì em nhìn thấy ban nãy đâu".
Trần Thiên Hạo vội vàng nói.
"Vậy thì là như thế nào? Chẳng lẽ em phải tận mắt chứng
kiến cảnh hai người trần truồng ôm ấp nhau trên giường thì mới là coi là thật được à?"
Trong giờ phút quan trọng này, khắp nơi đều đầy rẫy các mối nguy hiểm, Trần Thiên Hạo cũng không dám gọi Bạch Hổ đến vì sợ là sẽ
khiến bà Trần gặp nguy hiểm.
Cuối cùng, anh gọi điện thoại cho Thanh Long, bảo anh ta
theo dõi tín hiệu điện thoại của Lưu Tiểu Nguyệt, lập tức đi cứu viện.
Trần Thiên Hạo vẫn giữ liên lạc với Tiền Cẩm Lâm, chiếc xe
phóng như bay, chẳng mấy chốc đã đi đến một ngôi làng đổ nát ở ngoại
thành.
Vừa đến đây, điện thoại của Tiền Cẩm Lâm cũng mất sóng.
Trần Thiên Hạo ở bên đường nhìn thấy một chiếc taxi, không
thấy tài xế trên xe đâu cả, nhưng thoáng ngửi thấy có mùi máu tanh ở
trong xe, anh cảm thấy có gì đó không ổn.
Ngôi làng này vô cùng tan hoang, vẫn giữ nguyên phong cách kiến trúc của mấy chục năm trước.
Hồi còn chiến tranh, nơi đây chắc hẳn đã trải qua cuộc
chiến bom đạn, dân làng không chết vì bị thương thì cũng là di dời đến
nơi khác lánh nạn.
Vậy nên hiện giờ ngôi làng này không còn bóng dáng ai cả.
Cũng vì ở đây có rất nhiều người thương vong nên cả ngôi làng đều toát lên một bầu không khí ảm đạm.
Bình thường rất ít người dám ra vào ngôi làng này.
Qua một thời gian dài, ngôi làng này trở nên hết sức hoang tàn, cỏ cây mọc lên um tùm.
Trên nền đá cỏ dại mọc um tùm, thi thoảng còn có thể thấy rắn rết bị đánh động trườn về hang.
Trần Thiên Hạo đi theo con đường duy nhất dẫn vào trong ngôi làng.
Bỗng nhiên chợt có một luồng sáng lạnh lẽo khiến Trần Thiên Hạo kinh ngạc.
Anh vội né người.
"Phù!"
Trên tường bụi mù lên, có một chiếc phi tiêu nhỏ màu đen cắm ở giữa bức tường, để lộ ra tay cầm màu đen.
Trần Thiên Hạo nhìn lướt qua tay cầm màu đen chưa cắm hết vào tường.
Ký hiệu đầu sói màu đen rất dỗi hung hăng, miệng đầy máu
như đang cố vẫy vùng để thoát ra khỏi chuôi phi tiêu đen đó.
Ký hiệu đầu sói!
Trần Thiên Hạo chợt sững người.
Đây là ký hiệu mà anh đã điều tra bấy lâu nay, giờ nó lại bất ngờ xuất hiện.
Là ai chứ?
Đang đi, anh nhún sâu người rồi nhảy phắt một cái vào trong nhà đất bên cạnh.
Trần Thiên Hạo thấy một bóng đen lăn lộn tại chỗ, phi thẳng con dao găm trong tay về phía sau lưng anh.
Anh cũng sớm đoán được điều này.
Anh nhanh chóng nghiêng người sang bên trái, né được nhát
dao đó. Cả người anh ngã ngửa xuống, một tay chống trên mặt đấy, một tay cuộn thành nắm đấm tức giận đấm thẳng về phía bóng đen đó.
"Phịch!"
Bóng đen rên lên một tiếng, bên hông bị cú đấm của Trần Thiên Hạo làm lõm cả xuống.
Miệng hắn hộc máu tươi, tay ôm hông sợ hãi né sang một bên.
Vì quá hoảng loạn nên đã sải bước chạy ra ngoài.
Trần Thiên Hạo sao có thể để hắn chạy thoát chứ.
Anh trở mình đứng dậy, người nghiêng sang một bên, hai tay cùng đánh một lúc.