Lưu Cảnh Minh sợ hãi, vội né tránh ánh nhìn của Trần Thiên Hạo, rồi lại lén liếc mắt nhìn cô gái áo đen bên cạnh.
Ông ta nói:
"Tôi hoàn toàn tin tưởng cậu có đủ năng lực bảo vệ Tiểu Nguyệt, nhưng
cậu không hiểu, kể cả khi cậu thực sự lấy được thư chứng hôn từ Chiến
thần Đông Hoang thì người nhà họ Lưu cũng sẽ không chịu giữ lời đâu".
"Nếu ông ta dám bội ước, tôi nhất định sẽ diệt cả nhà họ Lưu", Trần Thiên Hạo lạnh lùng nói.
"Nhà họ Lưu thì không đáng sợ, đáng sợ là nhà họ Tiền. Nếu như cậu thành công thì đồng nghĩa với việc cậu sẽ cướp mất con dâu nhà họ Tiền, vậy
cậu còn cho rằng bọn họ sẽ dễ dàng buông tha cho cậu với con bé sao?"
"Cho nên, Tiểu Nguyệt nhất định phải rời khỏi nơi này".
Lưu Tiểu Nguyệt tỉnh táo lại.
Cô hít sâu một hơi.
Thật ra, đã bao năm trôi qua, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy bố mình lo nghĩ cho mình.
Có lẽ, theo tính cách của ông ta, có thể tranh thủ ban đêm tới đây báo cho mình chuyện này hẳn là đã lấy hết toàn bộ dũng khí.
Hẳn mấy năm nay ở nhà họ Lưu, Lưu Cảnh Minh vẫn luôn khom lưng luồn cúi
mà sống, bị con trai ruột đối đãi như đối đãi với một con chó mà thôi.
Nghĩ tới đó, lòng cô chợt nảy lên một nỗi chua xót khôn kể.
"Ý tốt của ông, tôi xin nhận, nhưng tôi sẽ không đi đâu cả, tôi tin vào Thiên Hạo, anh ấy sẽ không để tôi bị người ta cướp đi".
Lưu Tiểu Nguyệt kiên định nhìn về phía Trần Thiên Hạo.
Lưu Cảnh Minh thở dài, lòng đầy thương xót vì hai đứa trẻ này quá thiếu hiểu biết.
"Hai đứa không biết nhà họ Tiền lợi hại thế nào. Toàn bộ thế lực ngầm
của Nam Thành này đều nằm trong tay nhà họ Tiền. Chớ nói nhà họ Lưu,
ngay cả ba gia tộc lớn khác của Nam Thành cũng không dám chính diện đối
đầu với nhà họ Tiền đâu".
"Mấy năm nay, vì có hợp tác làm ăn nên bố cũng có lui tới với họ, cũng từng chứng kiến bọn họ hãm hại chôn sống đối tác làm ăn".
"Bọn họ thực sự rất tàn nhẫn, bố không muốn để con gặp bất kì nguy hiểm nào".
"Tiểu Nguyệt, bố xin con đấy, đi mau đi thôi".
Lưu Tiểu Nguyệt nghe nói thế, sắc mặt thoáng chút bất an.
Những lời Lưu Cảnh Minh nói quả thực đã làm cô hơi sợ hãi.
Cô sợ làm liên lụy đến nhà họ Trần.
Đặc biệt là, sợ làm liên lụy đến Trần Thiên Hạo.
Cô thực sự không thể ngờ tới, nay mình lại phải đối mặt với khốn cảnh quẫn bách đến như vậy.
Gian nan khổ sở chờ đợi Trần Thiên Hạo suốt năm năm, vốn tưởng từ nay sẽ bước vào những tháng ngày hạnh phúc ngọt ngào...
Nào ngờ, lại có một mối nguy lớn hơn nữa đang đợi cô phía trước.
Lưu Tiểu Nguyệt cảm động vô cùng, nỗi sợ hãi trong lòng đột nhiên biến mất tăm.
"Em tin anh!"
Cô khẽ gật đầu.
Sáng hôm sau.
Sau khi tỉnh dậy, Trần Thiên Hạo lấy giấy bút bắt đầu viết một phong thư chứng hôn.
Binh sĩ dưới trướng quân Đông Hoàng của ta.
Trần Thiên Hạo.
Bản vương nhận được tin vui, lòng mừng không kìm được, binh sĩ Đông
Hoang ta ra trận vì nước, hăng say chiến đấu, trở về nhà, nên có được
mối duyên lành.
Bản vương thay mặt hàng triệu binh sĩ Đông Hoang, làm chứng cho khoảnh khắc quan trọng nhất của người anh em Thiên Hạo.
Binh sĩ của quân đội Đông Hoang ta - Trần Thiên Hạo, cùng vị hôn thê chân tình thắm thiết - Lưu Tiểu Nguyệt.
Hôm nay ta đặc biệt viết phong thư này, gửi xa nghìn dặm, để làm chứng cho hôn nhân của hai người.
Trăm năm hòa hợp, viên mãn một đời!
Chiến thần Đông Hoang.
Nét chữ cứng cáp như dao khắc, ẩn chứa sức mạnh hùng hồn.
Nhưng hẳn không ai ngờ rằng, Trần Thiên Hạo, lại chính là Chiến thần Đông Hoang.
Nói chi hai ngày, chỉ cần một phút đồng hồ là anh đã có thể lấy ra thư chứng hôn.
Chỉ e, việc này lộ ra, sẽ có vô số người sợ chết khiếp.
"Thiên Hạo, nguy rồi, có chuyện rồi, có chuyện không hay rồi".
Trần Vĩnh Hằng trắng bệch cả mặt, đưa tay quệt mồ hôi trên trán.
Ông ta lắp bắp:
"Bên công trường Đại Loan Vượng Giác xảy ra sự cố, vừa rồi có một đám người bao vây công trường".
"Bọn chúng tấn công và đã khiến rất nhiều công nhân của chúng ta bị
thương, anh hai đã qua can thiệp, nhưng cũng bị bọn chúng đánh, hôm nay, có vẻ bọn chúng nhất định không chịu bỏ qua".
"Hơn nữa, chúng còn nói..."
"Nói tiếp!", sắc mặt Trần Thiên Hạo đã sa sầm xuống.
"Bọn chúng nói, nhà họ Trần chẳng qua chỉ là một gia tộc hạng ba, không có tư cách tranh đoạt với nhà họ Tiền".
"Rắc" một tiếng, cây bút trong tay bị anh bẻ gãy.
Sắc mặt Trần Thiên Hạo trở nên lạnh lẽo, hệt như dòng sông băng nơi Bắc Cực.
Trần Vĩnh Hằng thấy thế, vô thức lùi lại mấy bước, mồ hôi lạnh chảy ròng.
"Nhà họ Tiền, vận khí đã cạn!"
"Chu Tước!"
"Đi cùng tôi tới công trường Đại Loan Vượng Giác!"
Trên công trường Đại Loan Vượng Giác.
Trần Vĩnh Khang bưng gò má sưng đỏ, đối mặt với đám đông trên trăm người, lòng hoảng hốt vô cùng.
Sau lưng ông ta là mười mấy người công nhân đã bị đánh đập, Trần Quang Phi thì đã quỳ rạp trên mặt đất, gào thảm đau đớn.
Bọn họ vừa mới hoàn thành giao nhận công trường với nhà họ Châu thì đã gặp chuyện như vậy.
Trần Vĩnh Khang vô cùng khổ não.
Nhưng ông ta cũng chẳng có cách giải quyết nào.
Đây là chuyện của nhà họ Trần ông ta, không ai có thể giải quyết thay.
"Vương mặt sẹo, chúng tôi với nhà họ Tiền thật sự không có khúc mắc gì, liệu trong chuyện này có hiểu lầm gì chăng?"
"Hiểu lầm?"
Gã Vương mặt sẹo, trên mặt có một vết sẹo kéo dọc từ con mắt bên trái sang khóe miệng bên phải, chợt nhếch mép nói.
Hắn ta đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Ông hai Trần, ông cho rằng nhà họ Tiền rỗi hơi đi hiểu lầm một nhà họ Trần cỏn con các ông hay sao?"
"Việc này đã được xác thực. Tôi không phải không muốn nể mặt ông, nhưng ông cũng phải để tôi về báo cáo công tác mới được".
"Thế cậu nói đi, cậu muốn thế nào?", Trần Vĩnh Khang âm thầm giật mình, cảm giác có chuyện lớn rồi.
"Công trường này chúng tôi nhất định phải phá. Hơn nữa, không chỉ công
trường Đại Loan Vượng Giác, tất cả mọi công trường nhà họ Trần ông đều
phải phá hết".
"Tuyệt đối không thể", Trần Vĩnh Khang giận dữ quát lớn.