Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa!

Chương 39: Kể anh nghe một câu chuyện cười


trướctiếp

Như người mất hồn, Tô Quân ngơ ngác nhìn khuôn mặt Lục Việt gần trong gang tấc, ánh mắt lướt từ đôi lông mày rậm đến đôi môi đỏ.

Trong lúc tâm trí rối bời, bỗng một câu hỏi xuất hiện như một ngọn đèn lóe lên trong đêm tối.

Nếu như Lục Thịnh có thể nhìn thấy hoa Nhân Duyên, liệu anh ấy có thể nhìn thấy nguyên thần của mình không?

Tô Quân đột nhiên muốn ẩn thân ngay lập tức, biến mất trong vòng tay Lục Thịnh, âm thầm quan sát xem Lục Thịnh có bị sốc đến mức ngất xỉu không.

Nhưng nếu như Lục Thịnh có thể nhìn thấy nguyên thần của cậu, vậy chẳng phải anh ấy cũng đã nhìn thấy những chuyện ngu ngốc mà cậu làm trước đây sao, ví như đuổi theo xe một quãng đường dài, nhào lộn bay qua cổng công ty, đan áo len tơ hồng...

Chỉ nghĩ đến cảnh xấu hổ bản thân làm lúc "Tôi cho rằng anh ấy không nhìn thấy nhưng thực chất anh ấy có thể nhìn thấy tất cả", Tô Quân gần như không thể thở được.

Chỉ muốn đào một cái hố chôn mình trong một góc để không ai nhìn thấy.

Tô Quân, năm 8102, qua đời vì bệnh ung thư xấu hổ không thể chữa trị.

Lục Việt biết Tô Quân đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của mình.

Tiểu Nguyệt Lão trong lòng ngực nhất thời đỏ mặt, sau đó bắt đầu cau mày, dùng ánh mắt thăm dò nhìn hắn.

Tô Quân nghiêm túc gọi: "Lục Thịnh"

"Ừ, tiểu Quân?"

Cậu đoan chính duỗi ngón tay ra, chọc chọc vào ngực Lục Việt.

"...Anh không lạnh à?"

Nhiệt độ là -3 độ, trong phòng không có hệ thống sưởi, người bình thường chắc chắn sẽ lạnh đến run cầm cập, nhưng Lục Thịnh vẫn có thể chịu đựng cơn lạnh thấu xương tủy này với nửa thân trên để trần.

Lục Việt cơ hồ bị Tô Quân nhắc nhở, mới muộn màng nhớ ra mình lẽ ra nên thấy "lạnh".

Hắn xoay người, quay lưng về phía Tô Quân, hắt hơi một cái yếu đến mức gần như không nghe thấy tiếng, sau đó mặt không đổi sắc chậm rãi đi về phía phòng tắm.

"......."

Tô Quân chớp mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Việt, ngày càng nghi ngờ thân phận thực sự của vị Lục tổng này.

Lúc Lục Việt chuẩn bị vào phòng tắm, Tô Quân cố tình bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.

"Lục Thịnh, vậy tôi ra người phòng khách đợi anh."

Lục Việt nhìn thoáng qua liền biết tiểu Nguyệt Lão đang có âm mưu nào đó, bèn đáp:

"Được"

Sau khi thay quần áo xong, vừa mới xỏ chân vào đôi dép bước ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy tiểu Nguyệt Lão đổi sang trường bào đỏ sẫm ngồi trên sofa phòng khách đan áo tơ hồng.

Tiểu Nguyệt Lão dùng thuật ẩn thân, nhìn thấy hắn đi ra, lập tức phấn chấn đứng dậy.

Cậu lao đến trước mặt hắn với một vẻ nhiệt tình dào dạt, giống như có thể khua chiêng gõ trống múa ngay một bài ương ca.(1)


trướctiếp