Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa!

Chương 34: Kỷ niệm 50 năm đám cưới vàng


trướctiếp

Tô Quân hiểu ý của hắn, muốn làm ra vẻ mặt nghiêm túc nhưng khóe miệng lại không nhịn được hơi nhếch lên.

"Tôi là nhân viên, sao có thể cùng anh tham gia hoạt động xem mắt với hội viên của công ty được?"

Hẹn hò 3 người nhất định có một người sẽ trở thành bóng đèn.

Nụ cười trên mặt Lục Việt càng lúc càng rõ, ánh mắt dịu dàng như nước, chậm rãi nói:

"Nhưng tôi có hứng thú với nhân viên của công ty."

Không thể tiếp tục thảo luận chủ đề này thêm được nữa.

Còn nói tiếp đầu cậu sẽ nóng đến 40 độ, hơn nữa cậu có thể sẽ bay lên trời như một kẻ ngốc hạnh phúc mất.

Tô Quân cố gắng giữ bình tĩnh, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt dán chặt vào chồi cây mới nhú ngoài cửa sổ.

"Anh nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc đó tôi sẽ quay lại thăm anh, tôi...tôi về công ty trước đây."

Ngay sau khi nói hết câu, tiểu Nguyệt Lão liền ôm chặt trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, quay người hoảng loạn bỏ chạy khỏi phòng bệnh.

Lục Việt trên giường bệnh miễn cưỡng đưa tầm mắt trở về tờ quảng cáo trong tay, ngón tay miết nhẹ lên cột ghi thông tin liên lạc của Tô Quân.

Hắn đột nhiên nghĩ ra một vấn đề nghiêm trọng.

Lần này Tô Quân thần hồn hạ phàm, vì tránh để bại lộ trước mặt người phàm nên cậu không thể tiếp tục sống ở trụ sở được nữa.

Vậy cậu ấy ở đâu?

Sau khi quay trở về công ty, Tô Quân còn chưa kịp thở thì đã có một cô gái bước vào hỏi về dịch vụ xem mắt của hội viên bạch kim.

Quản lý Vương vẫn còn đang trong phòng nghỉ, sau khi pha một bình cà phê hơn nửa tiếng đồng hồ, hơi nóng trên bình cũng đã biến mất nhưng anh ta vẫn uể oải không chịu ra ngoài.

Anh ta chém gió từ chính sách của nhà nước chém đến việc thương mại giữa hai quốc gia, khoác lác rất lâu nhưng không hề đả động đến việc làm thế nào để nâng cao năng lực nghiệp vụ.

Hội viên bạch kim vốn nên do quản lý đích thân đón tiếp nhưng Tô Quân nghe thấy chủ đề bốc phét của quản lý Vương sắp từ trái đất bay ra ngoài vũ trụ luôn rồi. Vì thế cậu đành phải nhanh chóng đứng dậy tiếp khách.

Cô gái ngồi xuống, khuôn mặt hiện rõ sự phiền não.

"Xin chào, tôi muốn hỏi về dịch vụ xem mắt của hội viên bạch kim, tuổi tôi cũng lớn rồi..."

Tô Quân đẩy chén trà nóng đến trước mặt cô, đuôi mắt cong cong, cười an ủi cô:

"Cô không cần lo lắng, có một số người duyên phận đến có hơi muộn, tôi..."

Cậu đem nửa câu sau "xem sổ Nhân Duyên rồi" nuốt lại vào bụng, thay bằng một cách nói hoa mỹ khác:

"...cảm thấy có lẽ là do người ấy bị lạc đường nên chưa tìm thấy cô thôi."

Quản lý Vương cuối cùng cũng ra khỏi phòng nghỉ, anh ta đứng sau lưng Tô Quân khẽ ho vài tiếng.

Tô Quân đành phải đứng dậy để anh ta ra tiếp cô gái.

Quản lý Vương ngồi xuống, sau lời mở đầu đầy quan tâm, anh ta bắt đầu phân tích tổng thể điều kiện của cô gái.

"Cô xem, cô cũng sắp 35 tuổi rồi, mặc dù học thức cao, là thạc sĩ, muốn tìm một người có điều kiện tương đương với mình cũng là chuyện bình thường. Nhưng vấn đề là hầu hết những người đàn ông có thể đáp ứng điều kiện của cô đã kết hôn..."

Tô Quân ngồi ở bàn làm việc, vểnh tai nghe quản lý Vương nói nhảm

"...Vì thế cô xem xem có thể hạ thấp tiêu chuẩn xuống một chút, ở đây chúng tôi có rất nhiều người đàn ông ưu tú..."

Sau khi tiễn cô gái đi, quản lý vẻ mặt nghiêm túc đi tới trước bàn làm việc của Tô Quân

"Tô Quân, cậu vừa rồi làm sao vậy? Tôi không phải đã nói với cậu rồi sao? Đầu tiên phải đả kích tinh thần cô ấy trước, sau đó mới tung ra "đàn ông ưu tú" trong nhóm hội viên của chúng ta. Nếu không làm sao có thể kinh doanh được?"

Tô Quân cúi đầu khẽ đáp: "Vâng"

Đột nhiên chậu hoa bên cạnh quản lý Vương bất ngờ rơi xuống, vỡ tan bên chân anh ta.

Quản lý Vương bị dọa sợ, vội vàng nhảy ra xa cách bàn làm việc của Tô Quân mấy bước.


trướctiếp