Nhâm Cảnh Thâm nói một hồi, nước mắt xúc động lại rỉ ra, hắn có bao giờ
là khóc lóc yếu đuối, chỉ khi ở một mình mới dám thể hiện ra cảm xúc
thật, lại lầm bầm:
- Người của tôi đã thu hết về, họ tài giỏi, tôi sẽ phân họ những công việc xứng đáng... Tôi bảo ngừng việc
tìm kiếm em nhưng đâu thể nói vậy là xong. Tôi vẫn sẽ tìm, tìm trong yên lặng, chỉ có vài người tìm sẽ đem lại kết quả không khả quan... chí ít
có tìm là có hi vọng
Vojvodina, Serbia
Milinka xem cuốn lịch trên bàn, lẩm bẩm:
- Nay là Tết rồi... Hmm... không biết anh ấy...
Toan định nói gì tiếp thì nữ nhân liền phẩy tay cho quên đi, Serbia không có lễ Tết như Trung Quốc, họ đã có dịp nghỉ lễ lớn khác là Giáng Sinh. Bà
Alina ngay nhà bên đã sớm sang phụ giúp Milinka chăm bẵm bé Slavik, năm
đầu tiên tại Serbia nên trang trí chỉ đơn giản, vài ông già Noel gấu
bông cho con trai cô và que kẹo màu sặc sỡ... Khoảng thời gian ấy cũng
qua đi, hiện tại Milinka ngồi ôm Slavik trong lòng, đứa bé 3 tháng tuổi
đang thao láo nhìn chung quanh rồi dừng ánh mắt tại đốm lửa cháy phừng
nhẹ trước mặt. Bàn tay nhỏ nắm thành đấm rồi khua khua thật vui mắt,
miệng nhỏ liên tục chu lên rồi nước dãi cũng nhỏ thành giọt
Phải
nói khoảng thời gian này khó khăn không kém gì hồi mới sang Serbia, cái
gì cũng lạ lẫm lại bức bối đôi phần. Đêm nào Slavik cũng khóc, trẻ con
ngủ không theo giờ giấc, vật vờ nằm là ngủ đến tỉnh lại đói, từ khi sinh ra tới nay đêm nào Milinka cũng thức thâu, rạng sáng mới chợp mắt. Đồng hồ sinh học cũng theo thói của Slavik, ngủ từ rạng sáng tới gần trưa,
may thay đồ ăn cho hai mẹ con được cô tận dụng làm sẵn vào trưa chiều
hay lúc thằng bé ngủ tối
Cứ thế một tay Milinka nuôi dưỡng
Slavik, bà Alina đôi lúc ghé qua giúp vài việc vặt còn không sẽ đi xa
gặp người thân một thời gian. La Vân Ngọc cùng Lý Bình định năm nay về
chung một nhà nên bắt đầu suy tính cho sau này, cả hai bận dần và ít
sang đây.
1 năm sau
Ngày ngày luẩn quẩn bên con, làm thêm
công việc cho tòa soạn báo, trang web mạng... ở thành phố qua hình thức
online, Milinka coi như ổn định cuộc sống dần. Slavik tập tõm từ trong
phòng đi lại, hai tay hai món đồ chơi hớn hở đem ra khoe mẹ, cái miệng
nhanh nhảu:
- Mẹ... mẹ...
Milinka vui mừng ôm con
trong lòng, cô thủ thỉ bên tai con thật chậm rãi để con có thể phát
triển thật vững các kĩ năng mềm. Bà Alina đi ra cầm theo bát ăn dặm,
thằng bé ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn cho trẻ, đôi mắt sáng nhìn xung
quanh, đôi môi mỏng kia sao khuôn hình giống Nhâm Cảnh Thâm quá. Milinka nghĩ thầm rồi tập trung trở lại công việc
Bà Alina bỗng hỏi:
- À Milinka, Vân Ngọc cùng cậu Lý Bình chuẩn bị đám cưới nhỉ?
Milinka vui vẻ trả lời:
- Vâng đúng rồi, hai người họ chắc chờ ngày này lâu lắm rồi. May
thay nhà họ La hoàn toàn thấu hiểu... nhưng đám cưới này chỉ nội bộ gia
đình
Thượng Hải, Trung Quốc
Nhâm Cảnh Thâm từ tốn nghe từng thông tin một của hàng vệ sĩ trước mặt, từng người đều báo một thông tin quen thuộc:
- Xin lỗi ngài, chưa có tin tức về cô chủ
Nam nhân thở dài, phủi tay, chỉ:
- Thôi được rồi, các cậu nghỉ đi
Ngay sau đó là điện thoại bà Thanh gọi tới, giọng vẻ thúc giục:
- Cảnh Thâm, hôm nay nhớ về sớm nhé, chúng ta có hẹn với La gia
Nam nhân khẽ đáp:
- Vâng, con biết
La gia và Nhâm gia vốn chỗ quen thân, bà Diệm Thanh với phu nhân nhà họ La còn nhiều lần gặp mặt rồi đã thành bạn thân tuổi xế chiều. Nay con trai họ, La Vân Ngọc chuẩn bị có lễ cưới, chỉ mời vài người bạn thật thân
cận nên mới mời nhà họ Nhâm một bữa ăn tới bàn chuyện trước
Tối đó
Cả nhà quây quần bên nhau, cuộc trò chuyện vui vẻ như thường, bất giác
Nhâm Cảnh Thâm nhìn sang gia đình anh chị hai của Vân Ngọc, họ có hai
đứa con đã lớn và đường nét quá giống bố rồi, một trai một gái, đủ nếp
đủ tẻ. Ông bà La tạm như yên tâm mà giờ lo nốt cho gia đình Vân Ngọc sau này là xong xuôi
Sau cùng Nhâm Cảnh Thâm vào bếp rửa qua tay một chút, đi ngang qua cửa dẫn ra vườn sau liền tò mò nhìn ra, Lý Bình đang gọi điện cho ai đó mà đứng lấp ló khiến nam nhân thoáng giật mình. Toan rời đi bỗng chốc lời nói thủ thỉ kia rỉ vào tai Nhâm Cảnh Thâm:
- Ông bà vẫn khỏe, Nhâm Cảnh Thâm cũng vậy... Em đừng lo quá
Cảnh Thâm toan bước đi liền khựng chân lại, hắn bất giác nóng ruột mà len
lén đứng gần phía tường ngăn ấy một chút, nghe ngóng Lý Bình nói chuyện:
- Tháng sau anh và Vân Ngọc sẽ tổ chức, chỉ là đám nhỏ thôi... Em
không cần quà cáp gì hết, chỉ cần khỏe mạnh, yên bình là bọn anh yên tâm rồi
- ...
- À Milinka này, nghe nói Vojvodina chuẩn bị có bão tuyết, em phải cẩn thận đó, lò sưởi cứ dùng đi, hàng
tháng người của Vân Ngọc sẽ đem củi tới đầy đủ
- ...
- Haiz, để có được sự chấp thuận như ngày hôm nay chẳng phải nhờ em năm đó giúp đỡ sao... Xin nhận của anh đây của lời cảm tạ, Tình Nhu
Milinka phía bên kia dây thoại liền phì cười, nhắc nhở:
- Này, đã nói không dùng lại cái tên “Tình Nhu”... anh lại quên
Lý Bình vui vẻ đáp:
- Không phải, chỉ là nhắc lại một chút để nhớ bà mai Tình Nhu ngày xưa thôi... còn bây giờ đã là Milinka Stojanvic
Sau cùng Lý Bình chủ động:
- Thôi, chào em nhé... Khi nào về nhà anh gọi lại, hiện tại có Cảnh Thâm và Nhâm gia ở đây, anh không thể nói chuyện lâu được... Thay mặt
Vân Ngọc, tụi anh cảm ơn lời hỏi thăm của em
Nhâm Cảnh Thâm khẽ
đơ ra vài giây, người hắn đang tìm kiếm bấy lâu nay hóa ra vẫn giữ liên
lạc với nhưng người mà hắn không ngờ tới. Nam nhân rất nhanh đi ra
ngoài, giữ lại cho mình vẻ điềm tĩnh mà nội tâm dậy sóng không ngừng,
hắn trầm mặc xâu chuỗi là tất cả sự việc. Năm đó Tình Nhu bỏ đi không
thể nào hoàn hảo vậy, phải chăng là sự giúp đỡ của La Vân Ngọc và Lý
Bình bọn họ?