Tất cả cùng ngồi xe đuổi theo chiếc xe phía trước.
"Trên xe đằng trước có khoảng 4 người"
Thẩm Lạc Ngưng căng thẳng nói.
Vương Đình Hi vẫn cau chặt mài, tập trung lái xe.
Chiếc xe phía trước bỗng có người nhoài nửa người ra, cầm súng bắn về phía họ.
Vương Đình Hi đánh lái né đạn.
"Cẩn thận"
Thẩm Lạc Ngưng cũng cầm súng nả đạn ra xe phía trước.
Vì An An còn trong xe bọn họ nên cô không thể đánh liều mà phá hỏng lốp xe của chúng.
Một tên lúc nảy chưa kịp thu người vào trong xe liền ăn liên hoàn đoạn của Thẩm Lạc Ngưng.
"Một tên đã được xử lý"
Thẩm Lạc Ngưng nhíu chặt mài, quan sát chiếc xe phía trước.
"Bọn chúng lái xe hướng lên bìa rừng"
Vương Đình Hi bỗng nhiên cất giọng.
Ba chiếc xe vẫn nối đuôi nhau chạy thật nhanh đến bìa rừng.
"Thẩm Lạc Ngưng, mày còn định đuổi theo tới bao giờ?"
Trần Kim Uyên từ chiếc xe phía trước bỗng nhiên hét lớn lên.
"Năm xưa, ba của mình giết đi người tao yêu thương nhất. Bây giờ tao sẽ trả lại i như cách mà hắn ta từng làm với mày"
Trần Kim Uyên cười lớn.
Quả thật như Thẩm Lạc Ngưng đã từng đoán, không sai sót chút nào.
Bóng dáng An An rất nhanh đã xuất hiện ở cửa xe. Thằng bé mở to đôi mắt nhìn về phía ba mẹ mình, cậu nhóc cắn thật chặt môi mình để cố gắng không khóc.
Daddy của nhóc đã dặn, có chuyện gì cũng không được khóc. Giờ phút này bỗng nhiên An An nghe lời đến lạ thường.
Vương Đình Hi nhìn thấy con trai mình thì tay cầm vô lăng vô thức nắm chặt. Mắt anh có chút cay cay.
Thẩm Lạc Ngưng nhìn An An rưng rưng nước mắt, cậu nhóc hướng về ba mẹ mình cười một cái. Tim cô như đập loạn nhịp...đau quá.
"Mày cười cái gì?"
Trần Kim Uyên tát một cái thật mạnh vào mặt An An khiến cậu bé đau đến lệch mặt sang một bên.
Vương Đình Hi nhìn thấy một màn này thì nghiếng răng thật chặt.
Người đàn bà này...nhất định phải chết.
Trần Kim Uyên bỗng nhiên mở cửa xe ra nắm lấy đầu An An dí xuống mặt đường.
Cậu nhóc sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Vương Đình Hi tăng tốc xe đến chạy song song với xe Trần Kim Uyên.
Thẩm Lạc Ngưng phối hợp nâng súng chỉa về phía người đàn ông còn lại trong xe nổ súng.
Hiện tại trong xe chỉ còn một người đàn ông lái xe và Trần Kim Uyên. Nhìn tình hình trước mắt, bà ta có chút hoảng rồi.
"Lái nhanh lên"
Bà ta đi đến quyết định ngu xuẩn cuối cùng.
Nhận ra sắp có điềm không may, Vương Đình Hi quay sang nhìn Thẩm Lạc Ngưng một cái.
"Em lái xe"
Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng nhoài người qua phụ trách lái xe.
"Nhanh hơn chút"
Vương Đình Hi ra lệnh.
Vừa dứt lời, An An trong xe bị Trần Kim Uyên thẳng tay quăng xuống đường.
Vương Đình Hi nhảy ra khỏi xe đón lấy cậu bé ôm vào lòng, vì không khống chế được lực nên anh liền dùng cơ thể của mình bảo hộ cậu bé, ôm An An lăn vài vòng trên mặt đất.
Anh ôm An An vào lòng như mới đoạt lại được một món đồ quý báu vừa mới mất đi.
"Daddy..."Giọng nói non nớt của An An rơi vào bên tai Vương Đình Hi.
Đường rừng nhiều sỏi đá và cành cây đâm vào người Vương Đình Hi khiến anh đau đến cau mài.
Xe của Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng đánh lái né đi hai cha con.