Vừa vào trong xe, Cung Trĩ liền nhắm mắt lại, tỏ vẻ không ai thèm yêu.
Cung Dực nhìn em gái mấy lần, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không có nói
chuyện, chỉ im lặng bảo người ta lái xe. Mà Cung Trĩ thì ở trong
lòng kêu gào hệ thống.
[Bây giờ trị số hắc hóa của Thẩm Dĩnh có biến hóa không?]
[Ký chủ, trị số hắc hóa của nữ chính không có thay đổi.]
[Nếu như có thay đổi lập tức nhắc nhở tôi.] Cung Trĩ nghĩ đến trị số hắc hóa lại tăng cao liền cảm thấy mệt lòng, [Đừng lại xuất hiện
giống như trước, tôi cũng không biết tăng lúc nào.]
Nói đến đây hệ thống liền uất ức: [Tôi có nhắc nhở, chẳng qua là lúc đó ký chủ đang ngủ.]
Cung Trĩ cắn răng hàm: [Vậy thì ở trong đầu tôi bật bài hán tử phi ngựa, nhất định, nhất định phải đánh thức tôi.]
[Được, ký chủ!] Hệ thống biết mình không làm được gì nhiều, hễ giúp
được một tẹo vẫn rất hào hứng, ngay lập tức đồng ý.
Cung Trĩ cảm thấy mệt lòng, nàng thở dài, nhéo sống mũi của mình. Cung Dực thả xuống máy tính bảng, quay đầu liếc nhìn Cung Trĩ: "Rất mệt?"
"Cũng không phải..." Cung Trĩ trả lời, ở trong đầu ngẫm nghĩ một hồi,
tìm đại một cái cớ, "Chẳng qua là gần đây thử quản lý công ty, rất mệt
mỏi."
"Quản lý công ty dĩ nhiên mệt mỏi, công ty nhỏ trước kia
chính là cho em làm cổ đông, để em chơi. Anh nghe Tôn Tĩnh nói em còn
nghiêm túc xem báo cáo tài chính?" Cung Dực hơi nở nụ cười, "Có cô
ấy ở đây, không cần lo lắng như vậy. Dù công ty phá sản cũng không
sao, em còn có anh và cha mà."
Cung Trĩ lắc đầu, nàng không
thích kiểu quan điểm này của cha và anh, nhưng cũng biết họ không
có ý xấu với mình, chẳng qua là tuân theo ý tưởng của đại đa số
người tại thế giới này mà thôi.
Đây không phải là không yêu, chẳng qua làm cho Cung Trĩ kiếp trước độc lập tự chủ quen rồi thỉnh thoảng cảm thấy khó chịu.
"Công ty cho em, thì chính là của em, các anh không nên nhúng tay vào."
Cung Dực cười lên, công ty con dưới trướng của tập đoàn Khải Minh nhiều như vậy, hắn làm sao sẽ nhúng tay: "Được, không nhúng tay, nhưng mà
có yêu cầu gì thì nói với bọn anh." Nói đến đây, Cung Dực lại
nghĩ tới cái gì, "Bọn anh cho em vốn, tiền mặt cũng được, nhưng tiền này không thể vung ở trên người đàn bà kia."
Cung Trĩ đột
nhiên cười lên, nàng nhìn người đàn ông ở trong tiểu thuyết đã
định trước sẽ ở bên Thẩm Dĩnh này: "Anh, anh yên tâm. Em đã nói
rồi, cô ấy sẽ kiếm được nhiều hơn số tiền em cho cô ấy."
Cung Dực liền nhíu mày, cảm thấy hồn phách của em gái mình đều bị
con đàn bà hư hỏng kia câu đi rồi: "Em cứ tin cô ta như vậy?"
"Tiếng tăm của cô ấy, treo bốn năm ở đầu tường của trường chúng em."
Cung Trĩ trả lời, nàng cũng hơi bùi ngùi.
Trình độ học vấn của nữ chính, có lẽ đặt ở trong tiểu thuyết, chẳng qua là một tấm huy chương tô điểm cho những khắc khổ kiên trì của nữ
chính, bởi vì mục đích chính của cô là yêu đương. Cho dù Cung Trĩ
nhìn thấy trong đại cương, cũng chỉ là một đề tài câu chuyện, câu chữ sơ lược.
Nhưng đặt ở trong thế giới chân thật, đó là học
thức và kiến giải mà cô nỗ lực siêng năng học tập rất nhiều
năm đổi lấy.
Ngọc quý không nên bị phủ bụi trần.
Cung Dực lắc đầu một cái: "Thành tích như thế nào, còn phải đặt vào thực tế mới biết. Những lời này, em nói với anh là được rồi. Chút nữa
đừng có mà nói với cha mẹ, bọn họ đã rất bất mãn đối với hành
động trước đó của em rồi."
Cung Trĩ gật đầu tỏ ý biết. Bây
giờ mặc dù nàng đã trưởng thành, nhưng vẫn còn đang đi học, có công ty danh nghĩa, nhưng tiền tài cũng là có hạn. Khoản chi tiêu năm triệu
lớn như vậy rút ra từ tài khoản, còn chuyển từ tài khoản công
ty sang tài khoản tư nhân, cha mẹ nàng không thể không biết, trong
lòng có ý kiến cũng là bình thường.
Chẳng qua trước kia là mẹ chán ghét nữ chính cướp đi con trai, bị chính mình đổi chỗ, đã biến thành...
Người đàn bà hư hỏng cướp đi con gái?
Cung Trĩ nghĩ như vậy một hồi, liền không nhịn được bật cười.
Cung Dực có chút bất đắc dĩ: "Em đấy, phải nghĩ thế nào ứng đối với cha mẹ đi, còn cười ngây ngô."
"Em cũng không có cười ngây ngô." Không thể không nói, ông anh khi không
có bộ não tình yêu vẫn tương đối thuận mắt. Cung Trĩ đảo mắt,
"Lúc ấy anh tìm cô ấy thế nào? Cô ấy có chút giống chị Tống,
nhưng mà..."
"Em, em đừng nói bậy!" Cung Dực vội vàng hô một tiếng, mặt của hắn đỏ hết cả lên, đưa mắt liếc nhìn ghế trước.
Ghế trước chậm rãi kéo lên tấm ngăn, Cung Dực lúc này mới có tật giật
mình thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn ánh mắt cười như không cười của
Cung Trĩ, hơi nhỏ giọng xuống, "Dù sao anh cũng không có làm gì.
Trái lại là em đó, em thì thật sự chi tiền."
Cung Trĩ
không có cách nào phản bác, nàng nhìn vẻ mặt đắc ý của Cung Dực,
mắt hơi híp: "Ai biết anh ở bên ngoài có còn những người đàn bà nào
khác giống như chị Tống hay không."
"Không có! Anh chỉ bị ma
qủy ám một lần như vậy!!" Cung Dực như bị giẫm phải đuôi, hắn
nhìn em gái, vừa bất đắc dĩ vừa than thở, "Mỗi ngày anh bận chết đi
được... Hơn nữa, anh, hầy, anh chỉ là có chút không cam lòng."
Nói đến đây, Cung Dực nở nụ cười khổ: "Anh đến bây giờ cũng không biết mình ban đầu tại sao bị đá."
Cái này trong đại cương đúng là có ghi, Cung Trĩ nhớ lại, hình như là
bạch nguyệt quang xuất ngoại đi chữa bệnh... Quả nhiên rất cẩu huyết.
Nàng lắc đầu, dù sao đây là chuyện của anh nàng, nàng cũng không có ý định xen vào. Cung Trĩ suy nghĩ một chút: "Như vậy, anh giúp em, em giúp
anh. Em không nói chuyện anh tìm thế thân, nếu như bị cha biết anh còn
nhớ vị kia..."
Cung Dực im lặng, cuối cùng hắn véo má em gái: "Được rồi. Em thật sự là càng ngày càng giảo hoạt."
Cung Trĩ cười một tiếng, không trả lời.
Hai anh em đạt thành nhất trí, không bao lâu, cũng đã đến nhà cũ.
Cung gia chiếm cứ kinh đô mấy đời, nhà cũ rất lớn, lúc nhiều người, mỗi
người một căn, cũng cảm thấy chen chúc. Chẳng qua là đến đời này,
chủ nhà mới có bốn người, lão gia tử thích náo nhiệt, liền dứt
khoát ở chung với nhau, như vậy có vẻ đông vui hơn.
Vì vậy hai
anh em từ nhỏ lớn lên dưới một mái hiên, thân mật hơn tình anh em
giữa các bậc cha chú. Mặc dù theo tuổi tác tăng trưởng có chút hời
hợt, nhưng khi thật sự gặp chuyện, cũng sẽ bù đắp cho nhau, phối hợp
với nhau.
Lão gia tử Cung Chính Kỳ, là một người đàn ông
với vẻ mặt nghiêm túc, tóc mai hoa râm, trên người luôn ăn mặc
trang trọng, trông nghiêm túc bảo thủ. Vợ ông Khưu Tư Nghiên chính
là tiểu thư khuê các điển hình, từ trước tới nay luôn mặc sườn
xám, ung dung hoa quý. Hai người là gia tộc liên hôn, nhưng tình
cảm đôi bên cũng xem như tương kính như tân.
Lúc còn trẻ lão
gia tử một lòng nhào vào sự nghiệp, không có ham thích phong lưu gì,
rất là kính trọng vợ. Khưu Tư Nghiên ở trong nhà giúp chồng dạy con,
quan tâm con cái hơn chồng rất nhiều, khiến bà càng thêm cưng
chiều hai đứa con hơn.
Cái gia đình này, cũng chính là gia đình nghiêm phụ từ mẫu truyền thống.
Giờ đây Cung Chính Kỳ từ từ giao quyền cho Cung Dực, bản thân rảnh
rỗi, cũng sẽ mang vợ đi du ngoạn khắp nơi, giữa hai người hòa thuận
hơn so với thời còn trẻ rất nhiều.
"Cha mẹ."
Hai anh em vào cửa, Cung Dực đưa áo khoác cho mẹ Trương ra chào đón, cùng Cung Trĩ chào cha mẹ.
Cung Chính Kỳ đưa mắt liếc nhìn hai anh em, thấy hai anh em vẻ mặt hòa
thuận, lúc này mới gật đầu một cái. Mà Khưu Tư Nghiên nhiều tháng không
gặp con, đã sớm chào đón, ôm con trai một cái, lại ôm con gái một
cái. Bà mỗi tay dắt một người, lúc thì nhìn bên phải lúc thì
nhìn bên trái, hài lòng kéo hai đứa đến trên ghế sô pha: "Mẹ và cha con khoảng thời gian này đều ở nước F, mua cho các con không ít
thứ."
Cung Dực vừa nghe, vẻ mặt lập tức đau khổ, hắn nhìn em gái, thấy vẻ mặt của em gái cũng giống nhau, lập tức bán đứng chiến
hữu: "Mẹ cực khổ rồi, để cho em gái thử xem, em ấy là con gái, khẳng
định cần nhiều quần áo hơn. Con đi tiếp cha trước."
Khưu Tư
Nghiên liếc nhìn con trai, trong lòng biết rõ tâm tư của hắn, nhưng
đàn ông quả thực cần coi trọng sự nghiệp hơn, huống chi, có mấy lời,
còn phải để bà nói với con gái mới phải.
Cung Dực thấy vậy, cũng biết mẹ mình nghĩ như thế nào, hắn cho Cung Trĩ một ánh mắt
tự thu xếp ổn thỏa, xoay người chạy mất. Cung Trĩ mặt vô cảm nhìn
bóng lưng của anh trai, đồ tồi! Còn nói giúp nàng kia mà.
"...Mẹ nghe nói con bỏ ra số tiền lớn ký một cô gái?" Khưu Tư Nghiên nói,
nhìn vẻ mặt của Cung Trĩ, có chút khó mà mở miệng, "Là cái cô...cái
cô anh con coi trọng...đó? Không phải là anh con ngầm..."
Bà thật là không biết nên mở miệng thế nào. Cho dù là anh em tranh
giành một cô gái, hay là làm anh không đứng đắn, để cho em gái giúp
bao nuôi, dù là cái nào cũng là chuyện cực kỳ mất mặt.
"Mẹ." Cung Trĩ thở dài, "Không phải vậy, cô ấy là đàn chị của con, là
nhân tài mà các thầy cô đều rất xem trọng. Nếu như không phải bởi vì
mẹ cô ấy bệnh nặng, có lẽ cô ấy sẽ trực tiếp học thạc sĩ, học tiến
sĩ. Nhân tài như vậy, bỏ qua thật là đáng tiếc. Thêu hoa trên gấm đó cũng là trong tuyết đưa than. Cô ấy có năng lực đó."
Khưu
Tư Nghiên nhíu mày: "Con biết mẹ không hiểu chuyện làm ăn. Con là con
gái nhà họ Cung, cũng không cần đi lo chuyện làm ăn gì cả. Con
phải biết, như vậy ồn ào ra ngoài...thanh danh rất khó nghe."
Vụng trộm thì không nói, nhưng lúc đó nhiều người nhìn như vậy. Khưu Tư
Nghiên cũng hết sức hối hận để cho con gái dính vào, khi bà biết quá
kinh hãi, để con gái đi ngăn cản căn bản cũng không nghĩ quá nhiều.
"Con chỉ là tài trợ, hơn nữa về sau cô ấy sẽ ở trong thời hạn hợp đồng
kiếm được đủ tiền trả con. Nói trắng ra là con chỉ là đầu tư mà thôi."
Cung Trĩ trả lời.
"Bất kể nói thế nào, chuyện này phải làm sáng tỏ." Khưu Tư Nghiên trả lời, "Mẹ với cha con gần đây gặp không ít
đứa trẻ ngoan, con cũng đi xem thử đi."
Khưu Tư Nghiên cũng có chút bồn chồn, Cung Trĩ lúc bình thường đều cười
híp mắt, tính cách cũng rất Phật, dường như người khác nói cái gì cũng
không quá để tâm. Nhưng khi Cung Trĩ còn bé, Khưu Tư Nghiên nhớ khi đó
cha chồng của mình còn sống, liền đánh giá qua Cung Trĩ "Vinh nhục
bất kinh, là một người có chủ kiến."
Từ nhỏ đến lớn, đứa
nhỏ này chưa từng để cho Khưu Tư Nghiên nhọc lòng, tư tưởng cũng
đoan chính, nếu không ban đầu bà sẽ không để cho con gái đi khuyên
Cung Dực.
"Mẹ..." Cung Trĩ mới vừa mở miệng.
"Đi xem một
chút, không thích thì đi về. Nhưng nhất định phải đi." Cung Chính Kỳ
mở miệng, Cung Trĩ nghiêng đầu nhìn lão gia tử, nàng biết, trong cái
nhà này, lão gia tử mở miệng chính là đã quyết định.
"Cha, con cũng đi cùng em gái đi." Cung Dực vội vàng nói chuyện, lại nháy mắt với em gái.
Cung Trĩ biết đây là anh giúp mình, nhưng trong lòng nàng vẫn hơi mất hứng, chỉ mím môi, qua một hồi lâu, nàng mới khẽ nở nụ cười một tiếng:
"Được."
Cung Chính Kỳ nhìn ánh lửa bập bùng trong mắt con gái, mày nhíu lại.
- --------------------------------------------
Day 18 Nhật ký của Cung Trĩ
Ha ha, xem mắt cái gì!!
Day 18 Nhật ký của Thẩm Dĩnh
Meo meo?
Meo meo meo?
Vẫn là Meo Meo đáng yêu ~~(hôm nay không có ra sân, có thể chuyên tâm sờ mèo)