Trác Du choáng váng,
vội vàng quay lại con đường cũ tìm hồi lấu cuối cùng tìm thấy Đàm Đinh
đang đứng trước một cái máy kì lạ ở trong góc gần cổng siêu thị.
Trác Du đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại híp mắt nhìn lướt
qua, mới phát hiện cái máy này màu hồng phấn, bên trong đầy thú bông
chất đống thành núi nhỏ, trên đỉnh máy có gắn một cái móc sắt lớn, có vẻ là cái móc kia có thể buông xuống để gắp những con thú bông bên dưới.
Mà đôi tay Đàm Đinh đang đặt ở trên cửa kính, đôi mắt trông mong mà nhìn chằm chằm đống thú bông bên trong.
Trác Du tiến lại gần, liền nhìn thấy bên ngoài cửa kính còn dán giá, thanh toán bằng cách quét mã QR.
“Cậu thích mấy thứ đồ chơi của bọn con nít này?”
Trác Du không chút lưu tình mà phun tào nói: “Chỉ là mấy con thú bông mà
tiểu hài tử hay chơi thôi, A Hoàng trên Thu Y Sơn của chúng ta cũng đã
qua tuổi chơi cái này rồi, tuy rằng thế giới này làm đẹp hơn, tinh tế
hơn nhưng cậu rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi mà...”
“Nhưng mà con thỏ này rất giống cậu, Trác Du.”
Đàm Đinh vui vẻ mà chỉ vào một góc của cái máy, nói: “Cậu xem, cậu xem, chính là con màu đen kia kìa.”
Trác Du sửng sốt, nhìn về phía cậu chỉ, liền thấy một con thỏ bông đen tai
cụp ở trong góc của cái máy, con thỏ đen này có đôi mắt hình hạt đậu,
đôi tai cụp xuống, đang cau mày, nở nụ cười dữ tợn lộ ra hai cái răng
cửa, thoạt nhìn tính tình không tốt lắm.
“Nhìn qua thật là hung dữ...”
Đàm Đinh dùng đầu ngón tay ở chọc chọc ở ngoài cửa kính: “...nhưng mà hai
má phính phính, lỗ tai trông rất mềm mại, rất đáng yêu a.”
Trác Du: “….. Cậu rốt cuộc là đang khen tôi hay là đang mắng tôi.”
Trác Du còn đang ngẩn người thì Đàm Đinh đã lấy điện thoại ra loạng choạng
mà thanh toán tiền, sau đó hưng phấn mà cầm lấy thanh điều khiển, nhanh
chóng hành động.
Lần gắp thứ nhất thất bại.
Đàm Đinh
ngây người ra, trả tiền, lần gắp thứ hai gắp trượt, gắp vào con gà con
màu vàng bên cạnh nhưng cuối cùng con gà con vẫn bị rơi do cái móc quá
lỏng lẻo.
Chậm rì rì tiếp tục trả tiền, lần gắp thứ ba vẫn là không.
Trác Du thật sự nhìn không nổi nữa.
“Cậu cứ cho nó đi thẳng lên như thế này là không được a, cậu qua trái một chút nữa.”
Hai tay Trác Du chống nạnh, hận rèn sắt không thành thép mà chỉ huy: “Lại
qua trái một chút, ơ, ơ, ơ qua, qua... Ai ya cậu làm tôi tức chết.”
Trác Du nhìn một loạt thao tác của cậu mà tức đếm dậm chân, vò đầu bứt tai hồi lâu, chỉ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt.
Cuối cùng Trác Du không nhịn được nữa, dứt khoát từ phía sau ôm Đàm Đinh ở
trong ngực, đem tay phải đặt lên tay Đàm Đinh, chỉ đạo cậu di chuyển
thanh điều khiển: “Cậu nhìn này, phải hướng sang bên này một chút, như
vậy có thể gắp vào cổ con thỏ, sau đó con thỏ sẽ kẹt lại trên móc, vậy
là cậu có thể gắp được nó lên...”
Vào lúc mà bàn tay hắn chạm vào mu bàn tay của Đàm Đinh, Trác Du cảm thấy hình như cả cơ thể của Đàm Đinh cứng đờ.
Nhưng mà hắn đang tập trung đến việc gắp thỏ, nhất thời cũng không nghĩ nhiều chỉ là điều khiển mu bàn tay mát lạnh của Đàm Đinh để điều chỉnh cái
móc đến đúng vị trí, sau đó đắc ya dào dạt mà ấn nút: “Được rồi.”
Hai người đồng thời mở to hai mắt, nhìn cái móc chậm rãi rơi xuống, dừng ở đôi thú bông.
Trác Du nói không sai, cái móc kia đúng thật là trực tiếp gắp được cổ con
thỏ, nhưng là không phải con màu đen mà là con thỏ màu trắng phía trước.
Con thỏ trắng mềm oặt bị gắp lên, di chuyển cuối cùng lăn ra ngoài lối ra.
Trác Du: “……”
Trác Du răng đau mà nhéo nhéo lỗ tai con thỏ kia, híp mắt quan sát trên dưới một lúc.
Ngay sau đó hắn phát hiện con thỏ trắng này hình như là cùng một đôi với con thỏ đen kia, nhưng mà biểu tình trên mặt lại khác hoàn toàn, con thỏ
trắng này có đôi mắt cong cong, hai má đỏ ửng, hơi mỉm cười có chút
ngượng ngùng lại ôn hòa.
“…. Trông rất giống cậu.”
Trác
Du trầm ngâm một chút rồi nhét con thỏ trắng vào trong vòng tay của Đàm
Đinh: “Đây, hài lòng chưa, ngoại trừ màu sắc khác biệt thì cũng không
khác nhiều lắm, cầm đi.”
Đàm Đinh ôm con thỏ trắng kia nhìn trong chốc lát, rũ mắt không nói lời nào, giống như vẫn có chút mất mát.
Cậu lưu luyến mà quay đầu lại nhìn cái máy kia chỉ chỉ con thỏ đen, rồi
ngẩng đầu, nhỏ giọng năn nỉ: “Trác Du, một lần nữa thôi.”
Trác Du cảm thấy rất kỳ quái.
“Cậu nghĩ thế nào vậy?”
Trác Du nhéo nhéo cái má mềm mụp của thỏ trắng một lúc, yêu thích không nỡ
buông tay mà xoa tới xoa lui, coa chút khó hiểu hỏi: “Nhìn kiểu gì cũng
thấy con thỏ trắng này đáng yêu hơn thỏ đen rất nhiều, sao cậu lại cứ
thích con thỏ đen kia vậy?”
Đàm Đinh ngây ra, không biết là nghĩ tới cái gì mà hai má bỗng đỏ lên một chút.
Cậu quay mặt đi trầm mặc trong chốc lát, lông mi run run, sau một lúc lâu
mới hàm hàm hồ hồ nói: “…. Chính là thích, không cần lý do gì cả.”
Trác Du rất là câm nín nhưng cũng chỉ cho rằng sở thích của mỗi người là
không giống nhau, cũng không hỏi tiếp, đi trả tiền rồi lại vòng qua
người Đàm Đinh chơi tiếp hiệp nữa.
Cũng may lần này tương đối thuận lợi, một phát liền trúng luôn.
Trác Du ngoài miệng tuy là ghét bỏ, nhưng nhìn Đàm Đinh ôm con thỏ đen kia
yêu thích không buông tay, khóe miệng không khống chế được mà khẽ cong
lên.
Hắn cúi đầu, nhìn con thỏ trắng trong tay mình vừa bị ghét
bỏ, lại nhịn không được mà lại nhéo nhéo hai má tròn trịa của nó, chỉ
cảm thấy cả lòng bàn tay là lông tơ mềm mại, bóp rất là sướng.
Trác Du lại càng cảm thấy Đàm Đinh thật là kì quái, rõ ràng con thỏ trắng
này đáng yêu hơn nhiều, mà Đàm Đinh lại tâm tâm niệm niệm muốn con thỏ
đen kia?
- ----
Thời tiết ngày đi chơi thu rất không
tồi, vừa có cơn mưa nhỏ lướt qua, không lạnh cũng không nóng, có vài cơn gió nhẹ khẽ phất trên mặt khiến người ta thấy rất dễ chịu, thoải mái.
“Không sơn tân vũ hậu, thiên khí vãn lai thu*.” Người làm công tác văn hoá -
Đàm Đinh tâm tình rất tốt; “Tiết trời như vậy thật sự là rất hợp để đi
chơi.”
(*Trích trong “Sơn cư thu minh” của Vương Duy, hai câu
trên có nghĩa là: “Sau những ngọn núi vắng và những cơn mưa mới, tiết
trời đã cuối thu.”)
Ngay cả Trác Du cũng nhịn được mà híp mắt
cảm thụ tiết trời mát mẻ của cuối thu, hắn hít một hơi thật sâu, dang
hai tay ra chỉ cảm thấy hô hấp vô cùng nhẹ nhàng, khoan khoái.
Hàn Tử Khiêm là tay chơi xuân, chơi thu lão luyện, từ trước đến nay vô cùng biết cách chơi sao cho sướng nhất, vui nhất, đã lập sẵn kế hoạch để tận dụng hết mọi thời gian của chuyến chơi thu này.
- ---------------
Vì thế vừa lên xe, hắn liền lôi kéo Trác Du cùng Đàm Đinh, lấy tốc độ chạy nước rút 100m mà hỏa tốc chiếm lấy hàng ghế cuối cùng của xe buýt.
“Rộng rãi, thoải mái, vô cùng thuận lợi để trốn được sự đột kích đột ngột của lão Chu.”
Hàn Tử Khiêm ngắn ngọn mà giới thiệu.
Ngay sau đó Trác Du cùng đàm đinh trợn mắt mà nhìn Hàn Tử Khiêm như là dùng
ma thuật biến ra, đầu tiên là lấy ra mấy túi hoa quả khô ở ngăn ngoài
của cặp sách, sau đó lại lấy ra ba chai Pulse, sau đó lại lấy ra bộ
bài,cuối cùng từ ngăn đáy của cặp sách chậm rãi rút ra cái iPad mới mua.
Cuối cùng hắn hắn nhăn mặt trong chốc lát, lại móc tiếp ra một bộ cờ tướng.
Trác Du: “……”
“Ước chừng phải mất 3 tiếng mới đến nơi, vậy nên phải tận dụng thời gian này thật tốt.”
Hàn Tử Khiêm làm một cái cử chỉ mời vô cùng nho nhã lễ độ: “Mời hai vị hãy
pick một trong những loại hình giải trí dưới đây để chọn ra đối tượng
may mắn được sủng hạnh đầu tiên của chúng ta.”
Vì thế trong một
giờ đầu tiên của cuộc hành trình, ba người bọn họ cùng chụm đầu cầm iPad xem một bộ phim thần tượng trong nước đang rất hot, đó là một bộ AO
ngược luyến.
Chẳng qua không biết có phải là vì Omega sảy thai
hai lần và phá thai một lần hay không mà sắc mặt Đàm Đinh trắng bệch,
cuối cùng không phụ sự kì vọng của mọi người mà say xe.
Trong
màn hình Omega khóc lóc hỏi tra A vì sao lại vứt bỏ cậu, khuôn mặt Đàm
Đinh lại tái nhợt thêm một tầng, bám vào cửa sổ, xua tay miễn cưỡng cười nói: “Tôi, tôi không sao, các cậu xem tiếp đi...chỉ một lúc nữa là tôi
đỡ rồi...”
Hàn Tử Khiêm áy náy.
“Thực xin lỗi Đàm Đinh
đồng học, tôi thấy bọn họ đề cử bộ này nên mới mở để xem, phim này đừng
nói là cậu, ngay cả tôi xem cũng thấy buồn nôn....”
Hàn Tử Khiêm buồn bã nói: “Tôi, tôi, tôi sẽ đổi hạnh mục giải trí, cậu cứ nhắm mắt
lại nghỉ một lát đã!”. Vì thế năm phút sau Hàn Tử Khiêm lấy ra bộ bài
rồi hứng thú tưng bừng giới thiệu: “Các bạn chọn nói thật hay đại mạo
hiểm? Đây là phiên bản mới nhất của ngân hàng câu hỏi, nghe nói có rất
nhiều câu hỏi hay, rất nhiều câu hỏi táo bạo...”
Trác Du cũng
không biết đây là cái thể loại trò chơi gì, nhưng mà nghe miêu tả thì
cảm thấy không thích hợp, mày cau lại, theo bản năng mà muốn ngăn lại.
Nhưng Đàm Đinh tựa hồ là cảm thấy vừa rồi mình làm mọi người mất hứng, quá
bất lịch sự, vì thế cho Trác Du một cái ánh mắt ý bảo không sao, sau đo
ôn hòa mà gật đầu cười: “Được nha.”
Hàn Tử Khiêm lập tức xuân về hoa nở cười rộ lên, vui sướng nhảy lên nói chờ hắn đi tìm thêm một người nữa.
Vì thế năm phút sau, Chu Đào Đào ngơ ngác cầm sách ngữ văn, vẻ mặt mộng bức bị kéo xuống hàng ghế cuối cùng của xe buýt.
“Đến đây, đến đây nhanh chóng khởi động.”
Hàn Tử Khiêm đem trong tay đĩa quay vứt cho Chu Đào Đào: “Chu Đào Đào, cậu
bắt đầu trước, sau đó đến tôi, rồi đến Du ca cuối cùng là Đàm Đinh đồng
học, xong rồi bắt đầu thôi!”
Chu Đào Đào trợn mắt khảy đĩa quay, mọi người lập tức nín thở, hồi hộp, nhìn chằm chằm, chỉ thấy cái kim
run run, cuối cùng chỉ vào nói thật.
Hàn Tử Khiêm lập tức vui vẻ mà cầm lên một lá bài, nói: “Hãy nói ra người mà bạn cảm thấy đáng yêu
nhất trong số những người ở đây.”
“……” Mặt Chu Đào Đào tựa hồ là nhăn nhó một chút, sau đó nói: “Tôi.”
Trác Du cùng Đàm Đinh: “…….”
“Quả thực là mặt dày vô sỉ.”
Hàn Tử Khiêm đầu tiên là khoa trương mà lấy tay che miệng, nhưng là sau khi thấy khuôn mặt đen đi của Chu Đào Đào ngay lập tức vội vàng nói: “Ách,
cũng không phải là không được, thật, thật là một câu trả lời tinh tế lại thông minh ha ha ha ha ha....”
Tiếp theo liền đến Hàn Tử Khiêm.
Cái kim chỉ vào đại mạo hiểm, Chu Đào Đào lúc này vô cùng tích cực cầm lên
một lá bài, đọc vô cùng rõ ràng vô cùng diễn cảm: “Dùng bút vẽ lên trán
một con rùa đen. Chú ý: Đường kính rùa đen không thể nhỏ hơn 5cm.”
Hàn Tử Khiêm đột nhiên đờ đẫn đứng dậy: “Du ca, cậu biết chơi cờ tướng không? Nào nào chúng ta cùng nhau đi mã, đi tượng đi!!!”
Trác Du bình tĩnh mà đem hắn ấn về chỗ ngồi.
Lúc này Đàm Đinh đã hiểu được luật chơi, đang hứng thú tưng bừng, vô cùng
tích cực hưởng ứng trò chơi, vì thế cậu vô cùng hưng phấn mà lấy ra một
cái bút lông ở trong cặp sách đưa cho Chu Đào Đào, Chu Đào Đào che miệng cười khanh khách mà cầm lấy bút lông, vô cùng hiền từ mà kéo nắp bút
ra, đi tới bên cạnh Hàn Tử Khiêm.
Một phút sau, Hàn Tử Khiêm đờ
đẫn ngã xuống ghế dựa, trên trán hắn là một con rùa đen lớn xiên xiên
vẹo vẹo, Chu Đào Đào cảm thấy vô cùng mỹ mãn trả lại bút cho Đàm Đinh,
thuận tiện đưa cái đĩa quay cho Trác Du.
Trác Du bây giờ cũng
coi như là hiểu thấu đáo được ý nghĩa của trò chơi này, chính là thông
qua việc tra tấn người khác để đạt được hạnh phúc ngắn ngủi trong tâm
hồn, thật là nhàm chán.
Nhưng mà hắn muốn nói lại liếc thấy độ
mắt đang tỏa sáng của Đàm Đinh bên cạnh, bèn ngậm miệng, chung quy vẫn
là nâng tay lên, thực ghét bỏ mà đẩy cái kim.
Cây kim màu vàng
kẽo kẹt mà quay tít mù ở trong đĩa quay đầy màu sắc, cuối cùng ở dưới sự chăm chú của bốn con mắt cái kim dừng lại ở một mảnh nhỏ hình quạt màu
tím.
“Vẫn là đại mạo hiểm a…..”
Hàn Tử Khiêm rốt cuộc
vực dậy được tinh thần, hí ha hí hửng mà cầm lấy một lá bài lên, đầu
tiên dùng 3 giây để nhìn lướt qua, sau đó trầm mặc 3 giây, ngay sau đó
buông lá bài xuống chần chờ mà nhìn 3 người, cuối cùng dùng ánh mắt muốn nói lại thôi mà nhìn chằm chằm vào người ngồi bên cạnh Trác Du.
“……”
Trác Du thực hung tợn nói: “Có rắm mau thả.”
“Nói như thế nào đây, chính là, cái kia, chính là cái kia gì….”
Hàn Tử Khiêm mồ hôi như mưa, bắt đầu ngẩng đầu nhìn bầu trời, thanh âm bắt
đầu mờ ảo mà từ cổ họng thoát ra: “Ôm, ôm một người khác giới ngồi trong lòng, cho đến khi hết 3 hiệp nữa của trò chơi...”
Trác Du đầu
tiên là ở trong lòng tức giận mắng ba lần ngốc bức, ngay sau đó cẩn
thận, cân nhắc lại lời này rồi lại nháy mắt tóc gáy dựng thẳng, theo bản năng mà cho rằng chính mình phải ôm Chu Đào Đào ngồi suốt.
Chính là hắn nghĩ lại thì thấy không đúng a, căn cứ vào sự phân chia ở thế
giới này, hiện tại bên cạnh mình là 2B1O, đối với hắn mà nói không phải
là đều khác giới sao?
“Chọn, chọn người khác giới gần nhất ở bên phải...”
Hàn Tử Khiêm nơm nớp lo sợ mà đọc nốt điều kiện.
Trác Du còn không có tới kịp phát hỏa liền lại là sửng sốt.
Từ từ, bên tay phải mình hiện tại chỉ có một người a, còn không phải là...
“Ừm?”
Bởi vì vừa mới làm việc riêng nên cái gì cũng không nghe thấy, Đàm Đinh
đang trộm đem mấy miếng khoai tây chiên nhét vào trong miệng thì bỗng
phát hiện xung quanh đột nhiên thật yên tĩnh đến quỷ dị, cậu chần chờ mà quay đầu lại.
Đàm Đinh mờ mịt mà nhìn sắc mặt ngưng trọng của 3 người bên cạnh, nỗ lực nuốt hết mấy miếng khoai trong miệng, cẩn thận
hỏi: “Hiện tại không phải là đến lượt Trác Du sao? Cậu, các cậu nhìn tôi làm gì a?”