Nhìn ánh mắt của thiếu niên Thủy Dung sao có thể không nhìn ra.
"Chưa từng thấy qua hình dáng này của hắn sao?" Thủy Dung nhìn mèo cuộc tròn trong góc rồi cười.
Mèo vô cùng đáng yêu cho dù Thủy Dung biết đó là đàn ông cao 1m8 nhưng mỗi
khi nhìn mèo nhỏ hành động một cách ngây thơ cô sẽ không nhịn được mà
cười, sủng nịnh vô biên.
"Chưa thấy qua!" Lúc Hàn Dương ở trạng
thái hổ Lâm Nhất Thần cũng cảm thấy tò mò, bất quá hổ đáng sợ hơn mèo,
hơn nữa trước kia hắn không có cơ hội sờ qua.
"Thần kỳ đúng
không?" Thủy Dung khoa tay múa chân, "Hắn có thể từ một con mèo biến
thành người, sau đó còn có thể từ một người biến thành hổ!"
Hai
người ríu rít nói chuyện đến quên trời quên đất. Sau đó Thủy Dung lại
xúi giục hắn đi sờ đầu mèo, Lâm Nhất Thần tuy rằng ngo ngoe rục rịch
nhưng vẫn có chút xấu hổ.
Bất quá ý nghĩ sờ mèo chung quy vẫn
chiến thắng sự ngượng ngùng, lông đầu mèo xù xù sờ lên thật sự rất đã,
đặc biệt là lông bao trùm lỗ tai, mỗi lần sờ là làm cho trái tim của
thiếu niên run rẩy vì vui sướng.
"Meo!" Hàn Dương trong lúc ngủ bị sờ đến thoải mái, âm thanh meo phát ra từ cổ họng vô cùng đáng yêu.
Hàn ca ngủ ngon lành, hắn là người lớn mà còn cùng "chị dâu" lén lút sờ
lông mèo, hôm nay vốn dĩ trực ban nên giơ tay sờ lông Hàn ca nhà mình
hai lần rồi đỏ mặt nói với Thủy Dung hắn phải đi trực ban, sau đó liền
đi ra ngoài.
Trong căn cứ khá an toàn, nhà hắn cũng không có gì
quý giá, tuy rằng ngày thường hắn sẽ khóa cửa nhưng chỉ chưng cho đẹp
phòng ngừa mấy đứa trẻ trong căn cứ thôi.
Hiện tại có người ở nhà, hắn đến xích cũng không cần khóa.
Ở nhà người khác nên Thủy Dung không cởi bớt quần áo ngủ, cũng may đêm
qua cô cũng coi như là đã ngủ rồi nên hiện tại không cần thiết.
Thủy Dung bắt đầu dựa chân tường, cô rất tò mò khách sạn sau khi xây dựng thêm sẽ như thế nào.
Nghĩ vài lần rồi ngủ luôn. Thẳng đến khi cảm giác có tiếng động bên cạnh cô
mới chậm rãi tỉnh lại. Vừa mở mắt đối diện là đôi mắt trong sáng của
mèo.
Một chân để lên trán của cô, một cái khác thì ấn ngay cằm, bàn tay mèo để trước mặt cô, cổ cũng có chút ngứa.
Đuôi ngăn ngủn đang câu lấy cổ của cô, cái đuôi vừa vặn đặt một bên xương quai xanh.
Nhìn bộ dáng mèo muốn sờ Thủy Dung không dám động. Cô sợ khi mình cử động mèo sẽ rớt từ trên vai xuống.
"Cô, tôi chỉ muốn nhìn xem có phát sốt hay không." Hàn Dương thu hồi móng
vuốt nhỏ, từ đầu vai Thủy Dung nhảy xuống đất, sau đó mới nâng đầu nhỏ
lên giải thích với cô.
Thủy Dung à một tiếng cũng không hỏi thêm, hình như trước đó cô dựa vào đầu giường đất, dưới mông nóng, chỗ cô
ngồi lại là vị trí nắng chiếu qua cho nên tuy rằng không ra mồ hôi nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng, tạo ra một loại nóng tạm thời.
"Ngủ ngon không? Hiện tại là mấy giờ?" Thủy Dung dụi dụi mắt, lẩm bẩm đi lấy điện thoại.
Bên ngoài mặt trời đã lặn về phía tây, cho thấy hiện tại không còn sớm.
Quả nhiên trên điện thoại là bốn giờ ba mươi mấy phút.
Hàn Dương trong hình dáng mèo chớp chớp mắt biến thành hình người, hắn cũng thấy được thời gian trên điện thoại.
"Đã trễ thế này sao? Hẳn là lão Cao cũng đã trở lại." Hắn nhìn Thủy Dung
nói. "Tôi muốn đi nói chuyện với thủ lĩnh căn cứ, cô có muốn đi chung
không?"
Hắn suy nghĩ một chút, nói tiếp. "Cô đừng nhìn căn cứ này nhỏ, nhưng số lượng cao thủ không ít, người đi sâu trong nơi lưu đày
cũng rất nhiều, bọn họ đều thường xuyên đi ngang qua khách sạn, nếu nói
một câu với bọn họ khẳng định số lượng dừng chân không ít."
Không ít của Hàn Dương chỉ là mười mấy người, bất đồng với tưởng tượng hàng trăm người của Thủy Dung.
Sau mạt thế số lượng dân giảm, đã sớm không phải là động một cái trăm triệu người.
"Vậy đi thôi! Do dự gì nữa?" Thủy Dung mang số đơn còn dư gập lại nhét vào túi rồi đi theo ra cửa.
Sau khi trận mưa to của "vào Đông" kết thúc thời tiết bắt đầu lạnh. Trước
đó khi ra bên ngoài chỉ cần mặc một chiếc áo là đủ, còn bây giờ phải mặc nhiều thêm một chiếc áo khoác mới có thể ra
cửa.
Hai người đi vào Thôn Ủy Hội.. À không, khi vào phòng làm việc thì thủ lĩnh căn cứ Cao Hoán cũng vừa lúc săn thú trở về.
Xe con trong căn cứ không thiếu, hiện tại đỗ bên ngoài là hai chiếc xe Pickup (1).
(1): Xe bán tải.
"Mới vừa về liền nghe nói anh đã trở lại, gần đây sống có tốt không?" Cao
Hoán là thanh niên nho nhã gần 30 tuổi hơi gầy, bộ dáng của hắn giống
với tiểu sinh trước mạt thế, đeo một chiếc kính gọng mạ vàng lịch sự văn nhã, một thân chính trực chí khí, đồ thể thao màu xám nhạt mặc trên
người dính một ít vết máu, nhưng lại không làm ảnh hưởng đến khí chất
làm cho người khác cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.
Hàn
Dương tiến lên ôm hắn một chút, nói chính mình sống vẫn ổn. Lúc hai
người tiến lên nhỏ giọng nói chuyện Thủy Dung tươi cười chào hỏi những
người còn lại.
Ở trong căn cứ này tốt hơn ở bên ngoài không ít.
Thể hiện ở việc người sống ở đây không gầy, thậm chí còn có thể nhìn
thấy người có da có thịt trong đám người này, ở mạt thế thiếu lương thực có thể có da có thịt cũng không phải là việc dễ dàng gì.
Cô thừa dịp người đông liền giới thiệu khách sạn của cô, khách sạn in trên mặt
đơn không nhỏ, ba tầng lầu tổng cộng rộng 700 mét vuông, khách sạn được
chụp mỗi tầng như rộng năm sáu trăm mét vuông.
Quảng cáo giả dối như vậy Thủy Dung nhìn đến ngượng, nhưng nghĩ lại đây là quảng cáo, khoa trương một ít cũng hợp lí.
Buổi tối, Thủy Dung và Hàn Dương ở nhà Lâm Nhất Thần một đêm. Bởi vì nhà hắn còn phòng trống, Thủy Dung là cô gái duy nhất mà cô không thân với
những người trong căn cứ này, cho nên cô ở trong phòng trống là lựa chọn tốt nhất.
* * *
Bước lên hành trình về nhà Thủy Dung cảm thấy thấp thỏm. Cô không biết hệ thống xây dựng khách sạn mở rộng nhiều hay ít.
Thủ lĩnh căn cứ "Tới này" Cao Hoán đối với việc Hàn Dương rời đi đã là thói quen, hắn thích yên ổn một chỗ bất đồng với bạn tốt. Hàn Dương có tính
cách thích chạy đủ nơi, hắn thiên về tính thích màu hồng ghét sự giả dối à quên thích tự do ghét bị trói buộc, cho nên so với việc ở nơi an toàn yên ổn sống thì hắn thích lưu lạc bên ngoài hơn.
Thủy Dung đem
ba lô chính mình để lại cho Lâm Nhất Thần, nhân lúc đối phương không để ý giấu ở phòng phía tây trên giường đất. Cô không dám giấu kĩ, sợ đối
phương không thấy, cho nên không dùng vật gì để che đậy.
"Anh nói xem trong tiệm sẽ biến thành như thế nào? Từ ba tầng thành bốn
tầng? Hay là.." Thủy Dung cưỡi lão hổ, đầu đặt ở cổ hổ, khi lão hổ lên
đường cô liền nhỏ giọng nói chuyện, phỏng đoán sự thay đổi của khách
sạn.
Móng vuốt lớn của Hàn Dương đào đất, cửa hàng của chính cô
xây dựng thành bộ dáng gì chính cô còn không biết, hắn liền càng không.
Bất quá hắn biết Thủy Dung rảnh, cho nên hắn không nói lời gì gây mất hứng, ứng đáp lời nói của cô, còn đặc biệt đi ngang qua rừng cây hoa dây đằng diễm lệ.
Thực vật có hoa mỹ lệ đa số đều là cây ăn thịt, chúng
không chỉ có hoa đẹp, mà còn có hương thơm ngọt ngào mê người dụ dỗ động vật nhỏ và côn trùng chui đầu vào lưới.
Hàn Dương không sợ mùi
hương này, hắn cũng không tới gần, cách xa ngửi hương này sẽ làm thể xác và tinh thần thoải mái, giống như uống rượu, thông thường sẽ không
khống chế được mà cười, đều làm cho con người thả lỏng phản ứng sinh lý.
Thủy Dung không biết suy nghĩ của Hàn Dương, chỉ cảm thấy sau mạt thế thiên
nhiên non xanh nước biếc hoa thơm chim hót, bất quá.. Nếu không có những con tang thi xấu xí kêu ngao ngao gây mất hứng thì càng tốt.
Bọn họ đi chậm, tới vị trí của khách sạn lại vẫn chưa đến thời gian hoàn
thành. Thủy Dung lấy điện thoại ra nhìn phát hiện còn nửa tiếng nữa.
Bất đắc dĩ một người một hổ ngồi xổm trên mặt đất. Còn có tang thi không
biết sống chết lại khiêu khích bọn họ, lão hổ lười nhìn, một móng vuốt
chụp một đám tang thi.
Haizzz.. Tang thi đúng là một loại sinh
vật không có đầu óc không biết tìm lợi tránh hại, không giống những thú
biến dị thông minh, trước nay đều không chủ động khiêu khích hắn, mỗi
lần ngửi mùi của hắn liền chạy trốn thật xa.
Hai người chán đến
chết ngồi xổm nửa tiếng, chân tê rần. Thời gian rốt cuộc cũng xong,
khách sạn biến mất liền một lần nữa xuất hiện trên mặt đất.