Thủy Dung thật sự là không rõ lắm căn cứ ở mạt thế sẽ như thế nào, đến
khi tới gần mới phát hiện cái gọi là căn cứ nhìn khá giống với sơn trại
trong các bộ phim truyền hình cổ đại mà cô từng xem qua, bốn phía đều là tường đất cao, xa một chút là một đài quan sát cao 5-6 mét.
Ở cửa chính có thêm hai đài quan sát trừ bỏ việc quan sát tình hình địch bên ngoài, thì còn để nắm bắt thông tin và gửi thư.
"Trước kia tôi đã sống ở đây hơn một năm, khá quen thuộc với những người sống bên trong, tôi mang cô vào, không cần phải sợ."
Căn cứ này không lớn, diện tích lớn bằng một tiểu khu (1), tổng số người
khá ít. Do có tường đất cao nên không nhìn thấy gì nhưng nếu vào bên
trong sẽ phát hiện trong căn cứ mỗi căn nhà được đặt vô cùng chỉnh tề,
khá giống một thôn xóm, phòng ốc đều được làm bằng gỗ, bên ngoài sẽ có
hàng rào tre sắt nhọn bao quanh như tường để ngăn cách với nhà của hàng
xóm kế bên.
(1): Danh từ đơn vị hành chính tại một thành phố và là thành phần của một khu phố.
Lúc trước Hàn Dương chọn ở căn cứ nhỏ này là vì nó làm người ta cảm thấy
thoải mái. Về sau bởi vì thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ nên hắn
không thường trở lại đây nhưng không hoàn toàn chặt đứt liên lạc với nơi này. Hắn bôn ba bên ngoài đôi khi cũng gặp những người ở đây ra ngoài
săn thú, sẽ tiến đến chào hỏi và tán gẫu một chút tình hình gần đây.
Mà vị thủ lĩnh của căn cứ này là dị năng giả thực vật rất lợi hại, bởi vì
có hắn mà đa số đất trong căn cứ đều có thể gieo trồng, mặc dù sản lượng thu hoạch thấp hơn rất nhiều so với trước mạt thế nhưng có thể cung cấp đủ cho mọi người.
Trước đây Hàn Dương và thủ lĩnh là bạn tốt,
hiện tại bởi vì thường xuyên không gặp mặt nên có chút xa lạ, nhưng
không thể phủ nhận rằng Hàn Dương tin tưởng hắn.
Thân hình khổng lồ của lão hổ vô cùng bắt mắt, chưa đi đến gần đã bị thủ vệ canh giữ trên đài quan sát phát hiện.
Hai mộc thương (1) đen nhắm vào Thủy Dung và Hàn Dương, Thủy Dung cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa nãy Hàn Dương trấn an cô rằng đừng sợ hãi.
(1): vũ khí bằng gỗ
Như vầy mà không sợ hãi? Cô vẫn luôn là lương dân (2), tiếp xúc với mộc
thương chẳng qua là đồ chơi bằng nhựa của trẻ con.(2): Người dân lương
thiện.Cô lập tức hoảng hốt, hỏi: "Không phải anh quen thuộc với nơi này
sao? Sao còn bị người ta phóng mộc thương tới đây?"
( Truyện chỉ
được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những
trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc
để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
Hàn Dương cạn lời trợn mắt, cử động thân thể biến từ hổ thành người.
Hắn mà không hiện ra hình người thì nhóm thủ vệ sao có thể nhận ra hắn.
Giống như suy nghĩ của hắn, sau khi biến thành người nhóm thủ vệ trên đài
đang nhắm để phóng lập tức sửng sốt nhận ra, sau đó thuận thế cất mộc
thương rồi xuống phía dưới tiếp đón.
Hai thiếu niên rất nhiệt tình, leo như khỉ từ đài xuống, đấm một quyền nhẹ vào ngực Hàn Dương nghe tiếng đều cảm thấy đau.
"Hàn ca! Đã lâu không gặp, anh chạy đi đâu vậy? Đây là ai? Chị dâu sao? Chị
dâu thật xinh đẹp nha!" Tiểu tử tóc ngắn thân cao, da bị phơi như màu
đồng, mắt một mí mũi cao nhìn bình thường, tuy rằng không giống diện mạo tuấn lãng của Hàn Dương nhưng cũng là loại hình làm cho người ta mến.
So với người bạn ngượng ngùng bên cạnh thì hắn hào sảng, lanh mồm lanh
miệng chưa cho người khác cơ hội trả lời hắn đã tuôn một tràng.
Đợi hắn nói xong hai người vô cùng xấu hổ, cạn lời nhìn hắn.
"Sao? Hàn ca nhìn em như vậy làm gì?"
"Không có gì, à.. Cô ấy không phải bạn gái của anh, cô ấy là chủ tiệm." Hàn
Dương cảm thấy nên giải thích một chút bằng không chủ tiệm cảm thấy
không thoải mái thì làm sao bây giờ?
Kỳ thật Thủy Dung cảm thấy
bình thường, bị hiểu lầm một chút cũng không mất đi miếng thịt nào, hiện tại cô da dày thịt béo, trong tình huống bình thường sẽ không đỏ mặt.
"À.." Tuy rằng thiếu niên nghe Hàn Dương nói vậy nhưng ánh mắt tràn ngập sự
không tin tưởng, rõ ràng trước kia Hàn Dương từng nói hắn rằng chỉ cho
bạn gái ngồi trên lưng mình, trên lưng khi ở trạng thái thú thì không
phải ở trên sao? Đều là ở trên vậy nếu ở trạng thái người thì là quan hệ bạn bè sao. Trừ khi là.. Hàn ca không tán được.
Ách.. Không thể nào, từ trước đến nay không phải là Hàn ca rất được săn đón
sao? Tiêu chuẩn của anh cao nên vẫn luôn độc thân lâu như vậy.
"Đúng rồi, Cao ca đang ở đâu?" Cao ca tên là Cao Hoán, hắn chính là thủ lĩnh, nói là thủ lĩnh nhưng rất giống trưởng thôn, vô cùng nho nhã, trước mạt thế là thầy giáo dạy ngữ văn, nhưng tính tình lại chậm rì, rất ít khi
tức giận.
"Cao ca và La ca đều không ở đây, hai ngày trước con
cái của họ có chút thèm thịt nên bọn họ ra ngoài săn thú biến dị rồi trở về làm đồ ăn, buổi sáng mới đi sợ là tối mới về."
Thiếu niên túm tay áo của Hàn Dương, vẻ mặt nhiệt tình thét to nói muốn cho hắn ăn bánh bột ngô.
Hai ngày nay bắp mà căn cứ trồng được mùa, mọi người đều vô cùng cao hứng,
bắp và khoai lang cùng khoai tây đều là nông sản có số lượng thu hoạch
cao, hiện tại không thể trồng lúa nước nên bắp trở thành nguồn lương
thực chính.
"Bánh bột ngô?"
Buổi sáng Hàn Dương đã ăn rồi
nên cả ngày không cần ăn cơm. Nhưng hắn không xác định Thủy Dung có đói
không, thông thường con người ăn một ngày ba bữa nếu tới bữa không ăn sẽ đói, sau khi hắn dị hóa thì một ngày ăn một bữa, lượng thức ăn của một
bữa như ba bữa của người thường. Nhưng chủ tiệm là người thường, hơn nữa cô tựa hồ là người không thể chịu đói chịu khổ, trước kia hắn thường
xuyên ăn bánh bột ngô, tuy rằng không phải quá ngon nhưng có thể ăn
được.
Thiếu niên gọi hai người khác tới thế chỗ hắn rồi chính
mình một hai muốn tự mình chiêu đãi bọn họ. Bây giờ là hai giờ chiều, đã qua giờ ăn trưa, nếu muốn ăn chút gì đó trừ khi là hắn làm cho hai
người ăn.
Hàn Dương vô cùng quen thuộc với nơi này, mới đi vài
bước liền có vài người tới chào hỏi, tuy rằng không quá thân thiết nhưng cũng gật đầu chào hỏi. Trước mạt thế ở trong một tiểu khu chưa chắc đã
thân thuộc như vậy đâu, có thể thấy bầu không khí ở đây không tồi, nhân
duyên của Hàn Dương cũng khá tốt.
( Truyện chỉ được đăng trên
wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì
đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ
Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
Phòng nhỏ được bài trí chỉnh
tề, phía trước là sân, trong sân đều được trồng rau dưa màu xanh lục,
bất quá rau dưa này không được to, nhưng cũng may là còn sống.
Hiện tại thực vật biến dị bên ngoài sinh mệnh ngoan cường, bản tính bá đạo,
cướp đoạt dinh dưỡng và nước bên trong đất, nếu không có dị năng giả hệ
mộc sợ là chút rau dưa này cũng không còn.
"Hàn ca, tới ở nhà của em đi, anh thường xuyên không ở đây nên nhà của anh giờ đã không thể ở
được." Thiếu niên chỉ vào phòng cách vách nhà hắn, phòng có thể nói là
suy bại, mặt ngoài của phòng còn có một tầng bùn dày, cái này làm cho
Thủy Dung cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ bùn từ trên trời rơi xuống sao?
Sau mạt thế thiếu đồ xây nhà, nên phòng ở bằng gỗ cũng coi như là an toàn,
chỉ là dễ bị hư và sụp đổ. Nếu thường xuyên giữ gìn theo lý có thể ở mấy năm không vấn đề. Nhưng mấu chốt là cũng không biết như thế nào mà lúc
Hàn Dương xây dựng căn nhà này tộc biến dị có cánh vô cùng ưu ái, thường xuyên kéo bè kéo cánh chơi đùa.
Ban đầu bọn họ cũng ngăn cản,
đuổi những loài chim đó đi. Sau đó.. Bọn chúng liền trả thù, bọn chúng ỷ có cánh có thể bay, còn ỷ trong bụng có phân nên hướng về nhà của bọn
họ mà phóng phân.
Phòng ở bọn họ bị hại sẽ rửa sạch một chút
nhưng phòng của Hàn Dương lại bị loài chim ném phân nhiều nhất, bọn họ
không hề có biện pháp. Thời gian lâu nơi này trở thành WC chim, chim gần đây đều tới nơi này đi WC.
Bọn họ ngại bẩn cũng sẽ rửa sạch một
chút nhưng cũng chỉ có thể thường xuyên rửa sạch phía dưới, mặt trên
càng tích càng nhiều, bọn họ từ bỏ, dù sao cũng cảm thấy phân chim tốt
xấu gì cũng là phân bón.
Thiếu niên hai ba câu đã giải thích được tầng "bùn" kia từ đâu ra, nghe xong Thủy Dung trợn mắt há hốc mồm.
Hàn Dương đứng bên cạnh nghe biểu tình vặn vẹo, hắn ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này cũng sẽ chào hỏi mấy câu hoặc là đến văn phòng của Cao Hoán nói chút chuyện, xác thật là đã lâu không trở về. Thật không nghĩ tới sau
khi hắn đi nơi này đã trở thành WC chim.
"Ca? Tới nhà của em ở! Trong nhà có hai phòng. Anh và chị dâu một phòng, em một phòng, hoàn mỹ!"
Thiếu niên làm mặt quỷ bỡn cợt.
Hàn Dương hung hăng trừng liếc hắn. "Đêm nay anh và em ở một phòng, chỉ ở
nhờ một đêm, ngày mai bọn anh phải đi rồi. Bất quá vẫn cảm ơn em!"
Hắn vốn dĩ cho rằng đi lâu như vậy sẽ trở nên xa lạ với người ở đây, lại
không nghĩ rằng nói chuyện vài câu mới phát hiện bọn họ không thay đổi,
vẫn là bộ dạng trong trí nhớ.