Pu: xin giới thiệu với mọi người đây nà chồng eimmm
***
Sáng sớm Thủy Dung bận rộn, bây giờ ngồi xuống mặt đất mới đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Kỳ thật cô đối với hoàn cảnh sau mạt thế cảm thấy rất hứng thú, vừa nãy
trời quá tối cô căn bản không nhìn thấy gì, hiện tại trời sáng lên nên
hoàn cảnh xung quanh nơi này cô vừa nhìn liền hiểu.
"Xung quanh
đây thế nhưng lại không có thực vật gì sao?" Thủy Dung nhìn mặt đất còn
rất kinh ngạc, nghe nói rễ của thực vật biến dị cực kỳ cứng cỏi và có
tiếng là vô khổng bất nhập (1), cho nên thị trường giao dịch này bên
trong không nhìn thấy cái cây nào thì có chút kỳ quái.
Lão hổ nghe vậy liền khẽ hừ một tiếng. "Nơi này có dị hóa giả thực vật hoàn toàn tọa trấn, bên trong tường thành đều là địa bàn của hắn, cho nên
thực vật biến dị không dám xâm lấn. Vì sao mọi người lại nhìn chằm chằm
chúng ta.. Tôi nghĩ hẳn là vì tôi!"
Thủy Dung điều chỉnh dáng
ngồi, nghe hắn nói như vậy liền quay đầu nhìn hắn, bừng tỉnh đại ngộ.
Mọi người nhìn trộm bọn hắn nguyên nhân là do có chút tò mò với lão hổ
đi?
Bất quá hiện tại phần lớn người tới đều là để bán hàng, số
người không thiếu lại phân tán rộng. Thủy Dung dứt khoác quang minh
chính đại đi đánh giá người khác không thèm che giấu.
Cách vách
hình như buôn bán trái cây, Thủy Dung đến gần đã ngửi được mùi hương
trái cây nồng đậm, tựa hồ là hương táo và lê, nhưng hai loại quả không
phải sinh sản trong điều kiện thời tiết này.
Thẳng đến khi chủ
quán đem dưa hấu đặt trên mặt đất Thủy Dung mới phát hiện chính mình
đoán sai rồi, trái cây này tuy lớn giống dưa hấu, nhưng hình dạng càng
giống như cái cùi bắp, mùi hương giống táo và lê, có thể nói là tứ bất
tượng (2), lục dây lưng tuệ nhi (3), bộ dáng kỳ dị, mùi hương lại rất
thơm ngọt, trái cây dễ ngửi nhưng không thể ăn trong tự nhiên cũng không ít, Thủy Dung không có cách nào xác định loại trái kỳ quái này rốt cuộc có ăn ngon không.
(2): 4 linh vật bao gồm Long, Lân, Quy và
Phụng. Trong nền văn hóa phương Đông, tứ bất tượng chính là 4 loài linh
vật bao gồm Long, Lân, Quy và Phụng. (cre: Google)
(3): Cái này tui tìm không ra nè, mọi người có biết thì nói tui nha.
"Đó là quả ngọc, cô muốn ăn sao?" Lão hổ lười biếng quỳ rạp trên mặt đất
phơi nắng quay đầu thấy Thủy Dung nhìn chằm chằm quầy hàng trái cây đến
phát ngốc, còn tưởng rằng Thủy Dung muốn ăn thử, liền hỏi.
"Quả
ngọc? A.. Bộ dáng nhìn xấu như vậy có chỗ nào giống ngọc?" Thủy Dung
trong lòng có chút tò mò, nhưng nhiều hơn là không dám nếm thử.
"Xấu là vì đó là lớp da bên ngoài, lột ra thì không phải như vậy. Cô chắc
chưa ăn qua, quả ngọc này có thể nói là thực vật biến dị hiếm thấy,
hương vị còn khá giống trái cây bình thường.
Đầu mạt thế vừa vặn
là giữa hạ, lúc ấy động vật và thực vật nhanh chóng thay đổi, rất nhiều
thực vật có thể ăn trái đã xảy ra thay đổi, không chỉ không thể ăn, mà
còn có độc, càng đáng sợ hơn là có một bộ phận hạt giống của thực vật
biến dị tiến hóa vô cùng khủng bố, một khi tiến vào dạ dày liền sẽ coi
cơ thể con người là đất ấm nhanh chóng nảy mầm sinh trưởng, sinh trưởng
đến độ nhất định sẽ đâm thủng bụng con người rồi chết.
Có thể nói hiện tại đồ vật có thể ăn cơ hồ là con người dùng mạng để tìm ra. Trước mắt thì đồ có thể chắc bụng phần lớn vị cũng chẳng ra gì, loại quả tên
là ngọc này số lượng lớn, hương vị cũng có thể nói là ngọt lành, cho nên vẫn luôn được hoan nghênh.
Thủy Dung lắc đầu," Trên người tôi
chỉ còn dư lại năm tinh hạch bậc một, hẳn là không mua được. "Quầy hàng
kia có cái thẻ gỗ, mặt trên là giá cả, cô nhìn không rõ giá cả trên đó,
nhưng thấy Hàn Dương đối với loại quả kia còn rất tôn sùng nên cũng biết giá cả sẽ không rẻ.
Chủ quán bán trái cây bọc cơ thể kín hơn cả
Thủy Dung, cô chỉ đội mũ, mặc quần áo tay dài, mà đối phương toàn thân
đều bọc quần áo, khẩu trang, khăn quàng cổ, mắt kính, có thể miễn cưỡng
nhìn ra được dáng người, còn lại cái gì cũng nhìn không ra.
Bất quá không phải chỉ có một người, rõ ràng gia đình của chủ quán đang
ngồi bên cạnh, mặt sau là hai xe đẩy nhỏ bọn họ thuê, xe đẩy của thị
trường giao dịch có số lượng không ít, hơn nữa đều là thiết chế (4).
(4): Là toàn bộ các quy định chi phối một tổ chức, một đoàn thể; chỉ toàn bộ hệ thống tổ chức và hệ thống giám sát mọi hoạt động xã hội, nhờ đó mà
các quan hệ xã hội kết hợp lại với nhau, đảm bảo cho các cộng đồng hoạt
động nhịp nhàng. (cre: Wikipedia)
Trên chiếc xe đẩy nhỏ là hai
thanh niên tuổi tầm 18 19 tuổi ngồi cùng nhau, chiếc xe đẩy còn lại là
một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi và một cô gái ước chừng hai mươi ba
tuổi.
Tổ hợp như vậy chắc chắn là người một nhà, hai thanh niên cũng có dáng vẻ tương tự nhau, tựa hồ là sinh đôi.
Mặt trời càng lên cao, độ ấm cũng càng tăng.
Thủy Dung bắt đầu đi xuống cởi quần áo, chủ quán cách vách cũng cởi khăn
quàng cổ, khẩu trang và mũ, áo khoác bên ngoài cũng cởi ra.
Lúc
này Thủy Dung mới hiểu được tại sao đối phương lại che kín mít như vậy,
nguyên nhân là phần gáy, bàn tay và cánh tay đều mọc đầy lông màu nâu
nhạt.
Phía sau hắn là một cái đuôi thon dài, cực kỳ giống con khỉ, cụ thể hơn chút là càng giống Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không.
Nhưng Thủy Dung xác định Mỹ Hầu Vương có rất nhiều thần khí hơn nữa cũng không cao bằng đối phương.
Cho nên.. Đây cũng là một vị dị hóa giả không hoàn toàn?
Thủy Dung nhìn ánh sáng phản chiếu trên lông khỉ lại nhìn lông hổ vô cùng
nhu nhuận. Không nhịn được sờ soạng, thấp giọng nói." Trở về ăn nhiều
trứng cút hoàng, tôi thấy lông của anh còn chưa đủ, ăn thêm trứng thì
lông sẽ ít rụng. "
Tiểu Sơn Trúc nhà cô cách một ngày đều ăn một quả trứng cút hoàng, nhưng lão hổ quá hơn còn trứng cút quá nhỏ.
Hàn Dương cạn lời," Tôi là người, dù có rụng tóc hay không cũng nên ăn chút mè đen hồ linh tinh đi? "
Thủy Dung mới không để ý tới hắn, đều là lông xù xù khẳng định là có liên
quan với nhau. Rụng tóc? Cô chỉ thích lông xù xù, lúc ở hình người có
rụng tóc hay không cô mới không thèm care.
" Anh nói xem bọn họ
đi bán có đi ngang qua khách sạn chúng ta không? "Do trong tiệm chỉ có
một người làm, gọi chúng ta như vậy cũng có thể.
Khách sạn nhà cô vừa vặn mở bên cạnh nơi lưu đày, không tính là ở bên trong, lại còn ở
ven đường, theo lý mà nói hẳn là không thiếu khách. Nhưng con đường kia
thuộc về phân lộ, không quá nhiều người biết, lại bởi vì xung quanh
không có nhiều nơi để đặt chân, không giống như đại lộ phía trước còn có không ít trạm nghỉ ngơi, cho nên càng thiếu khách vãng lai.
Sau
mạt thế nguy hiểm rất nhiều, Thủy Dung thường xuyên canh giữ ở cửa, cô
cũng không phải là không nhìn thấy có nhiều người đi qua nhưng không hề
muốn dừng lại, cô cũng không thể đi
tới túm người đi, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đi xa.
Hàn Dương cũng nhìn ra chủ quán cực giống Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không
là dị hóa giả không hoàn toàn, sau đó suy tư nói," Loại trái cây này vào mùa thu, hơn nữa đều sinh trưởng ở nơi rừng cây, cô chưa thấy qua cây
của loại quả ngọc này, không biết cây có thể cao bao nhiêu, cho nên phía bắc khách sạn hẳn là có không ít cây này, nếu bọn họ muốn thu hoạch quả ngọc
khả năng là sẽ đi ngang qua khách sạn của chúng ta. "
Hàn Dương là người đã trải qua mạt thế hai năm, tương đối hiểu biết hơn Thủy Dung, chuyện hắn biết nhiều hơn so với cô.
Bất quá Hàn Dương không nói phía bắc nơi lưu đày xác thật là nơi có thảm
thực vật tốt nhất, nơi đó thực vật bao trùm có thể so với rừng Amazon
trước mạt thế, không chỉ thực vật biến dị có số lượng kinh người, thú
biến dị cũng không ít.
Một nhà của chủ quán cách vách tổng cộng năm người, trừ phi là tìm chết nếu không tuyệt đối không dám đi hướng kia.
Nhưng lời này nếu mà hắn nói thì quá mức rõ ràng sợ là chủ tiệm sẽ thất vọng. Cũng không nhất định đi con đường đó để lấy quả ngọc, lúc hắn đi qua
phát hiện phía nam khách sạn 7 8 km có một mảnh nhỏ rừng trái hồng, tuy
rằng quả hồng chua hơn so với quả sơn trà trước mạt thế, nhưng bọc lên
chút mật ong cũng có thể xem như đồ ăn vặt.
Hơn nữa dù không có
mật ong cũng không phải không có người mua, quả hồng có công hiệu bổ
máu, người bị mất máu nhiều khi ăn một quả hồng có thể bổ không ít máu.
Có thể nói so với việc truyền máu thì hữu hiệu hơn, truyền máu còn có khả
năng sẽ xảy ra phản ứng bài xích, nhưng ăn chút quả hồng, khi bổ ra thì
đều là máu của mình.
" Để tôi thử đi, dù sao cũng nhàn rỗi. "Thủy Dung xách một túi huyết chưng nhỏ, nghĩ lại đem da nai từ ba lô ra. Da
nai này Hàn Dương lột sạch sẽ, mặt trên không có máu, nhưng Thủy Dung
vẫn là ghét bỏ.
Bởi vì tấm da này thật sự không nhỏ, ném đi thì
đáng tiếc, Thủy Dung tuy rằng ghét bỏ mùi hương không dễ ngửi, nhưng
cũng không vứt bỏ được.
Hơn nữa huyết chưng của cô nếu không đem theo tấm da nai thì ai có thể tin đây chính là máu nai?
" Vị đại ca này khỏe! "Kỳ thật cô càng muốn nói là hầu ca khỏe.
Thủy Dung đem một tờ truyền đơn cộng thêm một túi huyết chung đưa cho người
phụ nữ trung niên, sau đó gọi hầu ca là đại ca, còn người phụ nữ là tẩu
tử.
Hai người đều cảnh giác với Thủy Dung, nhưng hiện tại da mặt của cô có thể nói là dày hơn so với trước kia.
" Phía tây ven đường có cửa hàng có thể nghỉ tạm, đại ca đại tẩu nếu đi
ngang qua thì có thể tới nghỉ chân một chút, nơi đó không chỉ an toàn
lại còn tiện nghi, đây là đơn, mặt trên có địa chỉ cụ thể còn có hình
của phòng và phí."
Thủy Dung chưa cho hai vợ chồng thời gian phản ứng, nói một đống lớn, sau đó lại nói huyết chưng kia là tặng, blah
blah một đống nữa, trực tiếp làm hai vợ chồng một hồi lâu chưa lấy lại
tinh thần.
Nơi này của các cô làm ra động tĩnh không nhỏ, dẫn tới hai thanh niên và một thiếu nữ tới xem.
Thanh niên thiếu nữ hứng thú với cửa hàng Thủy Dung so với ba mẹ bọn họ,
nghiêm túc nghe Thủy Dung thao thao bất tuyệt giới thiệu xong lại thường hỏi vài câu Thủy Dung liền đáp lại.