Huyết mới cắt lớn bằng nửa bàn tay. Thủy Dung đem một bao nilon tròng
lên tay, trực tiếp nâng huyết chưng nhẹ nhàng bỏ vào bao nilon, bởi vì
không có dụng cụ, trải qua một lần như vậy cơ hồ không còn hình.
Bồn huyết chưng bị cắt thành 34 khối tương đối đều, đến cuối cùng mảnh vỡ
cũng còn có thể miễn cưỡng tính thành một khối, tổng cộng là 35 khối.
Cô hỏi thăm qua thị trường giao dịch này vì lý do an toàn, rất ít người
đơn độc tới, phần lớn là sẽ kéo bè kéo cánh làm bạn kết thành một nhóm
tới. Cho nên cô cũng không tính đưa cho từng người, nhóm năm người trở
lên mới là mục tiêu của cô.
Huyết chưng có số lượng không lớn,
nhưng đồ vật miễn phí rất ít người sẽ cự tuyệt, đặc biệt là thời điểm
thiếu thốn đồ ăn, khi bọn hắn đem huyết chưng lên sau đó nói là đồ vật
miễn phí, đến lúc đó khẳng định có thể đưa tới không ít người vây xem,
lúc này một bên phát đơn, một bên tuyên truyền khách sạn của cô, khẳng
định có thể đạt tới hiệu quả cao.
Dùng bao nilon đem 35 khối huyết chưng phân xong, xấp bao nilon kia cũng còn dư lại một ít.
Trong không khí truyền đến mùi thơm của thịt nướng, nhưng phần lớn là mùi lẩu cay, Thủy Dung liếm liếm môi, cảm thấy bụng có chút đói.
Từ
trong túi quần lấy ra điện thoại nhìn thời gian. Hiện tại vừa lúc là 5
giờ 50 phút sáng, còn hơn một tiếng nữa là đến thời gian mở cửa của thị
trường giao dịch.
Thủy Dung đưa xấp bao nilon cho Hàn Dương: "Anh đem phần thịt đó phân thành từng bao nhỏ, lúc đói bụng thì lấy ra ăn."
Thủy Dung cho rằng Hàn Dương không đụng chạm gì phần thịt đó là bởi vì không có đồ đựng, thịt nai dễ ăn hơn so với máu nai, hơn nữa đây là do Hàn
Dương tự mình săn, máu nai hắn không muốn cô có thể lấy, nhưng thịt nai
là của người ta Thủy Dung không tính toán dùng.
Hàn Dương nhìn cô một cái, không nhận bao nilon đó mà là đem một hộp lẩu đưa cho cô.
Hắn cũng phát hiện chủ tiệm tựa hồ là không có hiểu biết gì về đồ vật sau
mạt thế, thịt nai là nguyên liệu nấu ăn tương đối tốt như vậy mà cô cũng có chút bài xích, có thể thấy được cô hẳn là chưa từng nếm thử hương vị của nó.
Vì thế hắn mang hai hộp lẩu kia bỏ thịt ra, tuy rằng.. Kỳ thật ban đầu thịt được tước xuống đó là chuẩn bị cho cô.
"Không cần đâu, lát nữa tôi liền ăn luôn." Nhìn hình thể ở trạng thái thú của
hắn liền biết lượng cơm ăn tuyệt đối không phải ít, cho nên.. Kỳ thật
toàn bộ thịt nai bất quá cũng chỉ có thể làm hắn no bảy tám phần.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng
trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng
trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
Thủy Dung
tiếp nhận lẩu tự sôi có chút nóng phỏng tay, ngơ ngác nhìn hắn, lại nhìn khối lượng không nhỏ của hai cặp chân nai kia.
Cô cảm thấy bốn chân nai kia rất nhiều, hắn sẽ ăn không hết đâu lại không nghĩ rằng hắn nói trong chốc lát hắn sẽ ăn luôn.
"Anh.. Anh ăn hết sao?" Thủy Dung có chút không tin được, một con nai này so
với cô còn to hơn, nếu đối phương ăn hết một con nai thì có phải hay
không nói rằng.. Trong khoảng thời gian ở khách sạn này hắn căn bản ăn
không no?
Nhưng hắn cũng chưa nói đến..
Thủy Dung cũng
không biết sức ăn của Hàn Dương, kỳ thật ngày thường hắn không ăn như
vậy, chỉ là do vấn đề năng lượng, hình thể hắn cũng lớn, sức lực nhiều,
muốn hắn duy trì một thân thể cao lớn như vậy còn sau khi đã kịch liệt
vận động, thì sao có thể không ăn nhiều một chút để bổ sung thể lực?
"Được rồi, chân nai này chín rồi, cô không ăn sao?" Hàn Dương vẫn hỏi câu
này, thịt nai tuy rằng ăn ngon hơn so với các thú biến dị khác nhưng so
với thịt trước mạt thế thì có chút tanh, hơn nữa không bỏ gia vị thì
không thể nào ăn ngon, cho nên hắn mới cắt một ít thịt nướng bỏ vào cốt
lẩu cay.
Có mùi vị cay nồng này thì mùi tanh của thịt sẽ bị áp xuống.
Chủ tiệm là người ngoài hành tinh, hẳn là chưa ăn qua thịt thú biến dị ở thế giới bọn họ đi? Nếm thử chút mới mẻ cũng tốt!
Thủy Dung liên tục lắc đầu, cho tới bây giờ cô đều chưa ăn qua đồ ăn hoang
dã, thế giới này con người ăn món này là do đã đói đến không có biện
pháp nào, hơn nữa bọn họ trải qua mạt thế còn có thể sống sót, hoặc ít
nhiều trong cơ thể có kháng thể đủ để chống cự virus bệnh, cô cũng không phải là người của thế giới này, cũng không có sức chống cự và sức mạnh
khôi phục.
Hệ thống bảo đảm cô không chịu tổn thương của ngoại
lực nhưng không nói là nếu cô ăn đồ bậy bạ rồi ngộ độc thức ăn gì đó sẽ
chữa khỏi cho cô.
Sau một lần đi qua quỷ môn quan thì Thủy Dung
so với ai khác thì rất quý trọng mạng sống, một chút nguy hiểm cũng
không dám đánh cược, lại còn không cần thiết, nếu cô muốn ăn thịt thì
chỉ cần trở lại khách sạn hạ đơn không tốt sao?
"Anh ăn đi, tôi ăn cái này được rồi." Thủy Dung vội vàng mở lẩu tự sôi đã bớt nóng, xé mở muỗng và đôi đũa bắt đầu ăn.
Hàn Dương bất đắc dĩ lắc đầu cũng chỉ có thể nói. "Vậy được rồi, cô ăn đi,
tôi.. Cô xoay qua kia ăn đi." Hắn vươn một bàn tay làm động tác xoay
tròn, tỏ vẻ Thủy Dung xoay lưng chỗ khác để hắn ăn.
Thủy Dung quả thật không hiểu được nhưng vẫn nghe lời xoay chỗ khác đưa lưng về phía hắn.
Hàn Dương buông đồ trong tay, đứng lên cong lưng, từ một chàng trai anh
tuấn soái khí biến thành một con hổ thân hình thật lớn. Lão hổ lười
biếng ngáp một cái, nửa người sau cong chân sau khom người kéo trường
duỗi phần eo.
Bốn chân của nai là phần thịt tương đối tươi lại dễ dàng ăn, ngay từ đầu vốn tính toán để cho chủ tiệm nếm thử chút mới mẻ, cho nên Hàn Dương mới đem đi nướng, nhưng chủ tiệm lá gan quá nhỏ căn
bản là không dám ăn.
Hơn nữa thịt chưa chín, đừng nhìn hiện tại đã nướng trên lửa nửa giờ, nhưng trên thực tế bên trong căn bản chưa chín.
Cũng may ở trạng thái thú ăn thịt tươi cũng bình thường, nửa sống nửa chín cũng có thể coi như là ăn được.
Lão hổ đặt bốn chân nai trên mặt đất, nửa bỏ xuống dưới. Trên thực tế lão
hổ cũng không bỏ qua nội tạng của con mồi, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là
con người, tim gan phèo phổi hắn không có khả năng nuốt trôi.
Thủy Dung đưa lưng về phía hắn chậm rãi ăn một nửa lẩu cay, nửa còn lại là
lẩu nấm chay. Bên lỗ tai truyền đến âm thanh kẽo kẹt nhấm nuốt.
Thủy Dung nghe được âm thanh đó cảm giác một trận đau xương, lão hổ hợp lực
cắn nhai xương của con nai kia sợ là giống như nhai đậu phộng đi?
Cũng khó trách hắn không cho mình nhìn, lúc cô không nhìn thấy cụ thể thì
trong đầu đã tưởng tượng ra khung cảnh rồi, nếu thật là nhìn trực tiếp
đối phương ăn cô cảm giác chính mình sợ là sẽ có bóng ma tâm lý.
Nhưng khi không thấy cô sẽ càng tưởng tượng loạn hơn, lúc này cô thế nhưng
nghĩ tới lúc sinh hoạt trong ký túc xá ở đại học, có bạn cùng phòng nằm
trên đỉnh đầu Thủy Dung khi ngủ say sẽ nghiến răng kẽo kẹt, làm Thủy
Dung xếp đối phương vào dạng Boss thần bí.
Lão hổ có răng nanh
sắc nhọn thành thạo ăn ngấu nghiến bởi vì không uống máu mà hắn lại ăn
có chút nhanh nên khi ăn một nửa liền cảm thấy có chút nghẹn.
Đứng dậy biến thành người bưng nửa xô nước ừng ực uống một phần ba liền lại trở về ăn tiếp.
Tổng cộng gần trăm cân thịt hắn ăn đại khái không đến mười phút liền xong. Thừa phần đầu hắn đào cái hố chôn.
Ăn xong thịt tươi Hàn Dương một lần nữa biến trở về hình người lau miệng bắt đầu hưởng thụ mỹ thực.
No lưng chừng bụng lại ăn khai vị sau đó lại tiếp tục ăn thịt nướng thì hắn cũng coi như là tràn ngập năng lượng.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng
trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng
trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
Thủy Dung cảm giác đối phương hẳn là đã ăn xong, yên lặng xoay người trở về
tiếp tục ăn. Buổi sáng liền bắt đầu ăn lẩu khẩu vị nặng như vậy, đối với người yêu thích lẩu như Thủy Dung mà nói cũng là vô cùng hiếm thấy.
6 giờ 40 hai người ăn uống no đủ, dọn sạch sẽ chuẩn bị đi vào thị trường giao dịch.
Trên thực tế lúc này bên ngoài thị trường giao dịch hẳn là đã tới không ít người, đi vài bước bọn họ liền nghe được tiếng người.
Hàn Dương không biến trở về hình người mà là tiếp tục bộ dáng hổ chở Thủy
Dung xuất hiện, bọn họ đều không phải dị năng giả, Thủy Dung thậm chí
còn là người bình thường.
Trên người dị năng giả sẽ có dị năng
dao động, có phải là dị năng giả hay không nhìn vào là biết ngay. Nhưng
dị hóa giả đặc biệt là dị hóa giả hoàn toàn mà nói nếu hắn không để lộ
ra đặc thù của dị hóa thì hơi thở trên người hắn giống với người bình
thường.
Thủy Dung thân hình nhỏ gầy trắng nõn cho người khác một
loại cảm giác cô nhỏ yếu rất dễ khinh nhờn, nếu hắn không bảo trì trạng
thái thú rất có khả năng sẽ có nhiều người theo dõi bọn họ.
Hàn
Dương chưa bao giờ sợ chiến đấu, nhưng hắn cũng chán ghét phiền toái,
trực tiếp lộ ra thực lực của bản thân có thể tránh đi những kẻ không
biết lượng sức mình lén lút mơ ước đồ vật nhà người khác.
Thủy Dung ngồi trên lưng lão hổ phía sau đeo một cái ba lô, trong lòng ngực ôm chậu rửa mặt.