"Ha! Ha! Nếu cô không chê thì tôi đưa quần cho cô được không?" Không phải chỉ là một cái quần thôi sao? Có gì phải buồn như vậy.
Thủy Dung cười gượng hai cái hồi tưởng một chút quần áo của mình thì cô gái eo thon như vậy có thể mặc vừa không.
Bản thân không béo nhưng đối phương có vòng eo một thước sáu bảy (không
biết quy đổi ra thế nào ạ) không phải là kích cỡ phổ biến, Thủy Dung có
vòng eo một thước chín hâm mộ, ghen tị hận bản thân không biết cố gắng.
Trương Ngưng dùng đôi mắt màu hổ phách dựng đồng nhìn Thủy Dung, đuôi mắt thon dài chớp chớp, mỹ nhân khí phách cười.
"A.. Kia, vậy cảm ơn cô! Hắc hắc hắc.."
Mỹ nhân môi đỏ như máu, môi anh đào lộ ra nụ cười ngây ngốc tức khắc phá vỡ khí chất vương giả.
Thủy Dung: "..."
Thủy Dung thấy mắt cô gái cười mị hoặc, mắt thon dài không quá lớn, ngày
thường nhìn sắc bén lại có chứa chút lệ khí tối tăm, gương mặt bá khí
như vậy khi ngây ngô cười cũng sẽ biến mất,
Thủy Dung cũng chỉ
có thể cảm khái một câu người ngốc có phúc của ngốc, nếu không phải cô
ấy có một diện mạo không dễ chọc cộng thêm đuôi rắn nhìn liền biết rất
nguy hiểm thì ở mạt thế hỗn loạn như vậy với ngũ quan xinh đẹp cùng dáng người ma quỷ như vậy sẽ bị người khác mơ ước.
"Xin quý khách đợi một lát! Tôi đi tìm một chút."
Về đến nhà Thủy Dung bắt đầu lục tung đồ, từ dáng người của đối phương thì tốt nhất nên tìm quần vận động co giãn, không những có thể thoải mái
hơn mà hành động cũng tiện hơn rất nhiều.
Nếu chỉ đưa một cái
quần thì có chút kỳ quái, Thủy Dung dứt khoác đem trang phục đủ màu sắc
xanh đỏ tím vàng đóng gói đưa cho Trương Ngưng.
Đương nhiên rồi
vì để kiếm thêm tinh hạch, mặc áo ngoài không có khả năng là không mặc
nội y, ở quầy vừa vặn có quần lót, cô cũng coi như là trang bị đầy đủ
hết.
Giải quyết xong vấn đề của một vị khách, Thủy Dung lên lầu
hai nói rõ tình huống của mình cho hai mẹ con kia, cũng bảo đảm rằng cho dù cô không ở trong tiệm thì tiệm vẫn rất an toàn và cô cũng sẽ nhanh
chóng trở về nhiều lắm cũng chỉ ở bên ngoài hai ngày thôi blah blah.
Thủy Dung biết hai mẹ con này trừ bỏ ở trong tiệm kỳ thật là không còn nơi
khác để đi, cho nên liền kiến nghị là bọn họ ở trong tiệm hai ngày không cần ra cửa, sau đó cô cũng sẽ đóng cửa khách sạn, trước khi cô trở về
sẽ không đón thêm khách nào khác.
Cô bé lỗ tai cún Lâm Lâm đã trở về hình dáng người, hình dáng hiện tại là cô gái nhỏ xinh xắn, trắng trẻo.
Mẹ của bé nghe xong lời Thủy Dung nói thì chần chừ gật đầu. Trong nhà
không có đàn ông cô không có cảm giác an toàn, nhưng chủ tiệm nói sẽ
đóng cửa tiệm lại, không có thêm khách vào ở, như vậy ở trong tiệm cũng
rất an toàn, nếu chỉ ra bên ngoài hai ngày thì hai mẹ con cô cùng lắm ở
trong phòng không ra cũng được.
Bố trí an ổn khách trong tiệm xong chỉ còn lại mèo trong nhà.
Cũng may là lúc trước bởi vì lo lắng chưa kịp chuẩn bị sạn phân cho nó, sẽ
bị móng vuốt mèo dây ra làm dính vào vật thể không rõ. Còn từng bỏ tiền
mua cho nó một chậu cát mèo sạn phân tự động, cho nên chỉ cần đem thức
ăn thức uống chuẩn bị đầy đủ, một hai ngày căn bản không phải là vấn đề
lớn.
Nếu thuận lợi nói không chừng tối mai cô có thể trở về.
Định thời gian xong Thủy Dung liền bắt đầu chuẩn bị đồ mang theo. Nhiệt độ
ban đêm lạnh hơn so với ban ngày rất nhiều, mà theo lời hệ thống nói
cưỡi hổ chạy như điên thì khẳng định lạnh hơn so với việc đi bộ.
Ngồi điều hòa trong tiệm cũng lâu rồi, ngày thường cô cũng chỉ mặc đồ đơn
giản đi tới đi lui, nhưng nhiệt độ bên ngoài như thế nào Thủy Dung cũng
không phải không cảm nhận được, có thể nói hiện tại bên ngoài không âm,
nước cũng không đóng băng, nhưng nếu đi bên ngoài chốc lát chóp mũi sẽ
trở nên lạnh, bởi vì thảm thực vật bao trùm cao, lại sau một trận mưa
không khí đã ẩm rất nhiều, càng trở nên ẩm lạnh.
Áo khoác không thể thiếu, quần áo mùa thu cũng chuẩn bị, mũ bông xuân thu..
Bởi vì chuẩn bị đồ vật cũng không quá nhiều, nghĩ đến ban đêm phải đi rất
sớm Thủy Dung đem bức màn lôi kéo, cũng mặc kệ những chuyện vặt vãnh
khác trực tiếp lên giường nằm ngủ!
Hiện tại không ngủ, đi buổi tối cô không nghĩ ngồi trên lưng hổ ngáp liên miên.
Một giấc này từ chiều ba giờ đến 9 giờ tối.
Ngủ xong Thủy Dung bắt đầu chuẩn bị cơm. Buổi tối hôm nay tương đối đặc thù cho nên mới ăn cơm trễ như vậy, Hàn Dương phải ăn để đầy đủ thể lực,
cho nên cô quyết định làm bữa tiệc lớn cho hai người.
Nói là bữa
tiệc lớn kỳ thật trong chỉ là tủ lạnh có gì thì nấu đó, nhưng đồ ăn
trong tủ lạnh không còn tươi, thịt với đùi gà cũng đã bị đông lạnh, nếu
có lò vi ba thì có thể rã đông.
Mà nhà cô không có lò vi ba.
Thủy Dung đem thương thành hệ thống mở ra, muốn xem có thể thông qua phòng bếp nhỏ làm đồ ăn cho chính mình.
Tưởng không thể không nghĩ tới là có thể.
Thủy Dung cao hứng hạ đơn từ thương thành hệ thống, hiện tại trong tay cô số lượng tinh hạch không ít, trừ bỏ phí điện nước than cùng với chi tiêu
bên ngoài khách sạn thì số lượng tinh hạch kiếm được mấy ngày nay cũng
đã đủ cho cô ăn bữa tiệc lớn trong một đoạn thời gian.
Người lười-Thủy Dung cười ha hả, trong lòng cô biết là không có khả năng mỗi ngày đều như vậy.
Mua ở thương thành hệ thống một khối thịt bò nạm mới, nửa cân tôm bóc vỏ,
một ít thịt heo ba chỉ, cùng với rau tươi. Nguyên liệu này không đưa qua phòng bếp nhỏ mà là trực tiếp đưa vào trong nhà, cho nên số lượng phải
trải qua châm chước.
Đồ ăn ở phòng bếp nhỏ đều cố định, thịt bò
nạm, tôm bóc vỏ cùng thịt heo ba chỉ đều để làm hoành thánh cho nên phân phượng rất nhỏ, cơ hồ một phần cũng chỉ có mấy lượng như vậy.
Bữa cơm này Thủy Dung tốn mười mấy tinh hạch bậc một, so với ngày thường
cơm sáng cô chỉ ăn ba bốn tinh hạch bậc một thì lớn hơn không ít.
Băm thịt heo thành nhân, sau đó một phần nhét vào ớt để chiên, một phần hầm cùng tôm bóc vỏ, sau đó bỏ thêm rau chân vịt.
Thịt bò và cà chua làm canh cà chua thịt bò, xào thêm dĩa rau.
Hai canh hai mặn, có cay có ngọt. Làm xong Thủy Dung dọn đồ ăn rồi chén dĩa sau đó đến tủ giày ngay cửa ra vào.
Mở cửa ra phát hiện nhân viên cửa hàng kiêm tọa kỵ của cô không ở phòng
nghỉ, Thủy Dung cũng không quá để ý, suy đoán đối phương có thể là đi
WC.
Bưng đồ ăn nóng hầm hập tỏa hương bốn phía đặt lên bàn gỗ, Thủy Dung đi ra cửa tìm người.
Cô mới mở của ra liền nghe được âm thanh sàn sạt, Thủy Dung nhìn qua chỗ
phát ra âm thanh liền thấy một con hổ đứng thẳng thân mình vươn vai, kéo thân về sau, như cũ nhìn không ra dải lụa rựa rỡ màu xanh biển vòng lắc eo, lão hổ thô tráng hai chân chống đỡ toàn bộ thân mình gần ngàn cân
đang lắc lư giống như rong biển, đem lòng lắc eo ở bên hông xoay chuyển
nhanh.
Cái dải lụa rực rỡ vòng lắc eo kia là Thủy Dung rảnh không có chuyện gì thời điểm ở trong tiệm dùng để giảm béo, hiện tại đã bị
lão hổ tròng lên bụng, xoay tròn từ trên xuống dưới thoạt nhìn phá lệ
lóe sáng.
Đây là.. điệu nhảy hổ lắc eo? Một hai ba bốn hai hai ba bốn, Thủy Dung trong miệng hỗ trợ đánh nhịp, phát hiện chính mình còn
không kịp tiết tấu của hắn.
Lắc lắc đầu, đem hình ảnh thần kỳ
xuất hiện trong đầu vứt đi, sau đó lại nhìn chằm chằm trong chốc lát cô
vẫn là không nhịn được cười.
Này thật đúng là cô cười thấp, mà là đối phương thời điểm chuyển động vòng lắc eo cùng bụng mỡ di chuyển tần suất có chút giống khối đậu hủ.
"Cô xong chưa? Vậy lại chờ một lát, chờ tôi xoay đủ 30000 vòng xong liền đi."
Trong lúc dưỡng thương ham ăn làm Hàn Dương béo lên không ít, hắn đã muốn
giảm béo từ sớm nhưng hắn vẫn luôn duy trì hình dáng mèo, dưỡng thương
cũng không thể tung tăng nhảy ngót, dù sao hiện tại cũng bị đối phương
thấy hết rồi, hắn cũng không cần che giấu.
Xoay đủ 30000 vòng?
Thủy Dung kinh ngạc nhìn đã mau biến thành vô địch Phong Hỏa Luân giống
nhau mau vòng lắc eo (1), kính nể thể lực của đối phương, ngày thường cô lắc ba bốn mươi vòng liền phải nghỉ ngơi một chút mới có thể tiếp tục.
(1) Phong Hỏa Luân là cái bánh xe của Na Tra (tui biết sơ sơ thế:3)
Nhưng nếu đem tất cả sức lực đều tiêu hao hết cho việc này vạn nhất đi ra
ngoài dù cho không bị biến dị thú hay tang thi đả thương thì cũng chở cô mệt đến kiệt sức.
"Việc rèn luyện thân thể cũng không thể tập
ngày một ngày hai được, anh nên dưỡng sức mới được! Buổi tối chúng ta
còn lên đường, tôi mới làm xong cơm, chúng ta cùng nhau ăn ha?"
Nhìn điều khoản nhắc nhở của hệ thống Thủy Dung phát hiện điều kiện chiêu mộ nhân viên cửa hàng có viết.
Bởi vì Hàn Dương còn thiếu nợ cho nên là không có lương nhưng chủ tiệm phải cho nhân viên cửa hàng ăn cơm và ngủ nghỉ..
A.. Đây là trong truyền thuyết thú nhân vĩnh không vì nô, trừ phi cung ăn cung trụ? (2)