A, thì ra Trần Du Du đã 29 tuổi? Nhìn qua thì chỉ có 24-25 tuổi thôi, ở
hoàn cảnh mạt thế như vậy thường thì mọi người đều già hơn so với tuổi
thật một ít, thế nhưng Trần Du Du có thể bảo dưỡng chính mình tốt như
vậy, cũng lợi hại quá đi!
"Ha ha ha, không nghĩ tới đúng không?
Chị của tôi đã 29 tuổi, nhưng nhìn bộ dáng còn nhỏ hơn tôi, cũng không
có biện pháp gì, chị ấy là dị năng giả hệ thủy, tự nhiên là so với những dị năng giả hệ khác mềm mại hơn rất nhiều."
Trần Viện Viện bên
ngoài vẻ mặt hâm mộ ghen ghét, trên thực tế trong lòng không ghen ghét,
bởi vì dị năng giả hệ thủy sức chiến đấu không mạnh, tuy rằng cô không
thể bảo dưỡng bản thân mềm mại như chị gái nhưng thực lực của cô không
tồi. Kỳ thật đối với cô gái theo đuổi thực lực cường đại thì chuyện đó
cũng không quan trọng.
Nhưng cô biết chị hai vẫn luôn vì chính
mình là dị năng giả hệ thủy mà tự ti, cho nên cô thường xuyên lộ ra biểu tình hâm mộ và ghen tỵ để chị gái mình vui vẻ.
Trần Du Du cũng
biết em gái muốn làm mình vui vẻ, kỳ thật do lúc ban đầu dị năng của cô
quá mức yếu ớt nên cô tự ti, tính tình của cô ngoài mềm trong cứng, nếu
không thay đổi được thuộc tính dị năng của mình thì nỗ lực cường hóa dị
năng, cho nên mặc dù dị năng hệ thủy sức chiến đấu không quá mạnh nhưng ở phương diện khác thì thực lực của cô không thua nhưng kẻ cùng cấp nào.
Chỉ là biểu tình của em gái quá là hài hước, cô nhìn qua một lần đều sẽ
không nhịn được cười, thường xuyên như vậy nên cũng không đi giải thích
gì.
Cô có nghe qua bởi vì dị năng giả hệ thủy sức chiến đấu không cao lúc đầu mạt thế đều chết mất, hiện tại một số ít dị năng giả hệ
thủy lưu lại đều là sự tồn tại vô cùng trân quý trong căn cứ.
Một dị năng giả hệ thủy trân quý như vậy sao lại rời căn cứ an toàn lựa chọn đi vào nơi lưu đày nguy hiểm?
Thủy Dung suy nghĩ đến đại hán dẫn đầu, lại suy nghĩ đến Trần Viện Viện ở
nơi lưu đày dốc sức làm, có lẽ là bởi vì mọi người ở chỗ này có duyên,
nếu Thủy Dung là Trần Du Du thì cô cũng sẽ lựa chọn ở cùng với người
thân, cho dù là ở nơi nguy hiểm nhưng chỉ cần có người thân ở bên thì dù có là ăn bữa nay lo bữa mai hay lấy trời làm màn lấy đất làm chiếu ít
nhất trong lòng vẫn có cảm giác an toàn.
"Haizz.. Lại đến cuối thu, thời tiết mưa to, trận mưa này mà xong thì không quá mấy ngày nữa nhiệt độ sẽ giảm xuống."
Trần Viện Viện lại xúc thêm một mẩu bánh Tiramisu nhỏ bỏ vào trong miệng
tinh tế ăn, điểm tâm ngọt này làm cô đã ở mạt thế lâu không có ăn qua
đường không dám ăn từng ngụm từng ngụm.
"Thời tiết mưa to? Cho
nên trận mưa này khả năng sẽ kéo dài lâu sao?" Thủy Dung nghe cho dù có
âm thanh của TV cũng không thể át đi tiếng mưa va vào cửa sổ, tò mò hỏi.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng
trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng
trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
"Là như
thế này! Sau mạt thế thời tiết trở nên vô cùng quỷ dị, bất quá thiên
nhiên cũng ngày càng tốt ha ha ha, mấy năm nay đều không có phát sinh
động đất linh tinh, tôi cảm thấy hẳn là ông trời thấy nhân loại trở nên
thảm như vậy, cũng coi như là thả cho chúng ta một con đường sống."
Trần Viện Viện cười gượng hai tiếng lại nói tiếp, "Trận mưa to cuối thu này
mọi người đều gọi nó là" Đi vào Đông ", được hiểu là sau trận mưa này
không quá nửa tháng liền trực tiếp vào mùa đông, hơn nữa trận mưa này
như để bù cho mười ngày không mưa kia, ít nhất phải mưa ba bốn ngày.
Bất quá sau mạt thế thảm thực vật đã phát triển rất tốt, trước kia có nhiều thành thị thì giờ đây đều đã bị nhóm thực vật chiếm lĩnh địa bàn, thực
vật biến dị không phải là loại ăn thịt, chúng nó cũng sẽ không chủ động
công kích như tang thi và thú biến dị, vì vậy mối quan hệ giữa con người với thực vật khá là hài hòa.
Số lượng thực vật biến dị nhiều, bộ rễ của chúng nó cũng trở nên càng thêm to, cho nên trữ lượng nước cũng
nhiều hơn so với trước mạt thế, hiện tại bên ngoài trời mưa to, mưa tầm
ba ngày ba đêm, sẽ khiến cho mực nước của một số sông, ao, hồ tăng cao.
Hiện tại con người cũng đã không định cư gần biển hay sông hồ nên mực nước
tăng cao, dù có vỡ đê thì cũng không thể làm hại đến ai.
" Mưa to ba bốn ngày? Kia.. Kia chẳng phải là mọi người chỉ có thể ở đây? "Thủy
Dung còn cảm thấy rất cao hứng, ngày nào cũng tràn ngập khách như vậy
thì không thể, cô cũng biết là mở khách sạn cũng vô cùng chú ý đến mùa ế và mùa thịnh vượng, mùa thịnh vượng cũng chính là mùa có số lượng khách đông, nhưng tới mùa ế thì khả năng phòng trống có thể cao tới 80%.
Cho nên mưa to ít nhất ba bốn ngày thì khách sạn đều có thể ở trạng thái tràn ngập khách.
" Đúng như vậy! "Các cô đi vào nơi lưu đày này vì cái gì? Còn không phải
là vì tinh thạch thú biến dị và lục tinh? Mưa to thì thú biến dị đều tìm nơi trú mưa, vào thời gian này thì thực lực của thực vật biến dị sẽ
tăng nhanh chóng. Các cô điên mới chọn lúc này đi tìm chết nên lựa chọn ở đây hết mưa rồi mới đi.
Thủy Dung suy nghĩ một chút, liền cũng
dò hỏi như lúc dò hỏi nhóm thanh niên, hỏi các cô có hứng thú với bida,
mạt chược và ca hát không, khách sạn có phòng giải trí, có thể đi nhìn
xem thử, dù sao ở trong phòng không có đồ vật để giết thời gian.
Theo lời như vậy của cô, hai người xác thật là sẽ cảm thấy chỉ ngồi như vậy
sẽ không thú vị và nhàm chán, kỳ thật trong tiệm cái gọi là phòng giải
trí đối với Thủy Dung lực hấp dẫn gần như là bằng không, nhưng đối với
mọi người ở trong phòng không làm gì ba bốn ngày mà nói phòng giải trí
này quả thật chính là thiên đường.
Thủy Dung dẫn hai cô gái lên lầu trước đó cũng đã nói cho nhóm hán tử.
Nghe nói trên lầu có phòng giải trí liền cũng đi theo lên lầu. Đội ngũ ngày càng đông, nhân số đã đạt tới mười bốn người.
Trong tiệm bất quá cũng chỉ có mười bảy khách cộng thêm một con mèo, một nhà
ba người tạm thời không dám ra khỏi phòng, mèo bị thương dù cho có hứng
thú thì cũng không chơi được, cho nên có thể nói khách trong tiệm đều
không sai biệt lắm tề tựu đông đủ ở đây.
Không cần Thủy Dung giải thích mọi người vừa tiến vào đều tìm được đồ vật mà mình hứng thú.
Trả phí như cũ là cô gái, xem ra cho dù là mạt thế người nắm giữ túi tiền như cũ vẫn là con gái.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng
trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng
trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
Nghe nói có bia uống, nhóm đại hán đều rất kích động, Trần Du Du giao ra hai quả tinh hạch bậc hai, nói là thanh toán trước phí bốn ngày, sau đó
cùng Thủy Dung tính toán.
Trừ đi phí dừng chân cùng với phí chơi ở phòng giải trí, lại trừ đi thức ăn và đồ uống thì hai quả tinh hạch bậc hai đều không sai biệt lắm tiêu hết.
Bọn Trần Du Du cũng không
để ý đến hai quả tinh hạch bậc hai, nhưng cũng phát hiện một khi ở trong tiệm lâu liền rất khó không tốn tinh hạch.
Thủy Dung lại cười
tủm tỉm nhận lấy hai quả tinh hạch bậc hai, khoảng cách đến lần thăng
cấp tiếp theo cần mười quả tinh hạch bậc hai, hiện tại trong tay cô đã
có năm cái, đến mười cái còn không xa.
Cảm khái một chút việc sau thăng cấp kiếm tinh hạc càng dễ dàng, Thủy Dung liền đảm đương việc
phục vụ, hạ đơn, bưng đồ ăn, bưng rượu, làm cô vội đến mức chân không
chạm đất.
Vốn tính toán 5 giờ tan tầm, lăn qua lộn lại thế nhưng tới nửa đêm mười một giờ.
Nhưng phòng karaoke vẫn đông như cũ, vốn dĩ nhóm thanh niên cùng nhóm đại hán không quen, nhưng qua một buổi trưa lại thêm cả đêm thì chơi với nhau
chẳng phân biệt thân quen.
Nửa đêm 11 giờ rưỡi, Thủy Dung kéo thân thể mệt mỏi trở về nhà.
Ban ngày khách trong tiệm đều đi ngủ, ban đêm thì thức, cũng may Thủy Dung
đã phục vụ cho bọn họ ăn uống no đủ, bàn đựng đồ ăn vặt ở phòng karaoke
cũng đầy đủ, cho nên cô cũng không làm chậm trễ gì.
Thủy Dung
tưởng tượng đến 7 giờ sáng ngày mai cô còn phải đến tiệm tim liền đập
thình thịch, cảm giác chính mình có thể bị bệnh tim.
Vì thế liền quyết đoán sửa lại thời gian báo thức của đồng hồ, từ 6 giờ 45 rời giường sửa thành 7 giờ 45.
Như vậy thì cô có gần 7 tiếng rưỡi để ngủ, tính thêm đến 11 giờ buổi sáng nữa thì cô có thể có thêm ba tiếng để ngủ.
Đây chỉ mới là ngày đầu tiên, suy nghĩ một chút thì tình huống như vậy có
thể kéo dài đến ba bốn ngày, hơn nữa cô cũng có chút hoài nghi buổi sáng ngày mai còn có thể có người thức dậy ăn sáng.
Ôm đủ loại suy nghĩ miên man, Thủy Dung rửa mặt rồi nặng nề đi ngủ.
* * *
Sáng sớm ngày hôm sau, Thủy Dung mơ mơ màng màng thức dậy.
Kỳ thật đêm qua ngủ rất ngon, hiện tại đầu óc còn rất thanh tỉnh, chỉ là
đôi mắt có chút lờ đờ, quả nhiên là mùa thu, càng dễ làm cô mệt mỏi (1).
(1): Chỗ này bản cv là dễ dàng thượng hỏa mà tui không biết dịch sao nên
thành là dễ dàng mệt mỏi nha, mong mọi người thông cảm=3333
Uống mấy ngụm nước ấm, Thủy Dung vội vội vàng vàng ra cửa.
Ngày hôm nay Thủy Dung có thể nói là copy paste trạng thái của ngày hôm qua, ban ngày vô cùng rảnh, buổi chiều lại bận không thôi.
Thủy Dung
vốn dĩ cho rằng ngày này sẽ trôi qua như vậy, lại không nghĩ rằng lúc
choạng vạng trong tiệm xuất hiện vị khách vô cùng đặc biệt.
Thịch thịch thịch!" Có người sao?"Thủy Dung tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy xuống lầu lấy túi sữa bò trên quầy, đang chuẩn bị uống xong túi sữa bò liền
lên lầu tiếp theo.
Lúc này cửa lớn của cửa hàng bị gõ, Thủy Dung sửng sốt, uống hết sữa, sau đó mở cửa bên sườn, lại dùng giẻ lau xoa xoa trên cửa.
Lau khô mặt kính trên cửa Thủy Dung thấy rõ vị khách bên ngoài.
Là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, vóc dáng có chút cao, đôi mắt có chút nhướng lên trên, bộ dáng rất yêu diễm.
Thủy Dung mở cửa ra, đang muốn chào hỏi một chút, kết quả liền phát hiện đối phương không có chân.
Xác thực mà nói, đối phương có một cái đuôi dài, tuy rằng quấn lên, nhưng
nhìn một chút có thể phán đoán cái đuôi dài này có ba bốn cái chân.
Tóm lại là không phải đối phương cao, mà là có thể khống chế được chiều cao, muốn cao thì cao, muốn thấp thì thấp.
Cho nên, Này.. Đây là một vị dị hóa giả không hoàn toàn? Mỹ nhân xà?