"A? Đây là bảng giá?" Một giọng nói thanh thúy nhu mì vang lên, Thủy Dung tập trung nhìn vào.
Là người bình thường nhất trong nhóm người, cũng là cô gái thứ hai.
Cô gái có bộ dáng ở tuổi 25-26, diện mạo thanh thuần có chút điềm đạm, da
rất trắng, so với những người còn lại ít nhất hơn bốn đến năm tông,
trong hoàn cảnh mạt thế ác liệt như vậy làn da chỉ bị ám vàng thôi. Cô
gái cột tóc đuôi ngựa, tóc dài như bánh quai chèo rũ sau lưng.
Thủy Dung rốt cuộc cũng gặp một người có thể nói, vội vàng đi tới trước mặt cô gái nói chuyện.
"Cô là chủ tiệm phải không? Thật là ngại quá, bọn họ đều đã ở mạt thế lâu
rồi, trong lúc nhất thời không bình tĩnh được, tôi gọi là Trần Du Du,
người có dáng cao kia là anh trai tôi, anh ấy là tiểu đội trưởng, còn
phương diện hậu cần là tôi phụ trách."
Ý của cô gái là, cô là em
gái của người đứng đầu, đề cập đến phương diện hậu cần cùng ăn cơm dừng
chân, thì đã tìm đúng người rồi.
"A.. Như vậy sao, tôi dẫn cô đi
xem, trong tiệm chúng tôi có phí dừng chân hay thương phẩm đều được niêm yết ở đây! Đúng rồi hiện tại là 8 giờ, có thể ăn sáng. Xin hỏi một chút mọi người có muốn ăn sáng không?"
Thủy Dung hỏi, trên thực tế trong lòng đã tính tám người có thể đem lại cho cô ít nhiều tiền lời.
Mỗi người thân cao lớn ăn cơm ít nhất cũng ba bốn cái bánh bao nhỏ mới no,
kia tám người, một người năm tinh hạch, như vậy một ngày tổng cộng 40
tinh hạch bậc một, ở chỗ cô hai ngày, nhà trọ có thể trông cậy vào lần
này mà thăng cấp.
"Cơm sáng?" Cô gái sửng sốt, từ này có chút xa
lạ, bọn họ ở bên ngoài lưu lạc còn cơm sáng? Bọn họ đã sớm ăn không có
quy luật, thời điểm rảnh rỗi đói bụng liền ăn một ít, dù sao sau mạt thế có thể được ăn thì không nhiều lắm, ăn ngon thì càng thiếu.
"Đúng vậy! Chúng tôi có cung cấp cơm sáng, buổi sáng mở từ 6 giờ đến 9 giờ,
buổi chiều 3 giờ đến 4 giờ còn có phục vụ trà chiều, điểm tâm ngọt và
trái cây thập cẩm, cái gì cần có đều có!"
Nói ra lời này Thủy
Dung có chút chột dạ, nhưng không thể hiện trên mặt, cô còn phải kiên
định tin tưởng, bằng không thuyết phục không được bản thân, thì khẳng
định cũng không thuyết phục được khách hàng.
"Buổi trà chiều?" Cô gái lại ngẩn ngơ, cụm từ này so với từ bữa sáng còn làm cho người ta cảm thấy xa lạ.
"A.. Cái kia, cô nói hiện tại có thể dùng bữa sáng? Không biết giá cả như
thế nào.. Có phải đắt hay không?" Hiện tại lương thực bên ngoài bán đã
rất đắt, thịt thú biến dị so với đồ ăn từ thực vật rẻ hơn không ít, bọn
họ cũng chủ yếu lấy thịt thú biến dị làm thức ăn chính.
Khách sạn này phí ở lại không đắt, giá cả của đồ ăn cũng rẻ không thể tin được,
cũng không biết cái gọi là bữa sáng sẽ có giá như thế nào.
"A..
Là như vầy, bữa sáng khách sạn chúng tôi cung cấp món chính và món phụ,
món chính có bánh bao nhỏ, bánh nướng, hoành thánh.. còn món phụ có rau
bát bảo ngâm cay, nấm kim châm xào trứng, trứng luộc nước trà, nhưng vô
luận là món chính hay món phụ chúng tôi đều thống nhất bán một quả tinh
hạch bậc một/phần."
Thủy Dung xoay người lấy ly giấy trong hộp nhỏ dưới máy lọc nước tự động, rót nước ấm đưa cho cô gái, giúp cô nhuận giọng.
Nói đến cũng có chút kỳ quái, những người mà cô gặp ở mạt thế đều uống
không ít nước ở chỗ cô, bộ dáng như khát rất lâu, mà lần này số lượng
người không ít, nhưng mỗi người bên hông đều treo một cái ấm nước, nhìn
cũng không có bị sứt môi khi thiếu nước.
Chẳng lẽ.. Là bởi vì trong đội có dị năng giả hệ thủy?
Cũng không phải là nói dị năng giả hệ thủy có sức chiến đấu thấp, số lượng
cũng ít. Cho nên đều sẽ ở lại căn cứ phụ trách cung cấp nước cho căn cứ
rất ít khi ra ngoài sao?
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và
Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn
cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin
chân thành cảm ơn.)
Trần Du Du tiếp nhận ly giấy, nhẹ nhàng nhấp
một ngụm. Tuy rằng trong lòng đối với giá cả ở đây cảm thấy kỳ quái,
không rõ là vì sao một cái bánh bao và một đĩa dưa muối nhỏ lại đồng
giá, nhưng nghe đến giá cả đều rất thấp, cho nên cô cũng không có hỏi gì nhiều.
Chỉ là cửa hàng này xuất hiện thật quỷ dị, đồ vật trong
tiệm cũng được bán với giá cả có chút thấp, đặc biệt là trong tiệm còn
có điện, có nước, thậm chí còn có một TV cộng thêm một.. Người máy?
Trần Du Du nhìn người máy quét rác làm việc đến khí thế ngất trời ở đại
sảnh, trong lúc nhất thời làm cho cô cảm giác như mình đang sinh hoạt ở
thời đại hòa bình.
Nếu người này nói thật, nơi này lại an toàn, thì khách sạn này thật sự vẫn có thể xem là một nơi vô cùng tốt để ở.
Nhưng vấn đề chính là an toàn, đồ ăn không thể xuất hiện vấn đề, bằng không sợ là toàn quân bị diệt.
"Chị hai? Chị sao lại ở đây?"
Thời điểm Trần Du Du cau mày suy tư, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng nói.
Thủy Dung ngẩng đầu thấy, Trần Viện Viện ăn mặc rộng thùng thình đi xuống.
Cô ấy mới gọi chị hai? Gọi ai là chị hai?
Khoan!
Trần Viện Viện? Trần Du Du?
Tên này.. Có chút giống nhau, cho nên bọn họ là người quen của Trần Viện Viện?
Nếu thật là như vậy thì cũng thật tốt quá đi! Cô vừa phát hiện đối phương có chút chần chừ, không tin!
Tuy rằng ngay từ đầu những người khách trước cũng hoài nghi khách sạn của
cô là hắc điếm, nhưng thử qua liền hoàn toàn tín nhiệm cô!
Đương
nhiên, tiêu biểu nhất là lão tam trong nhóm bốn thanh niên kia, làm
gương cho mọi người vì anh em mà thử "độc", bánh mì cũng là hắn ăn đầu
tiên, nước cũng là hắn thử đầu tiên.
Ba người anh em của hắn đợi hai giờ phát hiện hắn không có gì bất thường mới bắt đầu dùng đồ trong tiệm.
Bất quá Trần Viện Viện cũng đã ở hai đêm, ăn uống cũng dùng qua, có cô ấy ở đây hẳn là có thể làm cô gái này tin là khách sạn của cô an toàn.
Quả nhiên, sau khi Trần Viện Viên ở trên lầu hô một tiếng liền lạch cạch từ trên thang lầu một bước hai bậc thang từ lầu hai chạy xuống lầu một.
"Mọi người sao lại ở đây? Anh hai của em đâu ạ?" Trần Viện Viện ôm chặt Trần Du Du, quay đầu nhìn trong đám người.
Anh hai của cô cao hai mét mốt, trước mạt thế là vận động viên bóng rổ vô
cùng nổi tiếng, sau mạt thế thức tỉnh dị năng liền càng trở nên lưng hùm vai gấu, người bình thường đứng ở trước mặt anh nhìn qua đều sẽ bị đối
lập thành chó Corgi.
Cho nên mặc kệ là có bao nhiêu người, cô khẳng định chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Quả nhiên, nhìn thấy anh cả của cô đang đứng ở ven tường nghiên cứu TV.
Bởi vì vấn đề lễ phép, người tới tuy rằng nói chuyện không nhỏ, nhưng thật
ra là bọn họ đã tự giác thấp giọng, bọn họ cho rằng âm lượng như vầy là
nhỏ, hơn nữa cũng chỉ là nhìn xem căn bản cái gì cũng chưa chạm vào.
"Anh hai? Anh Cao, anh Nhạc, anh Mạnh đã bao lâu chưa gặp rồi nhỉ?" Thân là
em gái nhỏ tuổi nhất Trần Viện Viện không làm ra vẻ mà chuyên làm trò
được các anh em yêu thích.
Đứng gần nhất được xưng là Nhị ngưu tráng hán cười ha hả nói Trần Viện Viện trắng lên rất nhiều, bọn họ không nhận ra.
Khen một cách vụng về làm cho Trần Viện Viện cười to một trận, nói thẳng là
chính mình mới trang điểm nên mới trắng một chút, trên thực tế màu da
của cô không trắng đến như vậy.
"Em ở đây bao lâu rồi?" Trần
Khánh đi tới, sờ sờ đầu của em gái, nha đầu này đã cùng bạn trai mình đi khắp nơi, trừ bỏ việc thường xuyên đi mất tăm thì bọn họ từ nhỏ đã sủng em gái này.Trần Viện Viện cười tủm tỉm, nhìn anh hai cao hơn mình nửa
người nói. "Đã ở đây hơn hai ngày, nơi này an toàn, vệ sinh vô cùng
thoải mái, lại còn có thể ăn ngon, tắm nước nóng, chủ tiệm cũng vô cùng
tốt. Tiểu đội mọi người tới đây cũng muốn nghỉ chân?"
Trần Khánh gật đầu, "Là tới nghỉ chân một chút, lúc trước chưa nghe nói qua nơi này có cửa hàng, là mới mở sao?"
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng
trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng
trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
Trần Viện
Viện vừa nghe liền biết anh hai của cô muốn hỏi thăm địa vị của cửa hàng này, mà cửa hàng này vô cùng kỳ quái, hỏi cô, cô cũng không biết.
Vì thế Trần Viện Viện chỉ nói, "Là mới mở, nghe chủ tiệm nói cửa hàng này
mới mở bốn năm ngày, anh xem cách bố trí này, có phải mới không.."
Lúc đầu không chú ý, khi chú ý tới mới phát hiện đại sảnh trong tiệm so với hôm qua thay đổi không ít.
Thủy Dung thấy cô nhìn đến hoài nghi nhân sinh, liền hiểu cười lễ phép mà không mất đi sự nhiệt tình lừa dối nói.
"Là như thế này, khách sạn chúng tôi bởi vì diện tích quá nhỏ, nên sẽ
thường xuyên trang hoàng lại, không phải đêm qua tôi dặn dò quý khách
sao, nói là nguyên đêm sẽ trang hoàng, hiện tại chính là thành quả lao
động của đêm qua.
" A.. Là vậy, thành quả một đêm lao động."Trần
Viện Viện tuy rằng tùy tiện, nhưng không phải là ngốc, đêm qua cô vốn dĩ cho rằng chủ tiệm trang hoàng sẽ rất ồn, cô đem giấy vệ sinh bịt kín lỗ tai, ai biết một đêm ngủ ngon tới 8 giờ sáng.
Nếu không phải chủ tiệm nói là trong tiệm trang hoàng, cô thiếu chút liền quên mất.
Cho dù là đêm qua cô có mệt tới đâu, cũng không đến mức không nghe được âm
thanh của máy khoan điện đi, hơn nữa với quy mô này, lượng công việc
cũng không thể làm trong một đêm.
Nhưng chuyện này có thể là bí mật thương nghiệp, Trần Viện Viện biết mình không thể hỏi quá nhiều.
Vì thế cũng không rối rắm đến vấn đề này, chớp chớp mắt nhìn Thủy Dung tỏ
vẻ chính mình không hề hỏi nhiều, xoay người đi trả lời vấn đề của anh
trai