!!Lưu ý: Có cảnh SM, nhưng ở mức độ rất nhẹ. Có tét đuýt play!!
Cún con nhận được nụ hôn giống như được ăn thịt và xương, chân kiễng lên
từng chút từng chút một mà hôn đáp trả, sung sướng liếm xương đến mức
cái đuôi cứ ngoe nguẩy. Nghiêm Duệ lập tức siết lấy eo cậu, không cho
phép cậu nhốn nháo. Dương Trúc không an phận cứ quay đi quay lại trong
ngực anh, quần áo hai người cọ lên nhau.
Lại hôn, lại liếm, lại
cắn, nhấm nháp môi Nghiêm Duệ đủ rồi, Dương Trúc mới nhoẻn miệng cười
toe toét, dán vào người anh, nói: "Ôm em."
Nghiêm Duệ thu gọn vòng tay, "Đây còn chưa phải ôm à?"
"Ôm em đi mà!" Dương Trúc lẩm bẩm, "Như thế vẫn chưa đủ."
Như thế này vẫn còn chưa đủ, nhưng cụ thể thế nào thì mới đủ, cậu lại chẳng thể nói được thành lời. Nhưng không quan trọng lắm, cậu không nghĩ ra
được giải pháp cũng chẳng sao, Nghiêm Duệ thông minh lắm, mình anh biết
rõ nên làm gì là được rồi. Dương Trúc thở dốc, nhắc lại lần nữa để nhấn
mạnh lời thỉnh cầu của mình, "Ôm em đi mà Nghiêm Duệ ơi, ôm em!"
Nhưng Nghiêm Duệ lại buông tay ra, để cậu thoát khỏi cái ôm của mình. Dương
Trúc bất mãn chớp mắt, Nghiêm Duệ khều chiếc vòng kim loại trên cổ cậu,
rồi bước lùi về sau một bước.
Dương Trúc bị anh kéo nên chậm rãi tiến về phía trước.
Từng bước từng bước một, rời khỏi phòng tắm, đi vào căn phòng sáng hơn. Khi
đi ngang qua công tắc, Nghiêm Duệ tiện tay tắt đèn, tầm nhìn rơi vào
bóng tối, Dương Trúc vì mất đi tác dụng của thị giác mà tim cảm giác
giật thót lên. Cậu còn lạ lẫm với phòng của Nghiêm Duệ, mỗi bước chân
tiến về phía trước đều chỉ lo nhỡ va phải thứ nào đó, nên phải cẩn thận
từng li từng tí, không dám đi tụt lại. Nhưng giữa không gian tối tăm
không nhìn thấy gì cả, ngón tay khều trên cổ cậu lại kiên định và trầm
ổn, dẫn cậu đi với tốc độ rất đáng tin cậy.
Tiếng bước chân phía trước vừa dứt khoát vừa lưu loát, không nhanh cũng không chậm.
Dương Trúc thật sự biến thành chú cún con, chỉ có động tác của chủ nhân đang dẫn dắt cậu.
Mãi đến khi Nghiêm Duệ dừng bước, trái tim Dương Trúc mới chạm đất, có lẽ
họ đang đứng cạnh mép giường. Dương Trúc lấy dũng khí, nhắc lại một lần
nữa ý định vẫn chưa chịu từ bỏ của mình, "Ôm em..."
Giống như lúc đánh răng, tác dụng của cồn vẫn chưa hết.
Bỗng nhiên Dương Trúc cảm nhận được, có một lực tác dụng lên cổ mình, luồng
lực ấy như thể túm cổ cậu hất về phía trước. Cậu nào còn đủ ý thức và
sức lực để đứng vững, người lập tức bổ nhào về phía trước, trong đầu còn khờ dại nghĩ thầm, ôi mình ngã vào người Nghiêm Duệ mất thôi! Nhưng
Nghiêm Duệ né nhẹ tênh, vừa thu tay lại, người anh đã tránh được sang
một bên, Dương Trúc chỉ cảm thấy không khí phía trước lưu động sang bên
cạnh, ngay sau đó cậu ngã lên giường.
Cún con say xỉn rơi vào cảnh bức bách, bắt đầu thấy không vui, giãy đành đạch muốn lý sự.
Anh không ôm em đã đành, sao phải quẳng em như thế chứ!
Trong nháy mắt, phần nệm bên dưới bị lõm xuống, một cánh tay chống lên, cơ thể Nghiêm Duệ phủ lên từ phía sau lưng.
Không khí đêm đông lạnh lẽo, nhưng hơi thở đang dần dần bao trùm lấy vành tai cậu lại nóng rực và ướt át đến vậy. Chiếc răng nanh sắc bén cắn lên tai cậu, đầu lưỡi lướt qua bên ngoài vành tai, để lại một vệt ẩm ướt.
"Em không nhìn thấy gì cả." Dương Trúc làu bàu, "Muốn nhìn anh cơ."
Nghiêm Duệ bật tiếng cười trầm, cho là thật mà tách khỏi cậu. Cậu nghe thấy
tiếng công tắc đèn vang lên, ánh đèn vàng mông lung rơi xuống. Nghiêm
Duệ đang mở ngăn kéo cạnh mép giường lấy thứ gì đó, rồi lại lên giường
lần nữa.
Dương Trúc nằm lì trên giường, bỗng nhiên không dám quay đầu lại, tự giác nằm úp sấp xuống, hỏi: "Muốn ôm em không?" Không đợi
Nghiêm Duệ trả lời, cậu lại thì thầm, "Cởi bộ quần áo này phiền phức
quá, đáng ra anh phải bảo em trước chứ!"
Nghiêm Duệ đè chặt cái tay vừa định kéo lưng quần của cậu, nói: "Ai nói cơ?"
Dương Trúc không kịp nhảy số, nghĩ thầm lẽ nào là do mình nghĩ nhiều rồi ư,
trong nháy mắt cậu xấu hổ đến mức tai nóng bừng lên. Tay Nghiêm Duệ vẫn
còn đè trên lưng cậu, hơi di chuyển, Dương Trúc nhận ra được anh đang
tóm chặt một thứ gì đó, sau đó vang lên tiếng khóa kéo, không khí lạnh
bất giác tràn thẳng vào phía sau lưng cậu.
Nghiêm Duệ luồn tay
vào, mềm mại lạnh lẽo, ngón cái và ngón trỏ của bên tay cầm bút đã nổi
lớp chai mỏng, xúc cảm thô ráp lẫn mềm mịn đan xen cùng lướt qua lưng
cậu. Dương Trúc như bị hút cạn sức lực, rụt eo vào. Nhưng Nghiêm Duệ chỉ đơn thuần sờ soạng một chút thôi rồi rút tay ra ngay, sau đó anh kéo
khóa ra rộng hơn.
Dường như cặp mông đã được phơi bày.
Dương Trúc không thể nào suy nghĩ được nữa, lần trước cậu mặc bộ đồ ngủ này
chưa phải đi vệ sinh lần nào nên không hề biết chiếc khóa kéo sau lưng
còn có tác dụng này. Bàn tay Nghiêm Duệ phủ lên mông cậu, ôm trọn lấy cả hai cánh mông rồi nhào nặn. Quần lót còn mới nên độ co giãn vẫn còn khá chặt, bị túm lấy cọ xát lên mông thịt. Tay Nghiêm Duệ lại vận lực, đè
nén xoa nắn nó, cách một lớp quần lót, lòng bàn tay chèn ép phần xương
mông bên dưới.
Dương Trúc đè hai tay lên nhau, giấu mặt vào cánh tay. Nghiêm Duệ mới chỉ sờ mông cậu thôi mà cậu đã toang rồi.
Miệng há ra, cùng lúc hít thở với mũi luôn, nếu không việc hô hấp sẽ không thể theo kịp được.
Ngón tay Nghiêm Duệ gẩy mép quần lót, hơi kéo ra một chút rồi lại thả ra để
nó tụt về, tiếng vải căng đập lên da thịt phát ra tiếng vang. Dương Trúc càng ngượng hơn, không dám ho he gì.
Hiện tại, cậu trai mặc áo
ngủ cún con lốm đốm trắng đang nằm nhoài trên giường Nghiêm Duệ, mũ đè
lên lộn xộn, mái tóc ẩm ướt rối tung rũ xuống, loáng thoáng nhìn được cả chiếc vòng cổ màu xanh sẫm trên phần cổ. Lớp áo ngủ bằng nhung dày dặn
đã bọc được phần lớn cơ thể, chỉ có phần mông là hơi hở ra một chút, cái đuôi dài màu trắng tủi thân bị hất sang một bên, lộ ra quần lót màu
xanh lam và bờ mông trắng như tuyết.
Mông Dương Trúc không phải
kiểu quá vểnh, thế nhưng chỉ cần nhào nặn bằng một tay thôi là biết,
mông cậu rất đầy đặn, mềm mại đến mức giống như nhào bột làm vắt mỳ.
Nghiêm Duệ mở chai dầu bôi trơn, trèo lên giường, tìm kiếm eo Dương Trúc, chỉ
dùng qua loa một tay thôi đã kéo được chiếc quần bên trong xuống, khiến
nó bị vướng giữa hai chân Dương Trúc. Một khi đã lên giường rồi thì anh
sẽ không hành động thừa thãi hay nhiều lời, anh là kiểu người có mục
đích rõ ràng và khả năng kiểm soát tuyệt đối trên giường. Dương Trúc vẫn còn ngây ngốc chưa kịp phản ứng thì ngón tay dính dầu bôi trơn của
Nghiêm Duệ đã tiến vào mở rộng cho cậu.
Ngón tay lạnh lẽo trơn trượt đâm thụt nơi cửa hang, một đốt ngón tay tiến vào rất nhanh chóng.
Lần làm cuối cùng đã là nửa tháng trước, nơi nó khép vào kín kẽ, khô khốc
và chật chội, nhưng đánh không lại kẻ xâm nhập hung hăng. Nhờ có sự hỗ
trợ của dầu bôi trơn, Nghiêm Duệ gần như không hề dè dặt chút nào, ngón
tay duỗi ra đâm sâu về phía trước. Dương Trúc cảm giác cả người mình
gồng cứng lên, cứng đờ nằm úp sấp, cho dù đã có kinh nghiệm thì cậu vẫn
không tài nào thích ứng được với cảm giác bị vật lạ xâm lấn.
Ngón tay thon dài khuấy đảo, thành thịt nóng ấm cắn chặt lấy ngón tay, thuận theo động tác của nó mà mở ra rồi khép lại.
Chẳng phải trước đó cậu đã nói, lần này sẽ theo kiểu mà Nghiêm Duệ thích sao?
Nghiêm Duệ đã đeo vòng cổ cho cậu, còn giúp cậu đánh răng...
Dương Trúc cắn lên cánh tay mình, rên lên ưm ưm, trong cơn hoảng loạn lại
muốn đổi ý. Cậu yếu đuối gọi tên Nghiêm Duệ, còn nói: "Cửa... cửa đóng
chặt chưa?"
Nghiêm Duệ đáp lại cậu một câu, "Ừm."
Câu trả
lời này không có tác dụng gì, trái lại còn khiến Dương Trúc càng căng
thẳng hơn, cậu nói: "Đóng chặt lại..." Còn nói: "Bây giờ đang... ở nhà
anh... Cô và chú còn ở bên ngoài..."
Nghiêm Duệ nói: "Thế thì sao?"
Anh thuần thục tìm được điểm nhạy cảm của Dương Trúc, ngón tay nghiền ép
lên chỗ đó. Trong phút chốc, đại não như có luồng điện đánh úp vào,
Dương Trúc run rẩy, khó mà nói được là do quá kích thích hay do uống bia nên cảm thấy sợ, cậu quờ quạng tay chân, nói: "Đừng... đừng chạm vào!"
"Hửm?" Nghiêm Duệ phát ra một từ cảm thán, lại hỏi: "Gì cơ?"
Dương Trúc choáng váng, "Không muốn làm." Cậu cố tình gây sự, lâm trận rồi
nhưng lại muốn bỏ chạy, "Em sợ, em không muốn làm! Hay... hay là anh
dừng lại trước một lúc, để em chuẩn bị đã..."
"Ồ..." Nghiêm Duệ lại dài giọng ra, sau đó rút ngón tay. Lòng Dương Trúc nhẹ nhõm đi, nhưng không hiểu sao cậu lại thấy áy náy.
Một giây sau, một tiếng "bốp" vang lên lanh lảnh. Bàn tay Nghiêm Duệ vỗ lên bờ mông thịt nhẵn nhụi, Dương Trúc sắp xỉu đến nơi rồi. Có lẽ do dùng
lực quá mạnh nên bờ mông trắng mịn đỏ hồng lên ngay tức khắc.
Từ nhỏ đến lớn cậu nào đã bị người khác tét mông bao giờ, Dương Trúc mặt
đỏ tía tai, muốn chạy trốn ngay lập tức. Cậu bò về phía trước nhưng vẫn
không thể thực hiện được. Lòng bàn tay Nghiêm Duệ đã vung lên lần thứ
hai, vẫn đánh vào chỗ đó, âm thanh vẫn vang lên như vậy, trong căn phòng yên tĩnh lại càng nghe rõ mồn một.
"Bốp!"
"Bốp!"
Phát thứ ba, thứ tư đã khiến Dương Trúc bị đánh đến ngu luôn. Cậu không dám hành động trong bóng tối nữa, mắt trợn tròn lên.
Nghiêm Duệ không nói một lời, tay lại từ từ hạ xuống, dừng lại trên cặp mông
đang dịch chuyển với biên độ nhỏ, anh phải ghìm lại thì mới khiến bờ
mông ấy rơi vào trạng thái bất động. Cảm giác xấu hổ trước nay chưa từng có hừng hực dâng trào, vành mắt Dương Trúc nóng ran, cậu thẹn đến mức
muốn chết ngay lập tức.
"Không được phép nhúc nhích." Nghiêm Duệ nói: "Cún con muốn được ôm thì phải nghe lời."
Không được cử động, phải bất động tuyệt đối. Dương Trúc bị dọa sợ, run lẩy bẩy mà ghi nhớ.
Nghiêm Duệ lại nâng tay lên một chút, mông cậu cũng chổng lên theo, ngoan
ngoãn phơi bày ở góc độ để Nghiêm Duệ thuận tiện đùa bỡn. Nghiêm Duệ
ngồi phía sau mông cậu, tiếp tục công cuộc mở rộng còn dang dở, lần này
bôi thêm nhiều dầu bôi trơn hơn, một bên tay anh xấu xa bôi lên mông cậu một vệt, dầu bôi trơn trong suốt quệt lên lối vào. Phần da thịt bị vỗ
từ nền da trắng chuyển sang màu đỏ hồng sưng tấy, lại được bao phủ một
lớp chất lỏng trong suốt, chất dịch thuận theo trọng lực chảy xuống hợp
cùng một chỗ, rỉ xuống như những giọt nước mưa. Cửa miệng màu hồng nhạt
ẩn sâu giữa cặp mông đang bất an co rút lại, Nghiêm Duệ nheo mắt, thò
tay vào đâm chọc một lần nữa, lần này vào không sâu, nhưng hai ngón tay
lại đồng loạt banh rộng lỗ nhỏ ra.
"Ưm ưm..." Dương Trúc phát ra tiếng xin tha.
Nghiêm Duệ vẫn không tha cho cậu, giống như một đứa trẻ xấu tính mà đùa giỡn
tiếp, chơi đến khi cậu cố gắng lắc mông cắt ngang thì mới chịu rút tay
ra, không hề lưu tình tét mông cậu một phát nữa.
Một con dấu mới khắc lên mông, Nghiêm Duệ vẫn không nói năng câu nào, tiếp tục làm chuyện vừa nãy.
Trong đầu Dương Trúc lúc này chỉ ngập tràn cảm giác xấu hổ vì bị đánh đòn,
cảm giác bị sỉ nhục không thốt nổi thành lời này khiến cậu không ngóc
đầu dậy được, nhưng sự độc tài và bạo lực hiện tại của Nghiêm Duệ, kỳ lạ là lại khiến cậu miếng lưỡi đắng khô, cổ họng ngứa ngáy. Cậu chổng mông lên để người ta đùa bỡn chọc ngoáy, cắm ngón tay vào đâm chọc, còn cậu
lại không được động đậy, chỉ rung mông đón nhận sự trừng phạt. Đây là
cảm giác gì vậy? Cậu chưa từng cảm nhận được, nhưng cậu chắc chắn là sự
sợ hãi, đầu gối cậu nhũn ra, sức lực như bị nơi nào đó hút cạn.
Cậu cương, ở nơi Nghiêm Duệ không nhìn thấy, dương v*t cậu lặng lẽ cứng lên.
Nghiêm Duệ mở rộng rất năng suất, anh biết phương pháp nào là đơn giản nhất,
biết đâu là điểm nhạy cảm của Dương Trúc, chỉ cần nhấn một cái là sẽ
khiến Dương Trúc mềm giọng rên lên, biết khi nào Dương Trúc đã thấy quen để anh có thể tiếp tục bước tiếp theo. Một cách dễ như trở bàn tay, anh chỉ nhờ vào mấy ngón tay đã chơi Dương Trúc đến mức toàn thân suy
nhược, dầu bôi trơn giữa đùi rỉ xuống dưới ướt nhẹp, trong không gian
rộng rãi của áo ngủ, dương v*t phía trước không chịu nổi run rẩy.
Không biết từ lúc nào, nước bọt Dương Trúc đã dính nhơ nhớp thành mảng lớn
trên cánh tay cậu. Cậu phát ra âm thanh "ưm a" không có ý nghĩa, ánh mắt rệu rã. Cuối cùng đến khi Nghiêm Duệ rời tay đi, công cuộc mở rộng kết
thúc, cậu mới được lật người lại.
Cậu banh bắp đùi ra để Nghiêm Duệ tiến tới, rất ngoan ngoãn, cậu chỉ muốn được nhìn thấy gương mặt anh.
Dưới ánh đèn dịu dàng ám muội, trong phòng của Nghiêm Duệ, cậu muốn làm tình cùng anh.
Nhưng động tác của cậu còn chưa hoàn thành, cơ thể Nghiêm Duệ đã phủ lên từ
phía sau, một bàn tay to túm lấy vòng cổ từ sau gáy cậu, gắt gao đè đầu
cậu lên giường!
Tầm nhìn của Dương Trúc rơi vào bóng tối, gương
mặt bị vùi trong gối, mắt mũi môi đều đè lên bề mặt vải mềm mại. Theo
bản năng cậu muốn ngẩng đầu lên, nhưng lực của bàn tay kia quá mạnh mẽ,
cậu không thể làm gì được, đầu gối và tay chà lên ga trải giường, sức
muốn nâng người dậy cũng bị trấn áp một cách vô tình.
Không cần nhìn cậu cũng có thể cảm nhận được, chàng trai nằm trên người cậu bây giờ đang tỏa ra hơi thở nguy hiểm và hung bạo.
Vòng cổ da dán chặt lên làn da, có một bàn tay đang áp lên cổ cậu, lực túm
quá chặt, cho dù bị kéo từ phía sau, Dương Trúc vẫn khó tránh khỏi cảm
giác nghẹt thở.
Bầu không khí giống như cây cung bị kéo căng,
toàn thân cậu căng ra, dương v*t Nghiêm Duệ đang cạ lên cửa lỗ hậu của
cậu, quy đầu khổng lồ đâm thẳng vào mà không nói một lời. Cảm giác như
oxy mà cậu hít vào cũng đang ngày càng loãng đi. Nóng, bỏng, đau, ma
sát, khoái cảm, những cảm giác này xoắn vặn vào nhau như chớp giật,
trong trạng thái các giác quan mơ màng bị thiếu oxy thì chúng càng bị
phóng đại thành gấp mười, gấp trăm lần. Mãi đến khi Nghiêm Duệ đã hoàn
toàn tiến vào, Dương Trúc mới phát ra âm thanh "ưm ưm" đứt quãng từ
miệng. Nghiêm Duệ hơi lùi lại rồi thúc vào mãnh liệt, cuối cùng cậu cũng như được bật công tắc, cất cao tiếng rên rỉ!
"Nhỏ giọng một chút." Nghiêm Duệ ghé vào tai cậu, nói: "Bố mẹ anh còn ở bên ngoài."
Dương Trúc bị anh đâm thúc sắp phát điên rồi, toàn bộ nước mắt trào ra bị gối thấm hút, từ cổ họng khó chịu bật ra tiếng khóc. Nghiêm Duệ vẫn không
hề châm chước đến cảm nhận của cậu, trở mình một cái biến thành một quân vương có quyền thống trị tuyệt đối ở trên giường, tàn bạo, ngang ngược, tay anh vẫn giam giữ cổ cậu, dương v*t bắt đầu rút ra thúc vào trong
cửa sau của cậu.
Rút ra rồi, khi thì hời hợt tiến vào, khi lại
thúc đến nơi sâu nhất, Dương Trúc bị kiểu làm tình không có quy luật này dấy lên khoái cảm liên miên không ngừng, mỗi lần lên đỉnh là chỉ số IQ
như bị cắt đứt. Tay cậu cào lên giường, túm chăn đơn khiến chúng nhàu
nhĩ, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch. Nghiêm Duệ đay nghiến vào
điểm nhạy cảm của cậu, đầu cậu cũng cọ lên gối, có lẽ cả vầng trán lẫn
mũi cũng bị ma sát đỏ hồng lên mất rồi. Cậu muốn giãy giụa nhưng trước
sau vẫn không thể thành công.
Dương Trúc bắn ra ngoài trong khoái cảm bị khống chế, cao trào đến như thể kéo các giác quan nhạy bén của
cậu thoát ra khỏi thế giới hiện thực, bóng tối đen kịt khiến cậu cảm
thấy hoảng loạn, cậu không nhìn thấy bất cứ một vật gì, không nhìn thấy
Nghiêm Duệ, khoái cảm chi phối cơ thể cậu, ngay cả bản thân cậu cũng
không còn tự làm chủ được nữa. Cậu cảm thấy sợ, nôn nóng muốn nhìn
Nghiêm Duệ, cậu đánh mất sĩ diện mà bắt đầu khóc, khóc sụt sùi, khàn
giọng gọi tên Nghiêm Duệ, uốn éo mông muốn lấy lòng anh, nói em muốn
thấy mặt anh.
Cậu khóc đến nấc lên, suy sụp nói: "Hu hu hu, em muốn nhìn, nhìn thấy anh... Nghiêm Duệ, em muốn thấy..."
Nghiêm Duệ kề môi lại rất gần cậu, cho cậu một hi vọng khoảng cách, nhưng anh
lại không thực hiện nguyện vọng của cậu, chỉ hôn lên tai cậu. Lúc này nụ hôn lại không khác gì một trò đùa xấu xa, Dương Trúc càng khóc dữ hơn,
đến cả bố mẹ Nghiêm Duệ vẫn còn đang ở bên ngoài cậu cũng quên mất, chỉ
ra sức mà khóc nức nở, nói: "Em muốn thấy anh, hu hu hu!"
"Cún con tham lam quá." Nghiêm Duệ nói: "Từ trước đến nay Tiểu Bạch ăn thịt rồi sẽ không đòi ăn quà vặt khác."
dương v*t hung mãnh công kích, đụng phải điểm nào đó khiến Dương Trúc không
ngừng run rẩy, ngón tay đều co quắp lại, dương v*t muốn cương lại không
thể nào cương được, khoái cảm tích tụ trong cơ thể đang đấu đá lung
tung. Cảm giác cơ thể rối rắm giữa khoái cảm và nguyện vọng không được
thỏa mãn khiến cậu cực kỳ khó chịu, cậu cắn gối, vừa mới nhả ra thì lại
nghẹn ngào gay gắt, "Em không phải Tiểu Bạch!" Thậm chí, hình như cậu
còn nổi máu ghen một cách khó hiểu, cào móng tay lên ga giường, nhấn
mạnh, "Nếu em không phải là cún con duy nhất của anh thì em không làm
nữa!"
Cậu tủi thân, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn, còn hơi gào lên uy hiếp: "Anh bắt nạt em, em không làm nữa!"
Nghiêm Duệ từ chối cho ý kiến, hừm một tiếng, thả lỏng ngón tay ra gãi gãi lên cổ cậu, thân dưới chuyển từ thế tiến công thành thong thả đong đưa.
Dương Trúc nghẹn ngào nuốt tiếng ưm xuống, lại thành thật mà cảm thấy dễ chịu, phần gối bị đầu áp lên đã ẩm ướt một mảng lớn. Cậu hỏi như đang
muốn xả giận, "Em là cún con duy nhất của anh có đúng không?"
Không nhận được câu trả lời, cậu lại gọi: "Nghiêm Duệ!"
Đúng là Nghiêm Duệ bắt nạt cậu, nhìn bên tai và phần cổ đã thấm sắc hồng của cậu, nhìn cái tai của áo ngủ cún con đáng yêu trên người cậu, nghe
tiếng khóc lóc vô cùng đáng thương của cậu mà anh thấy thoải mái. Vì thế Nghiêm Duệ mới không trả lời, nhẫn tâm vừa chịch vừa lạnh nhạt với cậu. Dương Trúc nói lung tung vài câu, như thể van lơn anh nói vài câu đi,
cuối cùng vẫn không được đáp lại, cậu lặng thinh không nói gì nữa, vùi
đầu khóc lớn lên.
Thậm chí cậu còn duỗi thẳng cẳng, cũng không
biết hiện tại còn chỗ nào hăng hái nổi nữa. Nghiêm Duệ sửa lại tư thế
bên dưới, lại một lần nữa áp chế cậu, cậu không thể động đậy, chỉ có thể chổng mông lên bị chịch, trong nháy mắt Dương Trúc trở thành kẻ ấm ức
nhất thế giới, bắt đầu nhỏ giọng nức nở.
Nghiêm Duệ không nhịn được nữa, bắn vào trong cậu.
Khi buông tay ra, Dương Trúc cũng không lật mình, vẫn vùi đầu mà khóc tiếp. Nghiêm Duệ ôm cậu dậy, giúp cậu xoay người, lúc này mới nhìn rõ cả
gương mặt cậu đỏ ửng lên, ướt nhẹp, khóc đến mức hai mắt ngập nước, mắt
cũng không trợn nổi lên nữa.
Khát vọng hủy diệt trong lòng bị sự
yêu thương khắc chế một cách kỳ lạ, Nghiêm Duệ bình tĩnh lại, ngã xuống
giường ôm lấy eo cậu.
Anh hôn lên nước mắt của Dương Trúc, "Ngoan, không khóc nữa."
Dương Trúc đá chân, giận dỗi muốn xoay sang bên kia khóc một mình. Nghiêm Duệ không cho cậu xoay đi, lại ôm cậu xoay người lại, hiếm khi gỡ xuống tất cả sự lạnh nhạt thận trọng, dỗ dành cậu, "Em là cún con duy nhất."
Dương Trúc khí phách hé răng, "Em không làm nữa!"
"Em chắc chứ?" Nghiêm Duệ hỏi.
Dương Trúc nói: "Em không làm nữa!"
Nghiêm Duệ lại hôn cậu, nói: "Vậy anh không tìm được cún con khác nữa rồi."
Dương Trúc nói: "Đáng đời!" Cậu lại tính toán chi li, "Chẳng phải anh còn có Tiểu Bạch sao? Đi tìm nó đi!"
Nghiêm Duệ sờ vòng cổ của cậu, "Vậy thì nên trả lại anh cái này."
"Không trả!" Dương Trúc nói: "Đã là của em rồi! Chỉ có thể là của em! Dựa vào cái gì mà em phải trả lại cho anh!"
Cậu vẫn rơi nước mắt, tay che cổ mình, dáng vẻ có chết cũng phải bảo vệ quà của mình, dõng dạc tuyên bố, "Không có cửa đâu, không trả!"
Nghiêm Duệ mềm lòng, nói: "Vậy thì không trả." Đột nhiên anh nói: "Chúc mừng sinh nhật em."
Nước mắt Dương Trúc đều bị hôn lên, cậu không lên tiếng, mãi lâu sau mới hừ
một tiếng, không bảo vệ vòng cổ nữa, giống như một chú sâu róm rúc vào
ngực anh.
"Em biết anh thích như vậy mà." Nghiêm Duệ nói: "Không giận chứ?"
Dương Trúc vẫn hậm hực, hừ xong mới ra vẻ khoan dung, nói: "Không thèm so đo với anh."