Chai nước khoáng của Nam Cung Hàn Dương rất nhanh đã cạn tới đáy, mặt
hắn không đổi sắc từ trong phi hành khí lấy ra một thứ khác.
Khi Quý Quảng nhìn thấy rõ thứ trong tay hắn đang cầm là thứ gì thì vẻ mặt thật sự là một lời khó nói hết.
Hắn không thể tin được nguyên soái nhà mình bình thường thì nhìn rất lạnh
lùng nghiêm túc mà lại để một trái dưa hấu ở trong phi hành khí của
mình, thật sự là làm người ta mở mang tầm mắt.1
"Cậu chạy vào trong phòng giáo viên hỏi xin ít đá đi, chúng ta tráng miệng trước buổi trưa một chút."
Quý Quảng: "...." Ngài không sợ bị viện sinh ghi thù sao? Hình tượng của ngài đâu rồi?
Dù cho trong lòng trăm mối ngổn ngang thì Quý Quảng vẫn rất lẹ làng chạy đi xin ít đá.
Không lâu sau đó dưới sân huấn luyện chia thành hai tốp người, một tốp hì hục gian nắng đội gió hì hà hì hục hít đất cho kịp thời gian, còn một tốp
người thì bắt ghế ngồi trong bóng răm nhâm nhi miếng trái cây ướp đá mát lạnh. Thật sự là một cảnh tượng khó nói thành lời, nhất là khi người ta phát hiện trong đám người ngồi ăn dưa đó có cả vị nguyên soái lạnh lùng nghiêm túc của đế quốc.
Trở lại với những viện sinh đang miệt
mài hít đất, hai cánh tay gắn trên người cứ như là sắp rụng tới nơi vậy, một vài người yếu sức đã nhịn không được mà ngồi dậy nghỉ ngơi lấy sức.
Ban đầu khi giao bài tập huấn luyện Nam Cung Hàn Dương chỉ cho thời gian
hoàn thành cũng không có nói là giữa đường không được nghỉ ngơi tiếp
sức, nhưng hiển nhiên nghỉ ngơi càng nhiều lần thì thời gian sẽ càng gấp gáp.
Diệp Thanh An nhờ có cơ thể mảnh mai lại nhanh nhẹn cho nên phần thi này đối với cậu chỉ hơi phí sức cũng không khó lắm, dù sao
trước khi nhập học cậu cũng đã có một khoảng thời gian tập luyện với
cường độ cao ở nhà để nâng cao thể lực.
Khoảng sau một tiếng bốn mươi lăm phút thì Diệp Thanh An trở thành người đầu tiên hoàn thành xong ba nghìn cái hít đất.
Cậu ngồi dậy nghỉ ngơi một xíu rồi không vội đi báo cáo với giáo sinh mà đi đến bên cạnh Lam Phương Lâm đang ngồi nghỉ bên cạnh máy đếm với gương
mặt trắng bệch.
"Diệp Thanh An? Cậu xong rồi sao?". Lam Phương Lâm nhìn thấy cậu thì bất ngờ hỏi.
"Ừ, cậu tránh ra tôi làm thay cậu." Diệp Thanh An nhìn Lam Phương Lâm.
"K… không cần đâu… như vậy là gian lận đấy!". Lam Phương Lâm sợ hãi nhìn Diệp Thanh An.
"Gian lận cái gì chứ, ngay từ ban đầu bọn họ cũng đâu có nói là không cho làm giúp người khác đâu chứ!". Diệp Thanh An dõng dạc nói.
Thật ra
không phải là Nam Cung Hàn Dương không để ý đến lỗ hổng này mà là ba
nghìn cái trong ba tiếng đã là quá sức chịu đựng rồi, sẽ không ai rảnh
rỗi đến mức đi giúp người khác đâu. Nhưng hiển nhiên hắn đã quên tính cả Diệp Thanh An vào.
"Đừng nói nhiều nữa, cậu muốn bao nhiêu công
sức của mình đều đổ bỏ hết chỉ vì căn bệnh chết tiệt kia à?". Diệp Thanh An nhìn thời gian còn không nhiều lắm và số lần hít đất vẫn chưa qua
được một nghìn của Lam Phương Lâm lập tức vào vị trí mà làm việc.
Thời gian tiếp tục trôi qua một tiếng năm mươi phút, rồi hai tiếng. Thời
gian càng trôi qua tốc độ của Diệp Thanh An càng nhanh, đều này càng
khiến Lam Phương Lâm càng lo lắng hơn cho sức lực của cậu, nhưng cậu ta
cũng chẳng dám làm phiền Diệp Thanh An.
Hai tiếng rưỡi trôi qua,
An Tử Thiên tiếp nối hoàn thành ba nghìn cái hít đất, sau An Tử Thiên
lật đật cũng có không ít người tập xong, ai nấy đều nằm vật ra đất một
bộ dạng không muốn động đậy.
An Tử Thiên lo lắng cho Lam Phương
Lâm không nghỉ ngơi được bao lâu đã vội vàng chạy đến tìm vừa đến nơi
hắn đã thấy Lam Phương Lâm ngồi ở một góc nhìn chằm chằm máy đếm với vẻ
mặt thẩn thờ.
"Lam Phương Lâm!". An Tử Thiên gọi.
"A, Tử Thiên, cậu cũng xong rồi sao?". Lam Phương Lâm hỏi.
" 'Cũng' là sao? Cậu sao rồi?". An Tử Thiên lo lắng hỏi, nếu như lần này
Lam Phương Lâm bị loại hắn cũng sẽ rời đi cùng cậu, dù sao thì trường đệ nhất Liên Bang là lựa chọn tốt nhất nhưng cũng không phải duy nhất.
"Tôi… tôi xong rồi…" Lam Phương Lâm nói, còn chỉ vào máy đếm để chứng minh.
Nhạc Dương Vũ vô cùng bất ngờ, không hiểu sao Lam Phương Lâm lại có thể hoàn thành được những hiển nhiên điều đó không thể ngăn cản hắn vui vẻ: "Vậy thì tốt rồi!".
"À…" Lam Phương Lâm vuốt vuốt sống mũi cười trừ.
Mong là chuyện khi nãy không bị ai phát hiện.
Diệp Thanh An trở về chỗ của mình, cầm cái máy đếm đi tìm Nam Cung Hàn Dương để điểm danh xong việc.
Sau đó cậu nhìn thấy một màn khiến người ta sôi máu.
Chỉ thấy Nam Cung Hàn Dương đang ngồi gác chân trên ghế, ưu nhã nhả ra một
hạt dưa hấu. Bảo là 'nhả ra' chính là đang giữ hình tượng cho hắn, chứ
nói thẳng thì chính là 'phun ra một hạt dưa hấu' mới đúng. Mà không chỉ
vậy, ngay khi Nam Cung Hàn Dương vừa phun ra một hạt, lục đục những giáo sinh xung quanh cũng phun phèo phèo theo, vô cùng mất hình tượng.
"Nguyên soái lần này tôi là người phun xa nhất rồi, lượng huấn luyện tháng này
của tôi phải được giảm 50% đấy nhé!". Quý Quảng cười ha ha nói.
Những người khác nhìn Quý Quảng được giảm huấn luyện cũng nhao nhao lên: "Thử lại, thử lại, lần này tôi chắc chắn thắng."
Diệp Thanh An nhìn một màn trước mắt, khó nén chút kích động muốn cầm cái máy đếm này chọi thẳng vào mặt mấy người bọn họ.
"Trông mọi người đang rất vui vẻ nhỉ?". Diệp Thanh An cất tiếng nói thu hút sự chú ý, ánh mắt như có như không lướt qua số vỏ dưa hấu trên mặt đất.
Nam Cung Hàn Dương vừa nhìn thấy cậu, nháy mắt đã trở về trạng thái bình
thường của mình: "A, cậu xong rồi sao. Có muốn dùng chút trái cây ướp
lạnh không?".
Diệp Thanh An: "Không cần, các giáo sinh đang chơi trò gì vậy?".
Quý Quảng đang định trả lời thì Nam Cung Hàn Dương đã đứng bật dậy: "Bọn họ là đang gieo hạt trồng dưa thôi mà, cậu xong rồi thì đi dùng bữa đi bên ngoài rất nắng, tôi điểm danh cho cậu rồi."
Các giáo sinh: "..." Gieo hạt bằng miệng và bằng hạt dưa ướp lạnh à?
"Ồ…" Diệp Thanh An đang định nói gì nữa thì ba người Nhạc Dương Vũ, An Tử
Thiên và Lam Phương Lâm nhanh chóng chạy đến để điểm danh.
Nam Cung Hàn Dương nhìn máy đếm của Lam Phương Lâm một hồi sau đó làm như không phát hiện gì lạ cả mà điểm danh cho ba người họ.
Các giáo sinh khác cũng nhanh chóng bỏ miếng dưa trên tay xuống điểm danh
cho các viện sinh đã hoàn thành bài tập. Kết thúc bài tập sáng hôm nay
thì có 12 người bị loại trực tiếp. Dù cho rất tiếc nuối, cũng rất khổ sở nhưng việc này là khó tránh khỏi. Cũng chỉ trách bọn họ không bằng
người thôi.