Mễ Mị đang ngồi tập trung xem tin tức, đột nhiên từ phía sau truyền ra một tiếng hét, làm cô giật nảy mình.
Cô ngạc nhiên quay lại nhìn, thấy Mễ Quan há hốc mồm ra. Liên tục chớp
mắt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Mễ Mị, lại nhìn vào màn hình máy tính, như
muốn hỏi cô đây là thực hay mơ.
Một lúc sau, Mễ Quan đứng thẳng
lưng lên, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh. Hai tay để sau đầu, ngẩng
mặt lên trời, cố gắng tiếp nhận lượng tin tức khổng lồ này, miệng liên
tục lẩm bẩm từ "OMG".
Mễ Mị tức giận, đập một cái thật mạnh vào lưng của anh ấy: "Anh! Anh giữ im lặng để cho em tập trung xem tin tức được không!"
Buổi phỏng vấn đã tiến đến giai đoạn trả lời câu hỏi, Mễ Mị quay sang nhắc
nhở Mễ Quan, rồi nhìn chằm chằm vào màn hình laptop. Mễ Quan ngay lập
tức giữ im lặng, anh ta hơi cúi người xuống để có thể nhìn rõ hơn, vẻ
mặt phấn khích, cầm chuột lên cố mở to âm lượng.
——
Sau
bài phát biểu của Lam Huệ, cả hội trường trở nên im lặng, phóng viên
đang ngồi chờ để phỏng vấn, họ có vẻ rất bất ngờ, ai nấy đều quay sang
thì thầm với người bên cạnh, tình cảnh ngày càng trở nên hỗn loạn.
Người vợ bí mật của chủ tịch tập đoàn Lai Tắc, tiết lộ mình bị bạo hành gia
đình, còn công khai tin tức ly hôn với giới truyền thông. Đây thực sự là một tin tức rất lớn!
Các phóng viên thi nhau đặt câu hỏi.
"Bà Nguyễn, cho tôi mạn phép hỏi những điều vừa nãy bà nói có phải sự thật không?..."
"Xin chào, bà Nguyễn! Tôi là phóng viên từ tòa soạn City Light, theo như những gì tôi biết..."
"Xin chào! Tôi là người của tòa soạn..."
Những điều mà Lam Huệ tiết lộ đều ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Vừa
nãy, bà ấy vừa mới thông báo mình đã kết hôn, bây giờ thì nói mình sắp
ly hôn. Mọi người cố gắng dò hỏi thêm tin tức. Tuy nhiên, Lam Huệ chủ
động đi thẳng vào vấn đề, bà ấy tiết lộ sự thật đằng sau cuộc hôn nhân
của mình!
Những điều đó, khiến cho mọi người ngồi ở đây không khỏi cảm thấy rất sốc.
Bạo hành gia đình? Giam cầm? Coi thường pháp luật? Mà kẻ đó lại chính là
chủ tịch của tập đoàn Lai Tắc! Ninh Quang Phủ là ai? Là người sở hữu
chuỗi công ty lớn nhất thành phố H, là người đảm nhận vị trí phó chủ
tịch hội đồng kinh doanh thành phố H, một nhà từ thiện nổi tiếng.
Nhiều năm qua, Ninh Quang Phủ đã đóng góp rất lớn cho sự phát triển của thành phố H, ông ấy giành được rất nhiều huy chương, và được biết đến là một
nhà kinh doanh nổi tiếng!
Thế nhưng một khi tin tức này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đến hình tượng của Ninh Quang Phủ và
công ty của ông ấy!
Các nhân viên bảo vệ thấy tình hình ngày càng mất kiểm soát, họ vội đứng ra giữ gìn sự trật tự. Để đảm bảo buổi phỏng vấn vẫn diễn ra đúng tiến độ.
Kinh Hoằng Hiên trông có vẻ rất
bình tĩnh, anh giả bộ như không nhìn thấy sự hỗn loạn ở phía dưới. Từ
trong túi áo, anh rút ra một cái khăn tay, đưa cho Lam Huệ. Lam Huệ khẽ
gật đầu, cầm lấy chiếc khăn, lau những giọt nước mắt còn đọng lại.
Những giọt nước mắt và nỗi buồn trên khuôn mặt của bà ấy đều là thật, những
gì bà ấy trải qua còn đáng sợ hơn thế, nhưng không một nỗi đau nào có
thể vượt qua được lòng hận thù. Lam Huệ nhắm mắt lại, để che đi sự ác
độc trong đôi mắt.
Tin tức này đang được chiếu trực tiếp trên
thời sự, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận nỗi đau mà Ninh Quang Phủ
đã gây ra cho người phụ nữ này.
"Trật tự! Xin mọi người hãy giữ
trật tự!" Tiếng loa liên tục vang lên lấn ép tiếng mọi người đang nói,
thậm chí đến mấy từ cuối người đó phải dùng hết sức để hét lên. Lưu Khải Truyện nhìn lướt qua đám người trước mặt, đợi những tiếng ồn ào dần
biến mất, anh ấy mới lên tiếng: "Mọi người có thể thoải mái đặt câu hỏi, chúng tôi chắc chắn sẽ trả lời. Nhưng yêu cầu mọi người giữ im lặng."
Thời gian phỏng vấn chính thức bắt đầu, có rất nhiều cánh tay dơ lên, nhiều
người còn đứng dậy, mong những người ngồi ở trên sẽ lựa chọn mình, họ
đang tranh giành nhau để tòa soạn bên họ là nơi ra báo sớm nhất.
"Bà Nguyễn, cho tôi hỏi lý do vì sao cuộc hôn nhân của bà và Ninh Quang Phủ không được công bố và hai người đã kết hôn được bao lâu không? Vì sao
không ai trong cả hai muốn công bố mối quan hệ này?"
"Bà Nguyễn,
bà nói trong thời gian sống chung Chủ tịch Ninh đã sử dụng bạo lực với
bà, vậy bà còn giữ bằng chứng không? Chủ tịch Ninh là người tốt bụng và
đã cống hiến cho nhà nước rất nhiều năm qua. Chỉ dựa vào mấy lời nói của bà rất khó có thể buộc tội chủ tịch Ninh, thậm chí chủ tịch Ninh có thể khởi kiện ngược lại bà về tội vu khống."
"Bà Nguyễn, bà có suy nghĩ gì về cuộc hôn nhân này của mình? Chúng tôi có thể phỏng vấn người đang ngồi bên trái bà được không?"
"Kinh tổng, theo như những gì tôi biết, Túng Thế và Lai Tắc là hai đối thủ
cạnh tranh. Năm ngoái, hai công ty vì tranh giành đấu thầu miếng đất mà
xảy ra tranh cãi. Nên tôi mạn phép suy đoán, chuyện lần này ngài có vai
trò gì?"
"Kinh tổng, có phải ngài đã sớm biết sự thật, nếu được ngài có thể tiết lộ thêm thông tin cho chúng tôi không?"
Các phóng viên thi nhau đặt câu hỏi, những người được chọn thì cảm thấy rất vinh hạnh, hớn hở ra mặt.
Những câu hỏi được đặt ra rất hóc búa, đám phóng viên ở đây đã có kinh nghiệm rất nhiều năm, thật chí nhiều người có vị thế vững chắc trong nghề, họ
đưa ra câu hỏi rất sắc bén. Từ cạnh tranh kinh nghiệm, mối thù nhiều năm trước... tất cả đều được hỏi ra.
Lam Huệ chỉ trả lời những câu
hỏi liên quan đến Ninh Quang Phủ, bà ấy khẳng định những gì mình nói là
sự thật, bà ấy không hề đặt điều về Ninh Quang Phủ, hơn nữa trong tay bà ấy đã có bằng chứng, tuy nhiên bà ấy không công khai bằng chứng ở đây,
bà ấy sẽ giao cho pháp luật toàn quyền xử lý chuyện này.
Kinh
Hoằng Hiên từ khi leo lên chức vụ tổng giám đốc, đã phải trải qua rất
nhiều cuộc phỏng vấn lớn nhỏ, nên anh rất có kinh nghiệm xử lý, mọi thứ
đều thuận lợi trôi qua. Những câu hỏi hợp lý, anh sẽ trả lời. Còn những
câu hỏi nào có ý đồ khiêu khích, nhạo báng, anh chọn cách im lặng.
Giới truyền thông đã lấy được khá nhiều thông tin, nhưng có vẻ như họ vẫn
chưa nắm bắt được thông tin quan trọng. Họ lôi sổ và bút ra ghi chép,
nhưng tất cả nội dung chỉ vỏn vẹn đúng như những gì đã được công bố
trước buổi họp, không tiết lộ thêm bất cứ thông tin gì, càng khiến cho
mọi người tò mò.
Thời gian phỏng vấn chỉ kéo dài mười phút. Vừa
hết thời gian, Kinh Hoằng Hiên ngay lập tức đứng dậy, anh đi phía trước
bảo vệ Lam Huệ. Lưu Khải Truyện và mấy người thư ký đi theo sát phía
sau.
Ánh đèn flash liên tục lóe lên, cho đến khi Kinh Hoằng Hiên và Lam Huệ đã đi khuất.
Buổi phỏng kết thúc chưa được bao lâu, thì trên mạng đã xuất hiện rất nhiều
tin tức liên quan đến vấn đề này. Các phóng viên nhanh chóng thu dọn đồ
đạc, vội vàng rời đi, họ ngay lập tức di chuyển đến địa điểm khác.
Tập đoàn Tùng Thế, trụ sở chính của tập đoàn Lai Tắc, ảnh hậu Ôn Nhiễm,
Ninh Quang Phủ, Ninh Tuấn Thần đều trở thành tâm điểm của giới truyền
thông.
Chỉ cần phỏng vấn được một trong số những người đấy, bài báo của bọn họ chắc chắn sẽ trở thành bản tin nóng nhất thành phố H!
Các phóng viên, đài truyền hình, đều gấp rút đưa tin. Đài truyền hình thành phố còn phát sóng trực tiếp trên thời sự, tin tức này đã truyền khắp
thành phố H. Đây là thời đại 4.0, tin tức vừa truyền ra đã ngay lập tức
chiếm top đầu hot search. Buổi họp báo lần này phạm vi rất lớn, còn liên quan đến các nhân vật có máu mặt trong thành phố H, càn quét sạch thành phố H.
Bình minh vừa lên, nơi đây sẽ không còn sự yên bình nữa.
——
Tập đoàn Túng Thế, Kinh Hoằng Hiên và mọi người rời khỏi phòng họp, đây là
thời điểm nhạy cảm, Lam Huệ có thân phận đặc biệt, bà ấy không tiện ở
đây lâu.
Trước khi rời đi, Lam Huệ quay sang nhìn Kinh Hoằng
Hiên, hạ thấp giọng nói xuống hết mức: "Cậu đã sắp xếp ổn thỏa cho ông
ấy chưa?"
Ông ấy, chính là Nghê Đông Kha đang nằm ở viện dưỡng
lão thành phố. Lam Huệ vừa nhắc đến Nghê Đông Kha, đôi mắt bà liền đỏ
ửng lên,hơi thở hổn hển, khóe môi run rẩy. Trong khoảng thời gian này,
bà ấy đã phải tham gia rất nhiều khóa trị liệu, mới từ từ thoát khỏi
thân phận của Nguyễn Khinh Ngữ.
Bà ấy tự nguyện biến thành Nguyễn Khinh Ngữ, vì trong lòng bà ấy luôn có một tia hy vọng, bà ấy mong
người mình yêu sẽ tỉnh lại. Nếu Nguyễn Khinh Ngữ có thể khiến Nghê Đông
Kha tỉnh dậy, bà ấy cam tâm tình nguyện.
Khi biết được chân tướng đằng sau vụ tai nạn thảm khốc, bà ấy cảm thấy mọi thứ đang dần sụp đổ.
Bà ấy cảm thấy hối hận vì những việc mình đã làm.
Kinh Hoằng Hiên khẽ gật đầu: "Người của tôi đã bí mật đưa ông ấy rời đi, tôi hứa sẽ giữ an toàn cho ông ấy. Những chuyện gì tôi đã hứa với bà, chắc chắn tôi sẽ thực hiện."
Anh nhìn thẳng vào trong đôi mắt Lam Huệ: "Từ ngày
hôm nay trở đi, chúng ta không còn đường lùi. Về sau, chắc chắn sẽ gặp
rất nhiều nguy hiểm. Tôi hy vọng hai người chúng ta có thể cùng hợp tác
vui vẻ."
Lam Huệ thở phào nhẹ nhõm, bà ấy nở nụ cười chua xót:
"Cậu cứ yên tâm, đã đi đến bước đường này, mạng sống của tôi sớm nằm
trong lòng bàn tay của cậu. Ninh Quang Phủ tuyệt đối sẽ không buông tha
cho tôi." Bà ấy hít thở một hơi thật sâu, nuốt những tiếng nghẹn ngào
vào bụng, đôi mắt tỏa ra sự hiền dịu: "Đối với tôi bây giờ, sống chết
không còn quan trọng."
Lam Huệ nhìn Kinh Hoằng Hiên khẽ gật đầu,
quay lại nhìn Lưu Khải Truyện. Lưu Khải Truyện khẽ nghiêng người, dẫn bà ấy đi vào trong thang máy chuyên dụng, bí mật rời khỏi đây. Lam Huệ
bước lên xe ô tô, vì để tránh sự chú ý của mọi người, bà ấy đã chuyển
đến ở chỗ Kinh Hoằng Hiên chuẩn bị từ trước, bà ấy luôn sẵn sàng chờ
mệnh lệnh.
Kinh Hoằng Hiên quay trở lại phòng làm việc. Vẻ mặt
nghiêm túc lạnh lùng dần biến mất. Trước mặt người ngoài, anh dũng cảm
đứng ra đòi lại công bằng cho mẹ ruột, trong toàn bộ quá trình anh lúc
nào cũng tỏ vẻ cau có khó chịu. Còn bây giờ, anh tỏ ra bình thản như thể không có chuyện gì xảy ra.
Anh từ tốn đi về phía bàn làm việc,
mở ngăn kéo ra, ở bên trong có một chiếc điện thoại, trên màn hình đang
hiển thị cuộc gọi đến.
Trước khi buổi họp báo bắt đầu, anh
chuyển điện thoại sang chế độ im lặng và để vào trong ngăn kéo dưới bàn. Giây phút anh mở điện thoại lên, nhìn thấy danh sách cuộc gọi nhỡ nối
đuôi nhau, anh cảm thấy khá bất ngờ.
Lại có người gọi điện đến,
chờ đến khi điện thoại tự cúp máy. Anh mới mở khóa điện thoại lên, có
hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ và hơn hai mươi tin nhắn. Khoảng tầm hai giây
sau, lại có người gọi điện đến. Người gọi là chủ biên tập của tạp chí
Lace Entertainment.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, anh để điện thoại vào ngăn kéo, không quan tâm đến nó nữa.
Kinh Hoằng Hiên cởi nút áo vest ra, ở bên trong túi áo vest, lấy ra chiếc
điện thoại cá nhân. Nội dung bên trong chiếc điện thoại này, mới là thứ
khiến anh phải để ý tới.
Màn hình vừa lóe lên, trên đó hiển thị
mấy cuộc gọi nhỡ của Kinh Lôi Đình, cùng mấy tin nhắn hỏi thăm của mấy
người bạn. Trong đó, có cả tin nhắn của Mễ Mị.
[ Em đã xem toàn bộ cuộc phỏng vấn. Anh vẫn ổn chứ? ]
Hình đại diện của cô vẫn là hình chibi đáng yêu lần trước, kết hợp với hình
đại diện của anh sẽ tạo ra một câu chuyện tình yêu. Kinh Hoằng Hiên bật
cười, đôi mắt khẽ cong lên. Lần này, nụ cười của anh đến từ tận đáy
lòng. Anh ngay lập tức gọi cho Mễ Mị.
Tiếng chuông điện thoại vang tầm khoảng hai giây, đã được kết nối. Giọng nói nóng vội Mễ Mị truyền thẳng đến tai của anh.
"Alo! Anh xử lý xong mọi chuyện rồi à? Em đã xem cuộc họp báo trực tuyến trên mạng. Anh vẫn ổn chứ?"
"Rất ổn, kế hoạch rất hoàn hảo, và đạt được kết quả mà anh mong đợi. Anh tin rằng mọi chuyện sẽ dần trở nên thú vị hơn." Kinh Hoằng Hiên tay chạm
vào lá cây, chậu cây này là do Mễ Mị mua và đặt trên bàn làm việc của
anh, giọng nói tràn ngập sự cưng chiều: "Tối nay anh sẽ đến gặp em, em
muốn ăn món gì? Anh sẽ đi mua cho em."