Trình Ngữ Lam về nhà liền chạy vào phòng tắm ngâm mình trong bồn. Cô
thấy ghét bản thân mình kinh khủng, cô đã không giữ vững lý trí mà làm
điều cả xã hội không ai cho rằng cô đúng.
Dù cô có ghét Mộ Duật
Hành, có hận Mộ Duật Hành đã ép hôn cô nhưng với thân phận là một người
vợ, cô cũng không thể làm chuyện thiếu đạo đức như vậy được.
Nhưng điều làm cô sợ hơn đó chính là Mộ Duật Hành sẽ biết chuyện của ngày hôm nay. Khi nãy cô đã gặp Hà Doanh với bộ dạng áo sơ mi không còn một
khuy, đầu tóc rối bời, son môi lem luốc, còn bước ra từ phòng của Dương
Hữu Bằng.
- Mình phải làm sao đây?
Trình Ngữ Lam ôm mặt
bật khóc, nếu để Mộ Duật Hành biết chuyện anh sẽ nổi điên lên mất. Anh
sẽ cho rằng cô ngoại tình, cho rằng cô là một người phụ nữ lăng loàn
trắc nết.
Mộ Duật Hành thong thả ngồi trong thư phòng nhâm nhi
tách cafe trên tay, điện thoại của anh bất ngờ reo lên, là số của Mạc Kỳ Vân.
- Nói đi.
- Dương Hữu Bằng gửi cho ngài một đoạn video, ngài có muốn tôi gửi qua không?1
Dương Hữu Bằng không có cách nào để liên lạc trực tiếp với Mộ Duật Hành được
cả, anh chỉ có thể liên lạc được với thuộc hạ của Mộ Duật Hành mà thôi.
- Gửi qua.
- Vâng.
Mộ Duật Hành đặt điện thoại xuống bàn làm việc. Khuôn mặt của anh trở nên
đăm chiêu, chân mày chau lại nhìn ra ngoài ban công. Anh không biết
Dương Hữu Bằng muốn anh xem cái gì? Nhưng trong lòng của anh dâng lên
nổi bất an khó tả...
Rất nhanh sau đó trên màn hình vi tính của
Mộ Duật Hành xuất hiện một đoạn video ngắn ghi lại cảnh Trình Ngữ Lam và Dương Hữu Bằng ôm hôn nhau cuồng nhiệt trong phòng làm việc, Dương Hữu
Bằng còn bế cô vào phòng nghỉ và cô cũng không có một động tác nào cho
là từ chối.1
Một nam, một nữ vào phòng nghĩ với bộ dạng môi dính chặt vào nhau như thế thì ai cũng hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra...
Hai mắt của Mộ Duật Hành mờ đi, khuôn mặt đỏ bừng, bàn tay của anh nắm chặt lại rồi đứng dậy quăng thẳng máy vi tính vào trong vách tường không một chút thương tiếc.
Nếu đó là những hình ảnh của trước đây thì Mộ
Duật Hành sẽ không tức giận đến thế vì anh cho rằng ai cũng có quá khứ,
nhưng sự thật quá phũ phàng khi thời gian hiển thị trên video là ngày
hôm nay.
- Trình Ngữ Lam....
- Trình Ngữ Lam, tại sao... tại sao... tại sao em lại đối xử với anh như vậy.1
Một câu ' tại sao' của Mộ Duật Hành là một cú đấm vào trong tường. Anh bây
giờ rất muốn giết người, đặc biệt là giết chết Dương Hữu Bằng và cả
Trình Ngữ Lam.
Trình Ngữ Lam đang ngâm mình trong bồn tắm thì bên ngoài đã có tiếng đập cửa, và kèm theo tiếng nói vang dội của Hà Doanh.
- Trình Ngữ Lam, chị ra đây, mẹ tôi đang chờ chị bên dưới.
Trình Ngữ Lam co rúm người lại, cảm giác sợ hãi bao vây lấy cô.
- Mẹ tôi có chuyện muốn nói với chị. Tốt nhất là chị mau đi xuống đừng để mẹ tôi mời ba mẹ của chị qua.
Hà Doanh nói rồi bỏ đi ra ngoài. Hôm nay cô chỉ muốn đến thăm hỏi Dương
Hữu Bằng, nhưng ai ngờ lại bắt gặp chuyện tốt của Trình Ngữ Lam.
Đầu tuần, sáng sớm cô đã bắt ghen dùm anh trai của mình.
Trình Ngữ Lam biết mình không thể trốn tránh được nữa, những chuyện cô làm ra thì cô phải chấp nhận và xử lý. Cô không thể để cho ba mẹ của cô bị
người khác nói nặng, nói nhẹ được. Với lại nếu ba mẹ của cô biết chuyện
chắc sẽ rất sốc, và cũng có thể sẽ từ mặt cô luôn vì họ đã rất nhiều lần khuyên cô buông bỏ tình cảm với Dương Hữu Bằng.
Xuống nhà, mẹ anh và Hà Doanh đã ngồi sẵn ở sofa chờ cô, cô chầm chậm đi lại, cúi đầu không biết giải thích như thế nào.
- Mẹ...
- Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có phúc có một cô con dâu ngoan hiền, đức hạnh như cô đâu.
Mẹ anh lần này không thể bỏ qua được nữa. Dù con trai bà có ép hôn nhưng
chưa bao giờ đánh đập hành hạ cô. Cho cô một cuộc sống sung sướng như bà hoàng, có kẻ hầu người hạ.
- Con xin lỗi, nhưng giữa con và Hữu Bằng vẫn chưa đi quá giới hạn.
- Chị xem mẹ tôi là con nít ba tuổi sao?
Hà Doanh tức điên lên, cô đã bắt ngay tại trận như vậy mà Trình Ngữ Lam vẫn còn đứng đó chối cãi.
Anh cô đã nhìn nhầm người thật rồi...
- Mẹ...
- Cô lên phòng lấy đồ của cô và rời khỏi nhà này cho tôi. Tôi sẽ bảo con
trai tôi ly hôn với cô, nhà họ Mộ không thể có một đứa con dâu như cô
được.
- Đúng vậy, anh trai tôi không thể có một người vợ như chị được, không biết chị đã cấm bao nhiêu chiếc sùng cho anh ấy rồi.
Hai tay của Trình Ngữ Lam bấu vào nhau, cô không biết phải nói gì khi lỗi thuộc về cô hoàn toàn.
Ly hôn?
Tại sao khi nghe hai chữ ly hôn cô lại đau lòng đến thế, không phải khi trước cô rất muốn ly hôn với Mộ Duật Hành sao?
Không phải cô cũng đã biết được cuộc hôn nhân này phải có ngày kết thúc rồi sao?
Sao bây giờ cô chẳng thấy vui một chút nào?1
- Chị còn đứng đó làm gì? Mau lên phòng thu dọn đồ đạc của chị đi, đừng
để tôi bảo người quăng đồ của chị ra ngoài đường, như vậy rất khó coi.
- Ngữ Lam, nếu không phải vì con trai tôi thì tôi sẽ không bao giờ chấp
nhận cô. Cô xem thái độ của cô đi, cô xem chuyện tốt mà cô làm ra đi?
Hừ...được con trai tôi để ý đến là phước phần của cô vậy mà cô không
biết trân trọng. Sao cô không thử nghĩ xem nếu không có con trai tôi thì mẹ cô có qua khỏi không? Em trai cô có được đi du học vào ngôi trường
danh giá bên Mỹ không?
Nước mắt thay phiên nhau rơi xuống, Trình
Ngữ Lam đứng chôn chân tại chỗ, hai tay bấu chặt vào chiếc váy không dám nói gì vì mẹ anh nói hoàn toàn là sự thật.
Rất nhiều lần bà khó
chịu vì tính cách, thái độ của cô đối với Mộ Duật Hành nhưng bà luôn bỏ
qua cho cô vì thương anh. Bà luôn mong cô thay đổi, luôn mong cô có thể
quan tâm anh dù chỉ một chút, nhưng hết lần này đến lần khác Trình Ngữ
Lam làm bà thất vọng.