Hướng Dẫn Nuôi Dưỡng Cục Lông Nhỏ Dính Người

Chương 11: Chỉ kém hơn cơ bụng tám múi có 7 điểm thôi


trướctiếp

Cố Nghịch nhàn nhạt nói: "Nhưng mà tôi không thể tùy tiện gọi như vậy được."

Ò. Cục lông nhỏ thất vọng nhìn nhìn móng thỏ của mình.

Cố Nghịch hơi hơi hé miệng: "Bé..." Hắn đỏi lời, bình tĩnh nói: "Cũng không thể nhìn chằm chằm ảnh chụp của người khác với người thật được, rất bất lịch sự."

Cục lông nhỏ gật gật đầu.

Cố Nghịch tiếp tục nói: "Nhưng nhìn tôi thì muốn nhìn bao lâu cũng được."

Cục lông nhỏ ngượng ngùng nhìn hắn.

"Thế nào?" Cố Nghịch khẽ nâng cao ấm cuối.

Cục lông nhỏ lại gật gật đầu.

Cố Nghịch bình tĩnh nhìn lên trên trần xe, giọng điệu gợn sóng bất kinh: "Bé cưng."

Anh đang gọi ta sao? Thỏ con đỏ mặt nhào tới.

... Cố Nghịch ra vẻ không liên quan đến mình, tiếp tục nhìn chằm chằm lên trần xe.

Tài xế thở dài trong lòng, lời thoại này của ảnh đế Cố đúng là tuyệt thật, giọng điệu tiết tấu tự nhiên, nghe giống như đang nói chuyện với người thật vậy.

Cậu ta còn suýt chút nữa đã cho rằng ở sau ghế có thêm một người khác ấy chứ.

Không hổ là hắn.

...

Sau khi về nhà, Cố Nghịch lập tức đi tắm rửa, thỏ con trộm lấy ra một phần đồ ăn vặt, giấu vào kho bạc nhỏ của mình.

Kho bạc bé xíu của nó nằm ở dưới góc bàn trong phòng khách, khăn trải bàn rủ xuống vừa vặn che được kín mít.

Thỏ con chạy đến chân bàn, mở cái rương nhỏ của mình ra.

Bên trong có mấy viên socola, còn có mấy miếng khô bò đóng gói to đùng, tất cả đều là do nó chuẩn bị chu đáo giữ lại.

Thỏ con bỏ vào trong thêm một đống kẹo đậu phộng socola, nó nhìn kho thóc đầy ắp của mình, cảm giác vinh quang thuộc về lao động thỏ nhỏ tự nhiên sinh ra.

Mấy ngày nay, đêm nào nó cũng lén lút chạy tới nhìn một cái, nếu như bảo bối kho bạc nhỏ còn ở đây thì nó sẽ vô cùng thỏa mãn, đêm đó sẽ ngủ thật là ngon.

Buổi sáng, khi mà thỏ con vẫn chưa dậy, Cố Nghịch đang chuẩn bị bữa sáng thì đột nhiên phát hiện dưới chân bàn cách hắn không xa có cái gì đó kỳ lạ, giống như đang giấu thứ gì đó vậy.

Cố Nghịch đi qua, vừa kéo khăn ra thì thấy bên trong là một cái rương nhỏ.

Hắn nhìn về phía phòng ngủ theo bản năng, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở cái rương ra.

Bên trong tràn đầy khô bò, còn có cả socola, chồng chất thành một ngọn núi nhỏ, nom rất ư là giàu có.

Cố Nghịch: "..."

Không cần nghĩ cũng biết là kho bạc của ai rồi.

Không bao lâu sau, thỏ con tỉnh dậy, nó ăn xong trái cây rồi lại như thường lệ mà dán lên người Cố Nghịch muốn đi ra ngoài với hắn.

Cố Nghịch dỗ dành: "Sẽ về nhanh thôi."

Thỏ con không tình nguyện mà nửa đứng lên, dùng loại ánh mắt cực kỳ u oán mà nhìn hắn.

Cố Nghịch nói: "Buổi tối không cần chờ tôi, muộn quá thì tự mình đi ngủ trước."

Thỏ con không tình nguyện gật gật đầu.

Đợi hắn đi rồi, thỏ con ôm đồ ăn vặt trong tủ lạnh ra, nằm trong quần áo của Cố Nghịch mà ngủ một giấc.

Buổi chiều, nó đi tuần tra kho bạc nhỏ của mình theo thường lệ, dùng ánh mắt quét sơ qua một lần, vô cùng vừa lòng. Lúc chuẩn bị đóng rương, nó đột nhiên dừng lại một chút.

Khô bò của nó đâu! Một miếng khô bò to như vậy của nó đâu mất rồi!

Thỏ con không tin ma quỷ gì cả, nó lục lọi tìm kiếm, đúng thật là không có miếng thịt khô lớn nhất kia.

Nó sẽ không lầm đâu, cái miếng thịt khô đó khắc sâu trong ấn tượng của nó, bởi vì trông bự ơi là bự, đó là miếng thịt khô bự nhất mà nó có.

Nhất định là bị người trộm mất rồi! Thỏ con ôm cái rương thở phì phì nghĩ.

Nó nghiêm túc kiểm kê đồ vật trong rương, vẫn không thiếu món nào. Nói cách khác, cái tên ăn trộm kia rất có ánh mắt đã lấy đi gói thịt bò khô mà nó thích nhất.

Thỏ con giận đến xù lông, bình tĩnh ôm rương phân tích một chút, trong nhà ngoại trừ nó ra thì cũng chỉ có mỗi Cố Nghịch!

Nhất định là Cố Nghịch!

Tên xấu xa này!

Mối quan hệ của mình với hắn đã tan vỡ ngay từ bây giờ!

Thỏ con lãnh khốc vô tình thu hồi thẻ vợ tốt mà bản thân đã phát cho hắn, lấy tư thế thẩm vấn ngồi xổm trên sofa, chờ Cố Nghịch trở về.

Tối đó, âm thanh mở cửa vang lên.

Thỏ con trực tiếp nổi giận đùng đùng chạy tới chất vấn: Là anh chứ gì!

Cố Nghịch ngồi xổm xuống, xoa xoa cục lông nhỏ trong lòng bàn tay: "Không phải nói là đừng chờ tôi, tự đi ngủ trước sao?"

Ai chờ anh!! Thỏ con một vẻ muốn tính sổ người này.

Cố Nghịch: "Hửm?"

Thỏ con cầm lấy một miếng thịt khô, khoa tay múa chân với hắn: Nhất định là anh rồi! Cái tên ăn trộm này!

Cố Nghịch: "Làm sao vậy?"

Đừng có giả vờ! Nhất định là anh. Thỏ con không có chứng cứ, không có biện pháp bắt hắn, thế là co mình tự kỷ trong góc.

Cái đó là khối thịt khô lớn nhất của nó, đó giờ nó vẫn luyến tiếc không dám ăn, lén giấu ở chỗ này.

Nó vốn đang nghĩ, chờ sau này có thể biến thành hình người rồi thì sẽ a một miếng ăn hết luôn, chậm rãi nhai nhai, cho đã ghiền.


trướctiếp