Sau khi cuộc
họp lớp kết thúc, Túc Tức vẫn luôn duy trì liên lạc trên mạng xã hội với Dương Tập. Đối phương hẹn cậu nghỉ đông sang năm ra ngoài du lịch trên
điện thoại. Kỳ nghỉ tháng tới thì cùng xem trận chung kết liên minh
huyền thoại thế giới. Xem thi đấu xong thì về trường ăn lẩu cay ven
đường. Thỉnh thoảng nói về chuyện Trần Tủng, lạc quan phỏng đoán cô ấy
hiện giờ vẫn độc thân, không biết có khả năng thích cậu ta không.
Túc Tức rất ít nói về chuyện của mình, đại đa số thời gian cậu đều nghe
Dương Tập nói, nghe Dương Tập sắp xếp kế hoạch trong kỳ nghỉ một cách
tốt đẹp, nghe cậu ta lải nhải rằng tốt nghiệp hai năm mà vẫn không có
cách nào quên được người mình thầm mến như thế, thêm nữa là trong tuần
này sẽ có thông báo về hành trình của các chuyến bay đi thành phố.
Cậu nghe được rất nhiều, thế nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ chờ mong và trông
đợi đối với chuyến du lịch trong kỳ nghỉ đông này, trận chung kết Liên
minh huyền thoại và cả lẩu cay ven đường vào mùa đông trong lời của
Dương Tập nữa. Mà trong số những mong chờ và trông đợi đang âm thầm sinh sôi nảy nở đó, còn có những lời mà Nhiếp Tĩnh Trạch và anh đầu bếp ở
quán tôm hùm nhà bên nói với cậu.
Đến tận một ngày, Dương Tập hỏi cậu sau này có muốn đổi một công việc khác không.
Tối đó, cậu mơ thấy Nhiếp Tĩnh Trạch và anh đầu bếp nhà bên. Trong mơ, cậu
lại nhớ lại những lời họ đã nói, tinh tế nhai rồi nuốt xuống bụng. Sáng
sớm khi tỉnh lại, lúc cậu sờ tay vào điện thoại di động đặt trên đầu
giường Chung Tình, thoáng nhìn thời gian hiển thị ngày đầu tuần mới,
ngón tay cậu hơi khựng lại, nhớ tới chuyện buổi tối một ngày trước Dương Tập vô tình hỏi, trong lòng thế mà thật sự mơ hồ sinh ra ý định muốn
đổi một công việc khác.
Cậu ngồi dậy từ trên chiếc giường sô pha, nghiêm túc tự hỏi một giây nhưng lại không nghĩ ra được, ngoại trừ công việc lao động cơ bản nhất, cậu còn có thể làm công việc kiểu gì. Cậu
tạm gác ý định nảy sinh trong một đêm này lại, đứng dậy vào nhà vệ sinh
đánh răng rửa mặt, bắc nồi lên bếp như mọi khi rồi nấu cho bản thân một
bát mì.
Nhưng cũng có chỗ khác biệt với canh suông mì sợi trước kia.
Cậu bỏ thêm một quả trứng chiên, một miếng dăm bông, còn có cả ớt xanh xào
thịt hôm qua ăn chưa hết vào. Cậu bưng bát mì lên bàn ăn, vùi đầu cắn
một miếng trứng chiên, ngẩng đầu nhìn phía cửa sổ mà ngày qua ngày cậu
đã nhìn phát ngán, thế nhưng cậu lại tập trung nhìn nhiều thêm một giây.
Túc Tức phát hiện, dường như không khí hôm nay thoáng đãng, sáng sủa hơn mọi ngày so với hai năm trước.
Ăn xong bữa sáng, cậu lưu loát thu dọn chén đũa, ra khỏi cửa xuống lầu,
xuyên qua con ngõ quen thuộc rồi đi vào tiệm lẩu làm việc.
Khi đi ngang qua quán tôm hùm nhà bên, anh đầu bếp đang cắn phần nhân thịt trong bánh vẫy tay chào cậu.
Túc Tức ngẩng mặt lên, đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.
Anh đầu bếp ngạc nhiên một giây, sau khi hồi phục lại tinh thần, anh ta cất giọng mạnh mẽ, mặt mày hớn hở nói với cậu: "Lần trước món tôm hùm ăn
khuya anh cho em ăn hương vị không tồi đúng không? Lần sau có cơ hội lại để cho em một phần."
Theo lời của anh ấy thì cậu mới nhớ tới hộp tôm hùm đất đặt trong xe Nhiếp Tĩnh Trạch, Túc Tức im lặng một giây,
cuối cùng vẫn mỉm cười thật lòng nói: "Ngon lắm, em rất thích, cảm ơn
anh."
Anh đầu bếp hài lòng nuốt miếng bánh bao da cuối cùng trong tay sau đó xoay người đi vào cửa.
Túc Tức đi vào làm việc từ cửa sau tiệm lẩu, Trần Tủng vẫn ngồi xổm ở cửa
hút thuốc. Khi thấy cậu xuất hiện, gã vội ngăn lại rồi còn yêu cầu cậu
với giọng điệu xấc xược như trước: "Này, quẹt thẻ xong cậu đổi chỗ làm
với tôi một chút."
Túc Tức ấn vân tay của mình vào đầu đọc dấu
vân tay xong mới quay đầu lại liếc gã một cái nhưng không trả lời ngay:
"Hôm nay cậu phụ trách khu vực nào?"
Trần Tủng rít một hơi thuốc, không nhanh không chậm cười rộ lên, "Quét dọn ở phòng tầng hai."
Túc Tức nghĩ một lát, "Tôi nhớ rõ, hình như tôi dọn sân khấu."
Trần Tủng đứng dậy, chậm rãi bước về phía cậu, "Cậu với tôi đổi đi, cậu đi quét phòng còn tôi dọn sân khấu giúp cậu."
Túc Tức hiểu rõ gật đầu, "Đổi thì được."
Khóe miệng Trần Tủng nở nụ cười vừa lòng, còn chưa kịp mở miệng lại nghe
thấy Túc Tức nói: "Nhưng mà, vì sao tôi phải đổi với cậu?"
Trần Tủng nghe vậy thì sắc mặt hơi sa sầm, ánh mắt bỗng chốc bắn về phía cậu, "Cậu nói gì cơ?"
Vẻ mặt Túc Tức không thay đổi, "Cậu không muốn quét phòng, tôi cũng không muốn quét. Cho nên vì sao tôi phải đổi với cậu?"
Dường như không tin cậu sẽ mở miệng từ chối, hồi lâu mà Trần Tủng chưa phản
ứng lại. Một lúc sau, sắc mặt gã cuối cùng chuyển thành màu xanh với tốc độ mắt thường có thể thấy, lạnh lùng cười nói: "Cậu uống lộn thuốc à?"
Túc Tức không đáp lời gã, lập tức lướt qua người gã đi về hướng phòng nghỉ nhân viên.
Trần Tủng đứng tại chỗ, đôi mắt ghim chặt sau lưng cậu, dường như muốn nhìn
thấu tính tình thay đổi đột ngột của Túc Tức từ ngoài vào trong mới bằng lòng bỏ qua. Sau mấy giây, bóng dáng Túc Tức biến mất khỏi tầm nhìn.
Trần Tủng cụp mi, lấy mẩu thuốc lá bên miệng mình ném xuống đất rồi nhấc chân day mạnh, trong miệng chửi nhỏ một câu thô tục, ánh mặt dần u tối.
Giữa trưa, lúc phục vụ thực khách trong sảnh lớn, Trần Tủng vẫn định giở trò cũ, gây ít phiền toái cho Túc Tức. Sáng nay Túc Tức mang đến một đoạn
nhạc đệm ngoài ý muốn, tới giờ vẫn làm gã không hài lòng. Túc Tức làm gã không thoải mái, gã đương nhiên cũng không để Túc Tức được yên ổn.
Trần Tủng được sắp xếp phụ trách khu vực ăn uống nhiều người. Bên trái sảnh
ngoài có một dãy ghế ăn cho nhiều người dựa tường, lúc trước khi trang
trí tiệm, cố tình dùng bình phong để ngăn cách bàn tròn lớn với phòng
ăn. Đúng lúc gặp một nhân viên công ty bên cạnh tới tiệm liên hoan,
trong đó có một người đàn ông trung niên uống say mèm trên bàn cơm,
miệng làu bàu giơ tay về phía Trần Tủng, muốn gọi cậu ta qua thêm vài
món ăn kèm.
Trần Tủng liếc mắt qua bàn khách đó, xoay người đi về hướng Túc Tức đang đứng ở một chỗ khác, giơ tay sau lưng cậu, dùng lực
vừa phải đẩy cậu về phía trước một cái, cằm hơi hướng về vị khách kia,
ánh mắt hiện ra ý giễu cợt: "Cậu qua đi."
Túc Tức còn chưa trả
lời đã thấy bên kia hồi lâu không có nhân viên phục vụ tiến lên đáp lại, trên mặt vị khách uống say đã hiện lên vẻ không kiên nhẫn, ánh mắt vẩn
đục phóng thẳng về phía Túc Tức.
Túc Tức nhìn chằm chằm tầm mắt
người nọ rồi tiền lên trước, mặt hướng về vị khách uống say dò hỏi một
cách công nghiệp: "Chào anh, xin hỏi anh cần giúp gì ạ?"
Người
đàn ông trung niên mở to đôi mắt say mông lung lờ đờ đánh giá cậu, nhưng thần sắc trong mắt càng hỗn loạn, chỉ nhìn chẳng chằm chằm mặt Túc Tức
hồi lâu mà không mở miệng nói chuyện. Mãi cho đến khi Túc Tức cất tiếng
dò hỏi lần thứ hai thì ông ta mới cuống lưỡi hàm hồ nói: "Thêm hai đĩa
thịt dê cuốn Úc Châu."
Túc Tức gật gật đầu rồi lại hỏi: "Xin hỏi anh còn cần gì không ạ?"
"Không." Người đàn ông vừa nói vừa vẫy vẫy tay với biên độ lớn.
Mới không để ý thì mu bàn tay người kia theo động tác xua tay đánh vào cổ
tay Túc Tức. Túc Tức lẳng lặng tránh đi song lại thấy động tác của người đàn ông say xỉn chậm chạp rút tay về sau, sau đó nắm mu bàn tay vừa
chạm vào cổ tay cậu cho vào lòng bàn tay còn lại, chậm rãi lau lau.
Túc Tức mang vẻ mặt như thường lùi về sau một bước, chuẩn bị xoay người ra sau bếp đặt món.
Chân còn chưa kịp cất nước, một bàn tay hơi béo phì đã bắt lấy cánh tay cậu, bất thình lình túm tay cậu ngược về sau.