Sau khi
đi ra khỏi con hẻm, Túc Tức và đầu bếp chia tay nhau. Cậu đi dọc con phố bên trái, quán tôm hùm vẫn đang mở cửa đón khách, một chiếc ô tô đậu im lìm bên lề đường đối diện cổng, thân xe đen kịt gần như ẩn hiện trong
màn đêm. Con phố này gần phố đi bộ đông đúc, không những cấm đậu vô cớ
mà cảnh sát giao thông còn truy xét gắt gao. Túc Tức liếc nhìn chiếc xe
lâu hơn một chút. Cửa sổ bị bịt kín nên không thể nhìn thấy có ai trong
xe. Hình dáng chiếc xe và màu sắc lại khiến cậu cảm thấy quen thuộc. Khi Túc Tức đi tới trước xe, cậu vô thức tăng nhanh bước chân, muốn nhìn
biển số xe phía sau một cái. Không cần biết là quá khứ hay hiện tại, dù
có ý thức hay vô thức, cậu vẫn luôn rất nhạy cảm với những con số liên
quan đến Nhiếp Tĩnh Trạch. Ví dụ như số điện thoại của đối phương, hoặc
biển số xe của đối phương.
Khi cậu lơ đãng, cửa sổ xe bên ghế phụ được hạ xuống. Giọng nói trầm thấp mơ hồ xen kẽ giữa môi và răng, nhẹ
nhàng cuộn lên bởi làn gió đêm, truyền vào tai cậu, phảng phất một chút
ẩn ý không rõ. Có người gọi tên cậu: "Túc Tức."
Túc Tức lập tức
nhận ra giọng này, cậu do dự một giây nhưng vẫn đi về phía cửa sổ xe,
hơi cúi đầu nhìn ngang hàng với người trong xe: "Nhiếp..." Ý định ban
đầu là gọi Nhiếp tiên sinh một cách lịch sự, nhưng không hiểu sao khi
bắt gặp đôi con ngươi đen láy của Nhiếp Tĩnh Trạch, lời nói trên đầu
lưỡi lại chui vào cổ họng. Cậu có chút không nói nên lời. Nhiếp Tĩnh
Trạch nhìn kỹ sắc mặt cậu, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Túc Tức?"
Túc
Tức đáp lại, cậu chưa bao giờ nhìn thấy Nhiếp Tĩnh Trạch như thế này
trước đây. Nhiếp Tĩnh Trạch không nói gì. Một lúc sau, người đàn ông này ra hiệu cho cậu lùi lại phía sau.
Túc Tức lùi lại hai bước theo
lời nói rồi đứng lại trên vỉa hè. Cửa xe được mở từ bên trong, Nhiếp
Tĩnh Trạch đưa một chân ra ngoài. Đối phương mặc một bộ vest rộng, ống
quần màu lục lam hơi co lại khi hắn thò chân ra. Nghĩ đối phương muốn
xuống xe, Túc Tức bèn lùi lại một bước nữa. Nhưng Nhiếp Tĩnh Trạch hoàn
toàn không có ý định xuống xe mà chỉ dùng chiếc chân để ngoài xe làm
trọng tâm chống đỡ để nâng thân trên của mình lên, sau đó nắm tay kéo
cậu vào trong xe. Lo lắng dầu đỏ trong túi trên tay sẽ tràn ra ngoài nên Túc Tức bị kéo đến cạnh cửa mà không có chút phản kháng nào. Cậu cúi
xuống, tay còn lại duỗi ra giữ lấy thành ghế ổn định thân thể, vừa ngẩng đầu lên muốn nói thì chợt ngửi thấy mùi rượu nồng nặc xộc lên mũi. Cậu
buột miệng hỏi: "Anh uống rượu rồi lái xe à?"
Nhiếp Tĩnh Trạch
gỡ cái túi trong tay Túc Tức ném lên bảng điều khiển trung tâm của xe,
suy nghĩ một chút thì hắn mới nói: "Không lái xe khi say rượu."
Túc Tức sững sờ một giây trước khi nhận ra là Nhiếp Tĩnh Trạch đang ngồi ở
ghế phụ chứ không phải ghế lái. Lúc này xe lại đậu ở ven đường, hiển
nhiên là tài xế vừa mới tạm thời rời đi, còn Nhiếp Tĩnh Trạch thì đang
ngồi trong xe chờ người khác.
Túc Tức đảo mắt nhìn xuyên qua lớp
cửa kính ô tô về phía bên đường xem xem người đàn ông kia định mua cái
gì. Cách đó không xa có một khách sạn năm sao cao chót vót với hàng ngàn ánh đèn neon lấp lánh dưới bầu trời đêm, cậu liếc nhìn biển hiệu cửa
hàng tiện lợi bên kia đường thì trong lòng cũng hiểu rõ.
Sắc mặt của Nhiếp Tĩnh Trạch lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối mà không nói lời
nào, hắn túm chặt lấy tay Túc Tức rồi kéo cậu vào lòng. Cơ thể cậu còn
chưa kịp ổn định mà tay vịn thành ghế còn nhấc lên khiến tay cậu không
tránh khỏi việc ấn lung tung lên đùi đối phương. Nhiếp Tĩnh Trạch tách
hai chân ra, tay Túc Tức bị đưa lên không trung một chốc rồi lại nhanh
chóng bị người bên cạnh kéo vào vòng tay của hắn, cậu chỉ có thể cong
lưng, nửa quỳ nửa ngồi ở giữa khoảng không hai chân của Nhiếp Tĩnh
Trạch. Chỉ cần cậu ngồi thẳng lưng lên thì đầu sẽ lập tức đụng vào nóc
xe. Túc Tức cau mày hơi vùng vẫy một chút, không biết nên gọi hắn là gì: "Nhiếp Tĩnh Trạch."
Chỉ là, cái tên này không những không làm
cho đối phương tỉnh táo lại, mà còn giống như là một câu ám chỉ khiến
đối phương bất giác nhíu mày lại. Ngay giây tiếp theo Nhiếp Tĩnh Trạch
đã lập tức đặt lòng bàn tay lên lưng cậu rồi hôn cậu một cách mãnh liệt.
Đầu óc Túc Tức dại ra, trong giây phút đó cậu bỗng nhiên không
rõ đây là ngày nào đêm nào. Cạnh khóe mắt có ánh sáng lóe lên khi xe cộ
chạy ngang qua, cậu mở choàng mắt như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng, vẻ mặt phẳng lặng thường ngày cuối cùng cũng dao động dữ dội. Vừa vươn tay muốn đẩy người trước mặt đang đè lên môi cậu mà liếm hôn vừa muốn đứng
dậy lùi lại. Nhưng cậu quên mất rằng bây giờ cậu và Nhiếp Tĩnh Trạch
đang ngồi ở ghế phụ cho nên đầu cậu lập tức đập vào nóc xe.
Chỉ
trong tích tắc, lòng bàn tay đang dán sau lưng Túc Tức của Nhiếp Tĩnh
Trạch nhanh chóng di chuyển lên đỉnh đầu cậu. Đỉnh đầu đập vào lòng bàn
tay dày rộng của Nhiếp Tĩnh Trạch khiến Túc Tức dừng lại một chút, trong lòng đột nhiên cảm thấy chưa xót: "Cậu nhận nhầm người rồi."
Nhiếp Tĩnh Trạch nghe xong câu nói đó thì nhếch môi lui về phía sau, lợi dụng khoảng cách gần rồi yên lặng nhìn cậu.
Vẻ mặt của Túc Tức trở lại bình thường: "Cậu thả tôi xuống, người mà cậu chờ bất cứ lúc nào cũng sẽ trở lại."
Một bàn tay ấm áp sờ lên mặt cậu, ngón tay trỏ hơi thô ráp nặng nề gãi lên
cằm, áp ở trên má của cậu rồi nhích lên từng li từng tí dọc theo khuôn
mặt, chạm vào sống mũi cùng xương mày, cuối cùng lại ấn vào chà xát phía trên mi mắt khiến Túc Tức đành phải nhắm mắt lại. Nhiếp Tĩnh Trạch trầm trọng mở miệng, gọi tên cậu lần nữa với một giọng điệu chắc chắn: "Túc
Tức."
Hơi thở ấm áp giữa môi người kia phun lên khiến mi mắt cậu khẽ run. Ngay sau đó, một sức lực còn nặng hơn cả trên mí mắt lại rơi
xuống môi cậu, gây ra một cảm giác xâm chiếm mạnh mẽ và ấm áp quen
thuộc. Túc Tức nhắm mắt lại, trong bóng tối, cảm giác hai đôi môi chạm
vào nhau đang phóng đại vô tận trong đại não gần như áp đảo ý thức của
cậu. Lòng cậu khẽ run lên nhưng cậu lại không biết Nhiếp Tĩnh Trạch có ý gì. Hai tay đặt trên ngực đối phương dần dần mất đi sức lực, bối rối
ngã xuống.
Nhiếp Tĩnh Trạch không khỏi tăng thêm lực đạo. Hắn kéo người trong tay về phía trước, cánh tay đặt trên eo Túc Tức không ngừng siết chặt, thứ rơi xuống miệng Túc Tức không còn là một nụ hôn nữa mà
là từng cái cắn nuốt. Ngay cả hơi thở bao quanh cơ thể đối phương cũng
dần dần dâng trào như biển cả bão táp. Túc Tức mở mắt ra liếc nhìn vào
con ngươi sâu không thấy đáy của người đàn ông đối diện thì bỗng nhiên
bắt gặp được sự giận dữ ẩn sâu trong đôi mắt say mèm của hắn. Túc Tức
cảm giác như có một chật nước đá tạt xuống người mình đến nổi sức nóng
dưới lớp da cũng nguội hẳn.
Cậu nghĩ rằng đã hai năm trôi qua
rồi nhưng đúng thật là Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn canh cánh trong lòng về
những việc mà cậu đã làm khó đối với hắn. Cậu duỗi tay định đẩy Nhiếp
Tĩnh Trạch nhưng cánh tay ôm eo cậu vẫn bất động. Đang lúc lo lắng trong lòng thì cửa xe bên kia khẽ vang lên một tiếng, cửa xe bị kéo mở. Nhiếp Tĩnh Trạch nghe thấy âm thanh rốt cuộc cũng buông cậu ra.
Đầu óc Túc Tức trống rỗng, quay đầu nhìn sang.
Thiếu niên một tay giữ cửa xe, một tay treo túi mua sắm ở cửa hàng tiện lợi
vẫn duy trì tư thế cúi người bước vào trong xe, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Cậu cụp mắt xuống và gạt đi vẻ xấu hổ mờ nhạt trên gương mặt. Cậu quên
mình đã đặt hộp tôm hùm đất xào cay trên bảng điều khiển trung tâm phía
sau. Ngay cả lúc vội vàng đứng dậy, rõ ràng cậu có nghe thấy bên tai có
âm thanh mơ hồ truyền đến nhưng cũng không quay đầu lại xem mà xoay
người mở cửa xe bước ra ngoài...
Khi cậu ngẩng đầu lên, khoé mắt
liếc nhìn con hẻm tối bên phải đường thì mơ hồ thấy có một cặp mắt tò mò đang hướng về phía cậu. Nhưng khi nhìn lại lần nữa lại chẳng thấy gì
ngoài bóng tối. Cậu dừng lại một chút rồi thu hồi tầm mắt.