Chú ý, thiết lập của phiên ngoại này đảo ngược lại với chính văn, tức Mộ Mộ là hung thú, chuyển qua học ở thành phố loài người, thân phận của các
vai phụ khác cũng sẽ dựa theo hoàn cảnh mà có chút thay đổi, nhưng viết
hết một chương rồi mà học sinh bản địa Du Kỳ vẫn chưa xuất hiện hehehe.
Dạo gần đây, thời gian cập nhật sẽ là vào ban đêm, đi làm về mới bắt đầu viết, mọi người có thể đến xem vào tối muộn nhé. (Tác giả nói chứ hong phải tui nói, tui muốn đăng giờ nào tui đăng à nha.)
Là một con Thao Thiết lai, từ trước cấp ba, Châu Mộ luôn học ở trường
thuần yêu tộc, nếu phải dùng một từ để hình dung, thì đó chắc chắn là
phẩm học kiêm ác*
(*品学兼恶: cả phẩm hạnh lẫn học hành đều nát bét.)
Bởi vì mẹ cậu muốn làm du mục, sống ở chỗ cũ lâu rồi nên muốn đi ăn ở một
nơi khác. Năm Châu Mộ học lớp 11, cả nhà chuyển đến thành phố mà loài
người đang sinh sống, cậu cũng sẽ trở thành một học sinh chuyển trường,
chuyển đến trường trung học của loài người.
Trước khi chuyển nhà, người ba xuất thân là con người của cậu đã tận tâm chỉ bảo, sống với
loài người thì không như sống với yêu tộc, loài người rất mỏng manh yếu
đuối.
Hơn nữa, yêu tộc sống ở thành phố loài người thường sẽ phải tiếp nhận sự quản lý của "Văn phòng quản lý tổng hợp yêu tộc", còn được gọi là "Văn phòng 404" do chính quyền địa phương đặc biệt thành lập.
Hệ thống điều lệ mà Văn phòng 404 ban hành bao gồm tất cả các khía cạnh mà yêu tộc cần chú ý trong khi sinh sống và làm việc tại đây, tất nhiên
còn bao hàm cả việc không thể khai sát giới bừa bãi.
Ba cậu nói
về cái chủ đề này non nửa giờ, đều là vì sợ Châu Mộ học ở trường trung
học của loài người không quen, hoặc là sẽ phát sinh xung đột với người
bình thường và yêu tộc bản địa.
"Trong quy chế còn có một điều là trẻ con phải học tập chăm chỉ."
——Nếu như ba không nói câu cuối cùng này, chắc có lẽ Châu Mộ sẽ tin ông sái cổ.
Cậu cảm thấy không đúng, cười hì hì hai tiếng, hỏi: "Ba ơi, lúc trước mẹ
từng sống ở thành phố loài người, Văn phòng 404 này... mẹ từng ăn mấy
người rồi?"
Châu Mộ cũng không hỏi là từng ăn chưa, trực tiếp hỏi là đã ăn bao nhiêu rồi.
Ba: "...Con bớt hỏi ba mấy chuyện này đi."
Lẽ ra ông phải sớm biết rằng mình tuyệt đối không thể lừa được con trai,
tỷ lệ sinh nở của hung thú rất thấp, nhưng một khi đã sinh thì bẩm sinh
sẽ có đầy đủ các kỹ năng sinh tồn.
Lúc Châu Mộ đi đường còn chưa
vững thì đã lấy ba ruột đi dụ yêu tộc rồi... Còn không thầy tự thông, đi vây đánh viện binh, đánh cho cả bọn cun cút về nhà.
Tuy là không dọa được Châu Mộ, nhưng lời nói của ba cũng làm cho Châu Mộ có ấn tượng với Văn phòng 404 này, thậm chí còn có chút đề phòng, nơi này, rõ ràng
là sẽ cản trở cậu mà.
......
Ngày đầu sau khi chuyển đến thành phố loài người, Châu Mộ liền tiếp xúc với người của Văn phòng 404 rồi.
Lúc đầu, cậu chỉ là cầm bản đồ lượn loanh quanh thành phố, đi điều tra để nắm rõ xem nơi nào vui, chỗ nào ngon thôi.
Khi đến Bảo tàng tỉnh, chợt nhìn thấy một người thuyết trình tình nguyện
đang rất được mọi người hoan nghênh, lúc này cậu đã dừng lại để quan
sát.
Trên bảng tên của người thuyết trình này có viết "Khương
Tiểu Thông*", mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, mái tóc hơi dài búi một
nửa kiểu củ hành**, thoạt nhìn còn rất trẻ, căn cứ vào lời xì xào thảo
luận của những quan khách thích y, hình như y là học sinh đang đi làm
thêm.
(*Nếu ai đã quên Thông này nghĩa là hành lá thì mình đào lại cho nhớ.)
Khương Tiểu Thông rốt cuộc có phải là học sinh hay không thì Châu Mộ không
biết, nhưng cậu xác định, tên này chắc chắn là không còn trẻ, nói thẳng
ra chút thì căn bản y cũng không phải là người, mà là yêu tộc, một yêu
tộc có mùi hương không tệ.
Châu Mộ âm thầm cười khẽ, cố ý giải
phóng một ít khí tức mê người, đây là dụ hương mà cậu dùng để săn mồi,
quả nhiên, ánh mắt Khương Tiểu Thông thoáng cái liền đã thay đổi.
Thông thường, loài người ngửi được mùi của cậu thì cũng không có cảm giác gì, sáu giác quan của bọn họ đã thoái hóa đi nhiều, cùng lắm chỉ cảm thấy
khẩu vị trở nên tốt hơn thôi. Yêu tộc thì khác, trực tiếp có thể ngửi
đến chảy dãi, thậm chí mất đi lý trí. Nhưng Khương Tiểu Thông chỉ hơi
thay đổi tầm mắt, đó đã được coi như là định lực không tệ rồi.
Nhưng điều khiến Châu Mộ ngạc nhiên chính là, y không chỉ không có phản ứng
nào quá lớn, mà còn có thể nhịn xuống, nhịn đến khi thuyết trình xong.
Sau khi thuyết trình xong, rất nhiều người muốn thêm thông tin liên lạc của Khương Tiểu Thông, y lại đi ra từ dòng người, sải bước lớn, đi về phía
Châu Mộ, người dường như là đang đứng chờ y, ngập ngừng hai giây mới tìm được cớ, gượng gạo mở miệng: "...Vừa rồi tôi nói Xuân Thu là từ năm bao nhiêu trước Công nguyên đến năm bao nhiêu, cậu còn nhớ không?"
Châu Mộ căn bản không có nghe tử tế: "Không nhớ rõ nữa."
Công Tử Thông, bí danh là Khương Tiểu Thông trầm giọng nói: "Thế cậu lại đây, tôi củng cố tử tế lại cho cậu."
Những người khác: "...?"
Nhìn Công Tử Thông đưa Châu Mộ đi, những quan khách khác có chút lờ mờ: Sao
thế, còn có kiến thức cần phải kiểm tra du khách nữa hả? Sao y không
kiểm tra mình?
......
Công Tử Thông đưa Châu Mộ vào hành
lang, chú ý bốn phía không có người, lúc này mới nghiêm túc nói: "Cậu là yêu quái vừa mới vào thành phố sao? Không nên tùy tiện lộ ra khí tức
của mình đâu, mùi của cậu cũng... cũng thơm quá đi mất! Nếu người cậu
gặp không phải tôi, thì cậu xong đời rồi!"
Tiểu yêu quái này
thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn lắm, dáng vẻ giống như là chưa quá
trải đời, thân thể cũng rất gầy yếu, mới nãy đi trên đất bằng cũng không vững chút nào.
Châu Mộ kỳ quái nói: "Ồ, vậy sao anh không ăn tôi?"
"Tôi vừa mới nhận được giải học sinh ba tốt của thành phố, sẽ ăn cậu được
chắc?" Khương Tiểu Thông không nói gì nữa, nhưng thấy Châu Mộ nghe câu
nói đùa của mình xong thì cũng không cười, chỉ có thể gượng gạo bổ sung
thêm một câu, "Ài, được rồi, tôi chỉ là khá có đạo đức thôi, tôi chưa ăn yêu quái hay con người bao giờ đâu."
Ồ, trong thành phố nhiều mặt hàng ghê, thế mà còn có cả yêu quái ăn chay như này.
Châu Mộ đăm chiêu nói: "Vậy sao, con người anh không tồi nhỉ."
Nhưng là một thanh thiếu niên đang trong giai đoạn trưởng thành, luôn luôn
đói khát, Châu Mộ hoàn toàn sẽ không vì Khương Tiểu Thông không công
kích mình mà buông tha cho y. Khen thì khen, nhưng ăn thì vẫn sẽ ăn.
Công Tử Thông đã đưa cậu đến một nơi hẻo lánh, cũng coi như là chó ngáp phải ruồi, sao mà bỏ qua được chứ.
Châu Mộ lập tức biến lại nguyên hình, cũng không sợ sẽ có người đi ngang
qua, trực tiếp há miệng ngậm lấy đầu Công Tử Thông, đến cả một chút mở
bài cũng không có, cứ đột ngột nhào tới như thế đấy.
"Đậu má
áaaa!!" Công Tử Thông bất ngờ không kịp đề phòng, bị nguyên hình của
Châu Mộ đánh tới, từ ngửi thấy mùi thơm, đến liều mạng kiềm chế, rồi đến đầu bị ngậm lấy, toàn bộ thế giới chìm vào bóng tối, cảm nhận được được hàm răng sắc nhọn, cổ thiếu một chút xíu nữa là đứt lìa ra rồi.