Chạy Trốn Bằng Cách Yêu Đương Trong Game Kinh Dị
Edit: Meii (Chỉ đăng duy nhất tại Wattpad và wordpress cá nhân. Là người văn minh, xin đừng đọc ở mấy page re-up!)
Trong vài giây ngắn ngủi, trần xe bị lõm vào mấy chục vết sâu hoắm. May mà
đây là xe xịn chất lượng tốt, nếu không thì mấy vết lõm kia không phải ở trên trần xe nữa, mà là trên đầu Lục Tây rồi.
Trong xe, Lục Tây
ôm lấy đầu mình, nhìn ra thấy những vật thể hình tròn, màu đen đang
trượt dài trên kính chắn gió của xe. Cậu nhìn nó chăm chú một lúc lâu
cũng chưa nhận ra nó là cái gì, cho đến khi con ngươi đầy tơ máu xoay ra nhìn chằm chằm vào cậu, cậu mới nhận ra, đó là một con mắt.
Ngay khoảnh khắc ba mắt nhìn nhau ấy, con mắt đó hung hăng bay đến nhưng
muốn đánh vào mặt Lục Tây. Bụp một tiếng, con mắt va vào kính xe vỡ tan, máu bắn tung tóe, từng giọt máu lớn nhỏ chiếm toàn bộ tầm nhìn. Mà kính xe cũng bắt đầu nứt ra, rừng tiếng răng rắc răng rắc, chẳng mấy chốc đã tạo ra một cái mạng nhện thật lớn.
Mấy con mắt còn lại như tìm
được mục tiêu, nhanh chóng đâm vào trung tâm của mạng nhện, không ngừng
không ngừng. Lục Tây không ngờ mình đã chặt đứt cái đầu quỷ kia rồi mà
sức chiến đấu của nó không những không giảm lại còn tăng lên nhiều như
vậy.
Biết vậy vừa nãy đã không ra tay tàn nhẫn như vậy rồi, đây rõ ràng là tự tìm đường chết mà!
Lục Tây sờ vào cái ô đen kia, định căng ô che mình một chút. Nhưng khoang
điều khiển của xe quá chật chội, nếu mở ô lên cậu sẽ không có cách nào
hoạt động tự do được nữa.
Khi tâm đang loạn như ma, kính chắn gió trước xe bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, tấm kính đã không chịu nổi sự
tấn công dồn dập của những con mắt đó nữa. Nghe tiếng, Lục Tây ngay lập
tức theo bản năng bảo vệ người yếu hơn mà ôm lấy Kinh Đường đang ở bên
cạnh, giấu cậu xuống bên dưới mình.
Vốn tưởng rằng cửa kính vỡ
tan sẽ bắn vào lưng mình, thế nhưng một phút qua đi, xung quanh lại tĩnh lặng lại, không có một tiếng động nào. Lục Tây cũng không cảm nhận được sự đau đớn do có vật gì đập mạnh vào lưng mình.
Trong một chốc,
cậu không dám ngẩng đầu lên, cậu sợ nếu cậu mở mắt ra, cái mặt quỷ thê
thảm kia sẽ ngước lên nhìn lại cậu, nếu thế chắc cậu sẽ sợ tới mức nôn
hết cơm ăn từ hôm trước ra mất.
Chính vì xung quanh quá mức an tĩnh như vậy, tiếng thông báo của hệ thống lại vô cùng rõ ràng.
[Hệ thống thông báo: Độ thiện cảm của đối tượng mục tiêu +10. Hiện tại độ
thiện cảm đang là 10, trong phó bản, nếu độ thiện cảm của đối tượng mục
tiêu đạt đến 60, người chơi có thể nhận được sự giúp đỡ của đối tượng
mục tiêu.]
Lục Tây:?
Kinh Đường có thiện cảm với cậu?
Vì sao?!
Lục Tây chậm rãi đứng dậy, Kinh Đường bị đè ở phía dưới lạnh mặt, như thấy
tác phong của Lục Tây quá chậm, còn hung hăng đấm cậu một cái.
Lục Tây vô cùng tủi thân xoa xoa chỗ bị đấm, cậu thật sự không thấy chút thiện cảm nào trên người hắn luôn á.
Khi Lục Tây nhìn về phía đầu xe, không khỏi xuýt xoa một tiếng. Rõ ràng vừa nãy bị đập nghiêm trọng như vậy, thế mà bây giờ lại hoàn hảo như chưa
có chuyện gì xảy ra. Vết máu trên mặt đất cũng không cánh mà bay luôn.
Lục Tây hít thật sâu thử nhìn một vòng xung quanh, bên ngoài chỉ toàn lá
cây hỏe rụng đầy đất, tất cả những dấu vết về sự xuất hiện của con quỷ
kia đã hoàn toàn biến mất. Như thể chuyện vừa rồi không hề xảy ra.
Nhưng Lục Tây chắc chắn, vừa rồi không phải là ảo giác.
Con quỷ kia, thật sự tồn tại.
Như đoán được suy nghĩ của cậu, Kinh Đường nói: "Quay xe về thôi."
Lục Tây: "A? Xe hỏng rồi không khởi động được, hay để tôi cõng cậu về."
Lục Tây nhìn sang Kinh Đường, mà tên kia lại nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm trả lời cậu.
Lúc này, radio trong xe bỗng vang lên tiếng nhạc, đồng hồ động cơ vừa rồi
làm thế nào cũng không khởi động được cũng sáng lên, kim đồng hồ động cơ mất kiểm soát ban nãy cũng quay về vạch xuất phát.
Kinh Đường: "Quay xe đi."
Lục Tây: "..." Nếu mi giỏi như vậy sao không điều khiển xe tự quay xe về đi?
Hai người theo đường cũ trở về, về lại biệt thự nhà họ Kinh, dọc đường đi,
Lục Tây có cảm giác gió lạnh ở đâu cứ thổi qua cổ mình, như thế có cái
gì đó đang nhìn chằm chằm vào cổ cậu.
Nhưng cậu không dám quay
sang nhìn Kinh Đường, chẳng may quay đầu rồi bốn mắt nhìn nhau, tên nhãi ranh này lại nghĩ ra trò gì chỉnh cậu thì sao.
Mà trên thực tế
thì Lục Tây cũng không tự mình đa tình, bởi đúng là Kinh Đường đang nhìn chằm chằm vào cậu, hắn đang suy nghĩ xem rốt cuộc thì cậu muốn làm cái
gì.
Lúc trước Lục Tây có nói thích hắn, nhưng Kinh Đường hoàn
toàn cho đó là chuyện cười, làm sao Giang Chi Hàm có thể thích hắn được. Mà hắn cũng được nghe qua trình độ không biết xấu hổ của Giang Chi Hàm
rồi, tên đó có thể vì bảo vệ bản thân mà làm bất cứ thứ gì, không có
chuyện đáng xấu hổ nào mà tên đó không làm được.
Nhưng vừa rồi
khi cửa kính xe nổ tung, đối phương lại dùng thân thể che trước hắn. Vì
khoảng cách rất gần, hắn hoàn toàn nghe được tiếng tim đập nhanh như sấm của cậu, hơn nữa bả vai cậu run rẩy mạnh như thế, có thể chứng minh
rằng cậu đang sợ hãi tột độ. Thế nhưng cậu vẫn chọn bảo vệ hắn.
Trong tình huống nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc như vậy, con người ta thường hành động theo bản năng của mình mà không kịp ngụy trang. Chẳng lẽ, cậu ta thực sự thích hắn sao? Tại sao Giang Chi Hàm lại thích hắn?
Về đến nơi, Lục Tây dưa Kinh Đường lên tầng 2. Vừa rồi lăn lộn lâu như
vậy, gặp tai nạn xe cộ, rồi gặp quỷ, tuy rằng trên người không có vết
thương, nhưng quần áo đã bẩn đến không nhìn nổi, hơn nữa mồ hôi nhiều
như vậy cũng đủ làm chết người rồi.
Sau khi đỡ Kinh Đường lên xe
lăn, Lục Tây xoay người định ra khỏi phòng. Thế nhưng chưa kịp đi đến
cửa, bụng cậu đã ọc ọc réo lên.
Lục Tây vô cùng xấu hổ. Mịa nó cái bụng phản chủ này, vì cái gì mà lại kêu vào lúc này chứ.
Nhanh chân muốn bước ra khỏi phòng, nhưng Kinh Đường đã điều khiển xe lăn đến cửa sổ sát đất, ra lệnh nói.
"Mở tủ ra."
Giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Lục Tây à một tiếng xoay người về phía cánh tủ bên trái, mở ra. Một loạt
quần áo hồng phấn nội tâm thiếu nữ đập vào mắt cậu, nếu không phải ở góc tủ kia có đám sịp nam, thật sự nhìn không ra đây là tủ quần áo của con
trai.
Lục Tây nhìn chằm chằm mấy cái sịp kia, nội tâm gào rú tại
sao Kinh Đường lại kêu cậu mở tủ quần áo. Ngay sau đó cậu nghe thấy âm
thanh lạnh giá truyền đến từ phía sau.
"Tôi bảo anh mở tủ âm tường (1), ai bảo anh mở tủ quần áo hả?"
Lục Tây: "..." Ai bảo mi không nói rõ cánh tủ nào, trong phòng này có nhiều cánh tủ như vậy, làm sao anh đây biết mở cái nào chứ!
Lục Tây
chậm rãi đóng lại tủ quần áo, đi đến cánh tủ bên phải, mở ra. Đám đồ vật rực rỡ muôn màu muôn vẻ bên trong làm cậu chấn động.
Bên trong có rất nhiều đồ vật, nhưng chủ yếu được phân thành hai loại.
Một là những vật dụng độc và lạ. Trong đó có mô hình xe đua thể thao (1),
có những món đồ lưu niệm từ các quốc gia khác nhau như thuyền hải tặc
nho nhỏ đựng trong bình thủy tinh (2), mô hình súng tiểu liên (3), còn
có cả tiêu bản thực vật (4).
(1)Mô hình xe đua thể thao:
(2)Thuyền hải tặc đựng trong bình thủy tinh: giống như thuyền Black Pearl trong film Pirates of the Caribbean.
(3)Súng tiểu liên (Submachine Gun – SMG): loại súng tiểu liên có tầm bắn gần, nhanh và liên tục.
(4)Tiêu bản thực vật: lá cây, cành cây, hoa, được ép và phơi khô để lưu trữ.
Một phần khác là đủ các loại đồ ăn vặt, nhìn qua thì phần lớn là bánh ngọt
đóng gói (5) và đủ các loại chocolate (6), thạch pudding trái cây (7). Ở góc phải phía trong cùng thậm chí còn có một cái tủ lạnh mini chứa đầy
kem (8).
(5)Bánh ngọt đóng gói:
(6)Chocolate
(7)Thạch pudding trái cây
(8)Tủ lạnh mini: tủ lạnh nhỏ nhỏ để trong phòng ngủ để đựng nước hoa quả với
mỹ phẩm á. Chắc nhà em Đường giàu nên thiết kế nhiệt độ cho nó đựng được kem lun.
Hơn nữa trên mỗi món đồ đều có một tấm thiệp nhỏ, phía dưới có ghi ngày tháng chúng nó được tặng đi.
Từ những nét chữ non nớt cho đến những nét bút viết thành thạo, trong suốt 5 năm, trên những tấm thiệp đều có chữ ký giống hệt nhau.
Đây là tất cả những món quà mà Kinh Thành đã tặng cho Kinh Đường. Những món
quà này được Kinh Đường bảo quản vô cùng cẩn thận, trên mỗi món đồ đều
có những tấm card đánh dấu, hẳn là hắn đã vô cùng trân trọng mà dán nó
lên.
Vừa rồi bụng Lục Tây kêu ầm lên, Kinh Đường lại bảo cậu mở
tủ ra, nếu như cậu đoán không nhầm, chả nhẽ ý của Kinh Đường là cho cậu
ăn mấy cái này hả?
Nhưng nhìn đám card dày đặc trong ngăn tủ, Lục Tây không động thủ được. Bởi cậu cảm thấy cái cậu ăn không phải là đồ
ăn, mà là hồi ức của Kinh Thành và Kinh Đường vậy.
Không ngờ tên
nhóc này lại thích anh hai của hắn như vậy, tuy rằng phương thức thể
hiện tình cảm hơi đáng sợ. Nhưng nhìn hắn cẩn thận thích một người nhiều như vậy, không hiểu sao cậu lại cảm thấy hắn có chút đáng thương...
Nội tâm Lục Tây giằng co giãy giụa trong ba giây ngắn ngủi, ngay khi bụng
cậu kêu lên lần thứ hai, Lục Tây quyết đoán xé mở gói bánh vị trà xanh
ra, cắn một miếng hết một phần ba cái bánh.
Mlem mlem, ngon quá!!
Sau khi ăn xong hai cái bánh nhỏ to bằng nắm tay, cuối cùng bụng Lục Tây
cũng không còn co rút vì đói nữa. Lục Tây vui vẻ nhìn tấm card được dán
trên vỏ gói bánh, bắt đầu cảm thấy sai sai.
Cậu nhặt lại vỏ bánh mình vừa xé ra nhìn, trên đó ghi rõ ngày sản xuất là 5 năm trước!
Đìu mía, bình thường hạn sử dụng của mấy thứ bánh kẹo này cũng không quá 1 năm kể từ ngày sản xuất đúng không??
Lạ thật! Vừa rồi cậu ăn hai cái bánh kia cũng không thấy có vị lạ gì,
ngược lại còn rất ngon là đằng khác, xốp xốp mềm mềm, vị ngọt vừa miệng, thậm chí so với mấy cửa hàng bán bánh ở cổng trường cậu còn ngon hơn
nhiều.
Hơn nữa, trong tủ cũng có không ít trái cây tươi vẫn được quấn màng bọc thực phẩm mà...
Lục Tây khẽ nhăn mày lại, chẳng lẽ...
Cậu cầm thêm một hộp bánh lên như muốn xác nhận suy đoán của mình. Thế
nhưng, hộp bánh vẫn đang bình thường đột nhiên trở lên vô cùng nóng
bỏng, như đang bị đốt cháy từ bên trong. Cậu giật mình mà ném gói bánh
ra, không ngờ gói bánh vừa chạm vào sản nhà, toàn bộ tủ quần áo bỗng
cháy lên.
Lửa càng ngày càng lớn, ngay cả tấm thảm lông hồng nhạt trên sàn cũng bị bắt lửa, cháy đến sun hết lại. Tủ quần áo phả ra từng
cuộn khói đen dày đặc, mùi khói gay mũi tỏa ra bốn phía. Lục Tây vô cùng sợ hãi mà xoay người lại gọi Kinh Đường, thế nhưng khi cậu quay đầu
lại, chiếc xe lăn vẫn luôn đặt cạnh cửa sổ sát đất đã rỗng tuếch.
Người vẫn luôn ngồi trên chiếc xe đó đã biến mất không còn tăm hơi.
Lục Tây xoay người muốn tìm cái gì đó để dập lửa, thế nhưng tủ quần áo đã
trở lại hiện trạng ban đầu. Không còn ngọn lửa đang cháy rực, cũng không còn mùi khen khét gay mũi, toàn bộ tủ âm tưởng đã trở lại trạng thái
ban đầu, như thể vừa rồi cậu chỉ gặp ảo giác mà thôi.
Nhưng chính loại cảm giác khác thường này lại khiến cậu hoảng loạn.
Lục Tây run rẩy tiến lại gần tủ âm hai bước, cảnh tượng trước mắt không
khỏi làm cậu hít sâu vào một hơi. Hộp bánh vừa này cậu lấy ra ăn vẫn
nguyên vẹn trong tủ. Tất cả đồ vật trong ngăn tủ hoàn toàn không xê dịch chút nào, mọi thứ vẫn y nguyên như lúc cậu vừa mở tủ ra.
Quả nhiên. Cậu đoán không sai chút nào.
Tất cả đồ vật trong tủ như bị một năng lượng vô hình nào đó đóng băng thời gian lại.
Chỉ cần năng lượng đó không biến mất, những thứ này sẽ mãi mãi dừng lại ở
khoảnh khắc nào đó, mãi mãi không thay đổi, mãi mãi không biến mất.
Giống như vừa rồi rõ ràng cậu đã ăn hộp bánh đó, nhưng chớp mắt một cái, hộp bánh đã trở về trạng thái ban đầu.
Lục Tây ngẩng đầu nhìn căn phòng ngủ này, hít sâu một hơi. Nói một cách
khác, có lẽ cả căn biệt thự này đều bị dừng lại khoảnh khắc đó, không
chỉ mỗi những vật dụng trang trí này, mà còn có cả kí ức của những linh
hồn đó.
Có lẽ đây chính là lý do tại sao cả căn biệt thự này lại bị quỷ ám như vậy.
Nhưng tại sao? Rốt cuộc thì ai là người ở đằng sau thao túng mọi chuyện...
Tuy rằng bình thường Kinh Đường cũng hay biến mất, nhưng lần này hắn lại
biến mất quá lâu. Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Kinh Thành và
quản gia đã trở lại rồi mà hắn cũng không xuất hiện.
Trong lúc
dùng bữa tối, Lục Tây mải suy nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ngày hôm
nay, cả người như trên mây. Ngay cả khi Kinh Thành nói mấy câu với cậu,
cậu đều không nghe thấy.
Cho đến khi Kinh Thành xua xua tay trước mặt cậu, một mùi khen khét gay mũi ập vào mũi, khiến Lục Tây hắt xì hai cái.
"Hắt xì!" Lục Tây xoa xoa mũi, nhìn về phía người trước mặt. "Cậu đã hút bao nhiêu điếu thế, không tốt cho sức khỏe đâu, từ sau hút ít thôi."
Kinh Thành khó hiểu nhìn cậu: "Tôi đâu có hút thuốc?"
Lục Tây cũng ngốc tại chỗ: "Trên người cậu toàn mùi thuốc, còn dám nói là không hút."
Kinh Thành khó hiểu, tự ngửi ngửi cổ áo mình, sau đó lại quay ra hỏi quản gia: "Trên người tôi có mùi thuốc sao?"
Quản gia chân thành lắc đầu.
Vẻ mặt Lục Tây không tin tưởng, cậu đứng dậy đi sang phía đối diện, kết
quả cậu lại bị mùi hăng trên người quản gia làm cho hắt xì đến hoa mắt
chóng mặt.
Lục Tây che lại cái mũi của mình, có chút dở khóc dở
cười. Mịa nó, hai tên quỷ này ban ngày trốn trong ống khói hay sao mà cả người toàn mùi khét thế!
Khoan đã!
Cậu nhìn ánh nến lay
động trên bàn, như nghĩ đến cái gì, cả người đều chấn động. Từng hình
ảnh xảy ra từ hôm qua đến giờ tua lại trong đầu cậu, ảo giác gặp ở cánh
cửa đen trên tầng gác mái, cá tủ bỗng nhiên cháy rụi...
Ngọn lửa
nóng rực, khói bụi hăng mũi bay xuống từ khe cửa, mùi khen khét có mặt ở khắp mọi nơi. Tất cả như đang ám chỉ rằng, nơi này đã từng bị một ngọn
lửa lớn thiêu rụi.
Hỏa hoạn...
Liệu đây có phải là nguyên nhân khiến đám Kinh Đường chết hay không?