Bà Thẩm đang ngồi cắm hoa ở ghế, nhìn thấy Thẩm Thường Hi liền cất tiếng hỏi han: “Con dậy rồi à? Trong người cảm thấy thế nào rồi, có đỡ hơn
chút nào chưa?”
Bà nói xong đi đến chỗ cô, nhẹ tay sờ lên trán. Cũng may đã hết sốt.
“Không còn đau đầu nữa nhưng cơ thể có chút nặng nề.” Thẩm Thường Hi gật đầu, nhợt nhạt trả lời.
“Để ta bảo Bác sỹ Trình tới tái khám cho con.” Bác sĩ Trình là bác sĩ riêng của nhà họ Thẩm. Hôm đầu tiên Thẩm Thường Hi bị sốt có đến giúp cô
truyền nước.
“Không cần đâu mẹ à, con nghĩ chắc sẽ sớm khỏi thôi.”
“À đúng rồi, ban nãy Cảnh Nghi thằng bé mới tới đây. Nghĩ lại thì cũng vừa rời đi thôi. Con mà tỉnh dậy thì có khi gặp rồi.” Bà Thẩm bất chợt nhớ
ra nói tiếp.
“Lê Cảnh Nghi? Sao anh ấy lại tới đây?” cô cứ nghĩ
anh đã về Giang Thành. Công việc của anh bận rộn như vậy, tại sao đến
giờ này vẫn còn nán lại đây.
Bà Thẩm nhún vai, lại quay ra ghế
tiếp tục cắm nốt mấy bông còn lại: “Nó biết con bị bệnh nên tới thăm con nhưng thấy con ngủ nên không lên.”
“Mẹ nói với anh ấy là con bệnh rồi?”
“Nó gọi điện hỏi thăm nên mẹ nói thôi, sao vậy?” Cảm thấy Thẩm Thường Hi có chút khẩn trương, bà Thẩm nheo mắt, có chút nghi ngờ.
“Không… không có gì ạ.” Cô lắc đầu.
Làm cô cứ tưởng anh cử người theo dõi cô.
Ha, sao anh có thể làm chuyện này được. Cô đúng là sốt đến hồ đồ rồi.
Thẩm Thường Hi lắc đầu tự chế giễu bản thân.
“Thằng bé có nấu cháo rồi đưa tới nữa đó. Mẹ vẫn để trong cặp lồng rồi, vì là
đồ giữ nhiệt nên chắc vẫn còn nóng.” Bà Thẩm chỉ vào cặp lồng cháo đang
bốc khói trên bàn.
Thẩm Thường Hi nhìn theo hướng bà chỉ có vài
phần ngạc nhiên, cô vào nhà bếp đúng là thấy một cặp lồng cháo, lúc mở
nắp hơi lập tức được phóng thích ra ngoài, mùi hương không tệ, chỉ là
mùi vị không biết thế nào. Lê Cảnh Nghi trước giờ chỉ biết nấu hai món,
sao có thể biết nấu cháo chứ.
Thẩm Thường Hi không khỏi nghi ngờ, trong lòng cô còn có chút hy vọng. Anh vì cô mà học nấu món ăn.
Sự thật thì Lê Cảnh Nghi đương nhiên chưa từng nấu loại cháo dành cho
người bệnh nên vẫn cần tìm một người có chuyên môn học hỏi một chút.
Tống trần sau đó còn phải gọi video về cho vợ hỏi vợ cách nấu sau đó
truyền thụ cho Lê Cảnh Nghi. Hai tiếng sau, thành quả cháo xương hầm
long quy siêu bổ đã thành công.
Thẩm Thường Hi múc mấy muôi ra
bát ăn thử. Hương vị không đến nỗi xuất sắc, bên trong có bỏ rất nhiều
loại hạt mà cô cũng không biết tên là gì.
Dĩ nhiên cho dù có là
loại nào đi nữa cũng không thể nào vượt qua nổi bít tết năm sao món tủ
của anh, chỉ là khi ăn lại cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ. Trong người
cũng khỏe hơn rất nhiều.
Ngày hôm đó, Thẩm Thường Hi vốn đang bị ốm cũng có thể một mình ăn gần hết món cháo mà Lê Cảnh Nghi đích thân học nấu cho cô.
Sau hôm đó, Lê Cảnh Nghi lại tới thêm mấy lần nữa. Nhưng không ở lại ăn
cơm, chỉ đến để trò chuyện với ba mẹ cô. Mỗi lần tới còn tặng cả rất
nhiều hoa, có lần là chậu hoa. Cả sân nhà cô sau mấy ngày đã sắp có thể
mở một sạp hoa nhỏ để kiếm ăn được rồi.
Thẩm Thường Hi nhìn anh,
cười tới bất lực. Con người anh vẫn luôn nghĩ gì làm nấy, biết là muốn
thật độc đáo, nhưng hoa xương rồng cũng có thể coi là hoa hay sao?
Cô thật hết biết nói gì luôn.
Thẩm Thường Hi yên ổn chưa được bao lâu, hôm nay ba Thẩm lại thông báo cho
cô một cuộc xem mắt mới, còn cố ý nói với cô, nếu như không ưng ý đối
phương sẽ ‘lại sắp xếp mối khác’.
Thẩm Thường Hi càng nghĩ càng rắc rối, nhưng nhìn thái độ cương quyết của ba chắc chắn cũng chẳng có cửa mà xin ông hủy bỏ.
Cô suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn chỉ còn cách trực tiếp nhất.
Thẩm Thường Hi nhanh chóng thu dọn đồ sau đó bắt taxi ra sân bay.
Cứ nghĩ sẽ đầu xuôi đuôi lọt, nhưng cô lại không nghĩ tới chiêu này đã
dùng một lần, chắc chắn không thể dùng lại được. Người vừa đặt chân đến
được sân bay đã bị Thẩm Thành tóm sống, không chỉ vậy còn bị anh mắng
cho một trận.
Nói cô vô trách nhiệm thì thôi đi còn nói đã nhìn
lầm cô rồi, lần trước ra vẻ hối lỗi, vừa quay ra đã ngựa quen đường cũ.
Sau bị bị xách cổ đi, Thẩm Thường Hi bị Thẩm Thành kéo tới một nhà hàng
theo sự sắp xếp từ trước.
Thẩm Thành cũng không vào theo cô được
nhưng vẫn đứng quan sát một bên. Nếu thấy Thẩm Thường Hi có động thái
không yên vị thì sẽ đến bắt lại ngay.
Đứng trước phòng riêng với
đối phương hôm nay, Thẩm Thường Hi thở dài, lại nhận ra cô vẫn mặc bộ đồ cô chôm đại trong tur nên hình tượng có chút xuề xoà, mặt cũng chẳng
trang điểm kĩ càng. Nhưng cô nghĩ như vậy càng tốt, càng làm cho đối
phương chán ngán cô.
Tán thưởng hình tượng hoàn mỹ xong, Thẩm
Thường Hi dứt khoát mở cửa. Đối phương đang ngồi đợi sẵn phía trong,
trên bàn có để một bó hoa hồng lớn.
‘Gì vậy chứ, mới đầu gặp đã tặng hoa hồng rồi, không thấy thô tục à!’
Thẩm Thường Hi nhìn vào bó hoa trước, ra sức cảm thán sau đó mới đưa mắt dò
xét tới đối phương đang quay lưng về phía cô. Nhìn bóng lưng này lại vô
cùng quen thuộc.
Không thể nào có sự trùng hợp như vậy chứ!
Thẩm Thường Hi nghĩ thầm trong lòng, lúc cô đến trước mặt đối phương thì đã chắc chắn người đó chính là anh.
Nhìn thấy Thẩm Thường Hi, Lê Cảnh Nghi cười nhẹ đưa hoa đã chuẩn bị trước cho cô.
Thẩm Thường Hi ngớ người, vẫn chưa hết kinh ngạc.
Nói thật, khi biết người xem mắt của cô hôm nay chính là anh. Thẩm Thường
Hi có chút vui vẻ. Mà không, phải nói là nhẹ nhõm nhiều hơn.
“Sao anh lại ở đây?” Thẩm Thường Hi hỏi anh, giả bộ ngữ điệu bình thản.
“Đương nhiên là tới để xem mắt với em rồi.” Anh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
Thẩm Thường Hi dĩ nhiên không hỏi chuyện này, điều cô muốn biết là tại sao
anh lại có thể, vừa hay, trùng hợp, xuất hiện ở đây. Còn là đối tượng
xem mắt với cô.
Anh trả lời xong ra dấu cho cô ngồi xuống: “Đến cũng đến rồi. Em có thể bình tĩnh ngồi xuống ăn cùng tôi một bữa được không?”
Thẩm Thường Hi suy nghĩ mất mấy giây, đành gật đầu đồng ý.
“Lê Cảnh Nghi, anh rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao mấy ngày nay anh cứ luôn
như vậy?” Ngồi xuống rồi Thẩm Thường Hi rốt cuộc không thể kiên nhẫn
được nữa, hôm nay cô nhất định phải hỏi anh cho rõ mới thôi.
Cô
vốn đã cố ép bản thân quên đi anh, nhưng anh lại cứ suốt ngày xuất hiện
trước mặt cô, cho dù cô có lạnh nhạt thế nào, vẫn đối tốt với cô. Làm cô dạo động như vậy.
Lê Cảnh Nghi không giấu diếm ý định của mình
nữa, nhìn vào mắt cô trực tiếp nói thẳng: “Tôi tưởng tôi đã tỏ rõ ý định của mình rồi chứ?”
“Tôi thích em, thật lòng thích em, rõ ràng
hoàn toàn không phải kiểu yêu thích thông thường càng không nhầm tưởng
em là người khác. Em vẫn chưa cảm nhận được sao?”
“…” Sau lời thổ lộ của anh. Thẩm Thường Hi trầm mặc không nói.
Đây đã là lần thứ ba anh thổ lộ tình cảm của mình với cô.
Cô cũng không biết mình đang nghĩ gì. Tận sâu trong đáy lòng cô, chẳng lẽ
vẫn còn cảm thấy tình cảm của anh là không thật lòng sao?
“Tôi
vốn dĩ tới Nhất Thành chỉ để tham dự buổi đấu giá, sau khi gặp lại em ở
đây, em mới là lý do duy nhất để tôi nán lại. Nhưng công việc của tôi
không thể tiếp tục trì hoãn nữa.
“Tôi sẽ không ép em chuyện em
không muốn. Ba ngày sau tôi phải trở về Giang Thành, nếu em đồng ý cho
tôi cơ hội, thì hãy tới sân bay tìm tôi. Hôm nay, chúng ta tạm thời cứ
cùng nhau ăn bữa cơm này đã. Có thể là cơm chia tay, hoặc cũng có thể là bữa cơm bắt đầu. Mọi quyết định đều nằm ở em.”