“Hừ, nhanh như vậy cô đã muốn thay người đàn ông khác? Chẳng qua là vì
hắn giàu có thôi đúng không? Tôi đã nghe qua chuyện chồng cô xấu xí què
chân rồi.” Từ Kính Hải sau khi bị Tô Mộng Nhiên mắng thì thay đổi thái
độ ngay lập tức.
“Anh… muốn làm gì?” Tô Mộng Nhiên chợt có dự cảm không lành.
“Làm gì? Tất nhiên là biến cô thành cô dâu của tôi rồi. Cô nghĩ đi, trong
ngày cưới của mình cô dan díu với người đàn ông khác để chồng sắp cưới
của mình phát hiện xem hắn còn mặt mũi cưới cô nữa không?”
Tô
Mộng Nhiên thật không thể tin nổi những lời mình vừa nghe được. Cô cho
rằng Từ Kính Hải không phải là loại người đê tiện như này.
“Từ Kính Hải, anh bị điên rồi.”
Từ Kính Hải cười một tràng dài rồi quát: “Đúng, tôi bị điên đấy. Bị các
người ép đến phát điên rồi. Nếu không phải vì tiền của cô, cô nghĩ rằng
tôi sẽ để tâm tới cô sao? Tô Mộng Nhiên, tôi chưa từng yêu cô.”
Cho dù là Tô Mộng Nhiên đã chấm dứt, đã chia tay với Từ Kính Hải nhưng tận
tai nghe anh ta nói chưa từng yêu mình trái tim Tô Mộng Nhiên chợt đau
nhói. Từ Kính Hải thật quá tàn nhẫn.
Hắn tiến tới muốn đè cô
xuống muốn giở trò xấu với cô nhưng cô quyết chống trả. Hai người đuổi
bắt trong phòng. Tô Mộng Nhiên muốn đẩy cửa chạy ra bên ngoài nhưng cửa
đã bị khóa và chìa khóa nằm trong tay Từ Kính Hải khiến cô vô cùng khó
khăn.
Đang trong lúc giằng co kịch tính thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Tô Mộng Nhiên, anh vào nhé!” Hàng Vũ Thủy đứng bên ngoài chấn chỉnh lại trang phục tươi cười chờ Tô Mộng Nhiên đáp lại.
Một phút rồi lại hai phút vẫn chưa có tiếng nào vọng ra khiến Hàng Vũ Thủy cảm thấy có chút không ổn.
“Tô Mộng Nhiên, em không nói gì nghĩa là đồng ý cho tôi vào đấy nhé!”
Lần nữa Tô Mộng Nhiên không nói gì. Hàng Vũ Thủy định đẩy cửa đi vào nhưng
lúc này một nhân viên chạy tới thông báo với anh một chút sơ xuất nhỏ
trong thực đơn đón khách khiến Hàng Vũ Thủy có chút chần chừ. Anh nghĩ
có lẽ cô mệt quá nên đã ngủ quên, chờ anh xử lý xong chuyện sẽ tới gọi
cô dậy nên đã theo nhân viên của khách sạn đi xử lý.
Có điều chưa đi được xa thì Tô Mộng Nhiên cắn vào tay đang bịt miệng mình rồi thét lớn.
“Hàng Vũ Thủy, cứu tôi…”
Sau khi kêu lên Từ Kính Hải chịu đau lần nữa dùng tay bịt miệng Tô Mộng
Nhiên lại. Hai người giằng co nhưng bên ngoài không có động tĩnh nào
khiến Tô Mộng Nhiên chợt thất vọng.
Rầm!
Hàng Vũ Thủy đá
một cú mạnh khiến cửa bật ra. Đập vào mắt anh ta là cảnh Tô Mộng Nhiên
đang bị ức hiếp. Hàng Vũ Thủy lao tới đá một cước mạnh lên mặt của Từ
Kính Hải khiến anh ta choáng váng ngã ra sau.
Anh đi tới dìu Tô Mộng Nhiên lên ân cần hỏi han: “Em không sao chứ? Có bị đau hay khó chịu gì không?”
Tô Mộng Nhiên sau khi nghe được những lời ân cần của Hàng Vũ Thủy thì tủi
thân dâng trào ngay lập tức rơi nước mắt. Cô gào lên rồi chỉ về phía Từ
Kính Hải nói: “Là hắn bắt nạt tôi. Hắn lấy tay bịt miệng tôi, hắn còn
định cưỡng gian tôi…”
Tô Mộng Nhiên kể tội xong thì khóc rống lên như một đứa trẻ. Hàng Vũ Thủy vừa ôm cô vào lòng vừa vỗ lưng dỗ dành:
“Được rồi, chồng của em sẽ dạy dỗ lại hắn.”
Lúc này Tô Mộng Nhiên mới thôi không khóc nữa. Sau khi cô nín Hàng Vũ Thủy nói với Tô Mộng
Nhiên đứng bên ngoài chờ. Cô nhận được áo vest của anh rồi ngay lập tức
bị đẩy ra bên ngoài. Tô Mộng Nhiên đứng chờ năm phút rồi thấy Hàng Vũ
Thủy đi ra.
Anh lấy tay kéo chiếc nơ trên cổ xuống, trên chiếc áo sơ mi trắng có dính vài vết máu.
“Được rồi, anh đã xử lý hắn xong. Giờ anh gọi người tới xử lý rác.” Nói tới
đây Hàng Vũ Thủy vẫy tay cho mấy vệ sĩ đứng ngoài cửa lại gần rồi hất
mắt ra hiệu.
Lúc bọn họ lôi Từ Kính Hải ra cả người hắn đầy máu
me, Tô Mộng Nhiên còn nhìn thấy vài cái răng rơi trên đất. Ánh mắt Từ
Kính Hải kinh hãi nhìn cô. Tô Mộng Nhiên như không tin vào mắt mình, cô
muốn dụi mắt xem lại có phải mình nhìn lầm hay không thì Hàng Vũ Thủy đã lấy tay mình che lên mắt cô.
“Đừng nhìn, anh đưa em tới phòng khác sửa soạn lại.”
Cứ thế Hàng Vũ Thủy kéo cô đi. Lễ cưới tổ chức muộn hơn so với cự định là
ba mươi phút. Hàng Vũ Thủy thay một chiếc áo khác trở lại lễ đường, Tô
Mộng Nhiên chải lại tóc trùm lại khăn che đầu. Hôn lễ vẫn được tổ chức
rất long trọng. Sau khi kết thúc lời hứa hẹn của cả cô dâu và chú rể
Hàng Vũ Thủy trao nhẫn cho cô rồi hôn cô một nụ hôn thật sâu.
Nụ hôn của anh dịu dàng đầy tình ý khiến Tô Mộng Nhiên chợt rung động. Cô ôm lấy anh đáp trả lại nụ hôn đó.
“Tô Mộng Nhiên, anh yêu em. Đời này của Hàng Vũ Thủy Tô Mộng Nhiên là duy nhất và mãi mãi về sau.”
Rất nhiều năm sau khi kết hôn Tô Mộng Nhiên lại thấy hối hận về quyết định
của mình. Cô tức giận bởi vì anh lừa cô. Hóa ra chuyện kết hôn rồi tới
chuyện cô chia tay Từ Kính Hải đều là do anh lập mưu tính kế. Quan trọng hơn nữa là ở trên giường Hàng Vũ Thủy phạt cô rất nặng. Mỗi lần cô phạm lỗi gì đó y như rằng hôm sau cô khó lòng có thể xuống giường. Mà anh cứ thể lại cười tươi mà hưởng thụ.
Còn một nguyên nhân khiến cô hối hận nữa là anh lừa cô đổi thuốc tránh thai thành vitamin. Hồi cô vẫn
còn muốn vui chơi vài năm nữa rồi mới tính tới chuyện sinh con đẻ cái,
anh ở trước mặt thì giả vờ đồng tình còn ở sau lưng lén làm chuyện trái
với lời nói. Kết cục của cô sau hai năm là mang thai nhưng không phải
thai một, cũng không phải thai đôi mà là sinh ba.
Như vậy một lần mà bọn họ trúng được hẳn ba tiểu hoàng tử. Sau khi phát tán tin này ra
bên ngoài Tô Mộng Nhiên được cả dòng họ Hàng gia khen ngợi. Bọn họ còn
đặc biệt tặng cho cô mấy cái vòng vàng khắc tên rất rõ ràng như vinh
danh vị công thần này.
Về sau Hàng Vũ Thủy rất muốn có con gái
nên lừa cô ngủ say tống vào người cô một vài loại hạt giống nhỏ. Ba năm
sau đó bọn họ lại có thêm một tiểu công chúa. Mà tiểu công chúa này được Hàng Vũ Thủy đặc biệt cưng chiều. Anh ngay đến cả tiệc gặp mặt bạn bè
cũng cho công chúa nhỏ đi theo như để minh chứng sự cưng chiều thành
tính này của anh.
Cưng chiều là thế nhưng ngàn vạn lần Hàng Vũ
Thủy không ngờ rằng tiểu công chúa mà anh nuông chiều lại bị Cố Tư Phàm, một gã trai ngu ngốc già khú đế cướp mất.