Hàng Vũ Thủy nhích gần lại Tô Mộng Nhiên nói khẽ bên tai cô: “Nếu em còn muốn kiểm tra nữa thì theo tôi về nhà, tôi cho em kiểm tra hết.”
Tô Mộng Nhiên đang yên đang lành gặp phải tên lưu manh này chợt cảm thấy
bực mình. Cô đẩy Hàng Vũ Thủy sang một bên tức giận lườm anh một cái. Tô Mộng Nhiên thực sự chưa thấy con người nào vô sỉ tới vậy.
Hàng Vũ Thủy trêu chọc cô xong thì nghiêm giọng lại: “Em không nhớ tôi sao? Chúng ta từng gặp nhau rồi.”
Tô Mộng Nhiên nghe anh nói có chút bất ngờ.
“Từng gặp nhau? Sao tôi không nhớ?”
Nghe Tô Mộng Nhiên nói vậy Hàng Vũ Thủy không khỏi hụt hẫng.
“Không sao, người đẹp trai như tôi sau này cô sẽ không quên nữa đâu.”
Tô Mộng Nhiên phát hiện ra Hàng Vũ Thủy không chỉ lưu manh còn là kiểu
người tự luyến quá đáng. Cũng may là tính cách anh ta biến dạng chứ
không phải hình thể.
Hai người im lặng cho tới khi xe chạy tới
một cửa hàng cao cấp. Tô Mộng Nhiên hơi bất ngờ, rõ ràng là bàn chuyện
tiệc cưới, sao lại đưa cô tới đây? Cô còn đang ngẩn người thì Hàng Vũ
Thủy đã nhanh chóng dắt tay cô kéo vào bên trong.
Giây phút da
thịt chạm nhau cô cảm nhận được nguồn nhiệt ấm nóng mềm mại từ tay anh
ta. Bàn tay anh ta đan chặt vào từng ngón tay cô khiến cô bất ngờ.
Hàng Vũ Thủy tất nhiên biết cô bất ngờ vì cái gì, chỉ là anh luôn vờ như
không thấy. Anh rút trong túi ra một chiếc thẻ đen đưa cho nhân viên và
nói: “Đem chiếc nhẫn hôm trước tôi gửi bản thiết kế tới đây.”
Nhân viên của cửa hàng khẽ cúi đầu rồi dẫn họ đi vào bên trong.
Một lát sau quản lý của cửa hàng đem ra một chiếc hộp nhung màu đỏ mận vô
cùng sang trọng. Hàng Vũ Thủy kéo tay cô lên cẩn thật mở hộp nhung kia
ra rồi đeo vào ngón áp út của cô một chiếc nhẫn.
Lần đầu tiên
trong cuộc đời Tô Mộng Nhiên nhìn thấy một chiếc nhẫn đẹp như vậy. Không phải loại kim cương to như trứng bồ câu, cũng không phải là loại nhỏ
như hạt cát. Nhẫn của cô ở size vừa phải dễ đeo, mặt nhẫn là một hình
trái tim được đính kim cương màu đỏ. Xung quanh viên kim cương hình trái tim kia là một nghìn ba trăm mười bốn viên kim cương nhỏ khác.
Chiếc nhẫn này trên thế giới chỉ có một cái duy nhất và hiện giờ nó là của
cô. Hàng Vũ Thủy vừa nhìn đôi tay đeo nhẫn vừa hỏi Tô Mộng Nhiên: “Sao,
em thấy thích chứ?”
Tô Mộng Nhiên chưa từng thấy chiếc nhẫn nào xinh đẹp như thế nên cô bất giác mà gật đầu.
Chọn nhẫn xong bọn họ lại tới cục dân chính. Tô Mộng Nhiên không nghĩ rằng
trong một ngày mà cô đã có chồng rồi. Giờ chỉ thiếu một cái lễ cưới nữa
là cuộc đời cô coi như xong.
Lúc ngồi trên xe cô nhìn thấy Hàng
Vũ Thủy nhìn giấy chứng nhận kết hôn của hai người vô cùng vui vẻ, thậm
chí anh ta còn cười nữa. Cô cảm thấy kì lạ, rõ ràng hai người chỉ mới
gặp nhau lần đầu. Dù sao cô cũng không quan tâm lắm bởi vì rõ ràng cô
không hề yêu người đàn ông này.
***
Ngày tổ chức lễ cưới
quan khách tới rất đông. Khách sạn lớn nhất Nhất Thành được trang trí
bởi toàn hoa hồng đỏ rực nhập khẩu trực tiếp từ Pháp. Riêng hoa hồng
trang trí thôi đã khiến cánh báo chí tốn không ít giấy mực.
Hàng
Vũ Thủy mặc một bộ âu phục, trên ngực trái cài một nhành hoa nhỏ. Từ vóc dáng tới gương mặt đều khiến cho nữ khách mời ngoái nhìn lại liên tục.
Không sai, Hàng Vũ Thủy vô cùng đẹp trai, so với diễn viên điện ảnh còn
lấn át hơn cả.
Trước khi anh tới phòng đón dâu thì Từ Kính Hải đã tới trước. Tô Mộng Nhiên vừa được thợ trang điểm đội khăn trắng lên đầu xong xuôi ngồi chờ chú rể tới rước thì đột nhiên cánh cửa phòng mở ra.
“Sao anh tới sớm thế? Tôi tưởng hơn chín giờ mới bắt…” Tô Mộng Nhiên còn
chưa nói hết đã nhìn thấy Từ Kính Hải xuất hiện đột ngột trước mặt.
Từ Kính Hải bây giờ không còn dáng vẻ đẹp trai như trước, anh ta gầy đi
rất nhiều, râu ria lởm chởm khiến Tô Mộng Nhiên không khỏi so sánh với
Hàng Vũ Thủy. Vì cái lý do củ chuối gì mà cô dành tận mười năm cho người đàn ông này.
Từ Kính Hải nhìn thấy Tô Mộng Nhiên trong bộ váy cưới vô cùng xinh đẹp cảm giác hối hận trỗi dậy triệt để.
“Mộng Nhiên, hôm nay em đẹp lắm.” Lúc nói câu này giọng hắn vô cùng thâm tình thật lòng.
Trái ngược với thái độ đó Tô Mộng Nhiên chỉ lạnh lùng: “Anh tới đây làm gì?”
Từ Kính Hải nhìn cô đầy si mê: “Mộng Nhiên, anh biết anh sai rồi. Anh hối
hận rồi, từ khi em đi anh không lúc nào không nhớ em. Mộng Nhiên, em vẫn còn yêu anh đúng không?”
Nếu là trước đây khi anh ta nói những
lời này cô sẽ vui biết bao nhiêu còn hiện tại thì cô không thể nào vui
nổi. Từ Kính Hải rất giỏi diễn, cô sẽ không tin anh ta thêm lần nào nữa.
“Tôi đã không còn yêu anh nữa rồi. Chúng ta đã kết thúc từ lâu. Từ Kính Hải, tôi kết hôn rồi.”
Từ Kính Hải sau khi nghe những lời kia ánh mắt trợn tròn như không tin
được, anh ta hét lên: “Không phải, em dành cho tôi tận mười năm thanh
xuân không thể nào dễ quên đi như thế được. Em nói đi, em vẫn còn yêu
tôi…”
Từ Kính Hải như phát điên tiến về phía Tô Mộng Nhiên lật
tung khăn trùm đầu của cô rồi chất vấn. Tô Mộng Nhiên cười nhạt một cái
rồi dùng hết sức lực của mình đẩy anh ta ra.
Cô quát lên: “Anh
lấy tư cách gì để khẳng định tôi vẫn còn yêu anh? Tô Mộng Nhiên của mười năm trước và mười năm sau hoàn toàn thay đổi. Con người ai rồi cũng sẽ
khác, chỉ có mình anh và tình yêu của anh là vẫn vậy thôi Từ Kính Hải.”
“Anh mau rời khỏi đây trước khi chồng sắp cưới của tôi tới. Chờ tới khi anh
ấy tới rồi tôi e rằng anh sẽ không xong đâu.” Tô Mộng Nhiên chỉ muốn
đuổi kẻ hèn nhát này đi nhưng hắn thì chẳng mảy may muốn rời đi tí nào
ngược lại còn tiến tới dồn Tô Mộng Nhiên về một hướng.