Vân Sam ở đây gần một tháng, Cố Phong có thể ở khách sạn hai đêm hay ba
đêm một mình nhưng một tháng thì không có khả năng, hắn ở được ba hôm
liền trả phòng còn kéo vali đến trang trại mà ở cùng vợ mình, hai người
một phòng, Nhã Khởi một phòng vẫn còn dư hai phòng trống.
Vân
Tịnh cũng biết chuyện cô tìm được người thân ở Thuỵ Sĩ, càng vui mừng
không ít, vài hôm nữa bọn họ sẽ dẫn Cố Hiên qua Thuỵ Sĩ để chơi cùng Nhã Khởi, bệnh tình Nhã Khởi cô có nói qua với bọn họ, đi ba bước liền ho
hai lần, rất không khoẻ.
Vân Sam mặc chiếc váy hoa màu vàng trên
đầu đội chiếc nón đan bằng lát, chiếc váy dài bay phấp phới trong gió
nhìn rất có sức sống, tóc xoã ở phía sau lưng, tay còn cầm một cái giỏ
đan bằng tre, Cố Phong vừa tìm được cái thang bắt lên cây táo mà hái vài quả cho vợ yêu nhà mình, ánh mắt ngưng động nơi cô rất lâu như hận
không thể ghi nhớ hình ảnh này mãi.
- Tôi thấy váy hoa rất hợp với em.
Vân Sam nghe vậy thì cầm vạt váy quơ quơ như muốn ngó có hợp với mình thật hay không, cô như nhớ ra gì đó mà cầm điện thoại lên.
- Em muốn công khai anh là chồng của em có được hay không? Nếu công khai những cô gái bên cạnh anh cũng sẽ bỏ anh đi mất.
- Tôi ngay từ lúc theo đuổi em đã muốn công khai với mọi người em là của
tôi, hiện tại em mới công khai tôi là chồng của em. Chẳng phải quá muộn
hay sao.
Vân Sam nghe vậy thì đưa tay cầm giỏ đan trẻ lên làm số
hai, tấm này cô không che mặt của Cố Phong còn đăng lên với dòng trạng
thái ai cũng tỏ như gương.
" Hôm nay đi vườn nho với ông xã yêu, các người đừng xin địa chỉ nơi này ông xã đã mua cho tôi rồi."
Ở bên dưới không ngừng nổ lên một trận chiến giữa fan hai nhà, người
ngoài nhìn vào đã tỏ như gương chỉ có vài người vẫn không tin đây là sự
thật còn nói chính là chụp lén, từ ở dưới chụp lên rõ ràng là Cố Phong
không biết.
Vân Sam chụp xong liền để điện thoại vào giỏ đan,
nhận lấy mấy trái táo của hắn đưa mà bỏ vào giỏ, hai người từ bên hái
táo chuyển sang hái nho.
Nhã Khởi sức khoẻ mỗi lúc một kém, mặc
dù Cố Phong đã mời không ít bác sĩ đến khám, Vân Sam mỗi lúc cảm thấy
rất lạ, bị phổi cùng lắm chính là ho người gầy đi cũng không có gì đáng
nói còn tóc sao lại rụng sạch rồi? Cô không phải bác sĩ càng không có cơ hội hỏi bác sĩ nên tạm gác vấn đề này sang một bên.
Nhã Khởi ăn
không được bao nhiêu lượng cơm mỗi ngày đều ít đi, sức lực để cười
ngượng cũng gần như mất sạch. Đến lúc Cố Hiên đến Vân Tịnh nhìn thấy
cũng không khỏi giật mình, bà biết bị bệnh nhưng bệnh đến mức này thật
sự không phải rất nghiêm trọng sao? Ba mẹ Cố Phong có việc phải sang
nước Anh nên giao lại đứa cháu này cho bà ngoại bế đi giùm.
Nhã
Khởi thấy Cố Hiên liền muốn đưa tay lên bế nhưng nhớ bản thân mình bị
bệnh nếu bế nhóc sẽ bị lây cho ho mà chỉ nhìn từ xa, còn nói chuyện rất
vui vẻ mặc cho Cố Hiên chỉ ư a.
Vân Tịnh cũng có việc của mình
đến chơi vài hôm liền về nước, Cố Hiên được ở lại với Vân Sam, việc thay tả hay tắm cho em bé đều là Cố Phong làm, Vân Sam chỉ phụ trách chơi
cùng nhóc dỗ nhóc ngủ mà thôi.
Vân Sam ở đây cũng gần nửa năm, ba mẹ Cố Phong hay Vân Tịnh đều qua lại thăm nhóc, Cố Hiên đã một tuổi đã
biết nói vài từ đơn giản đi thì chưa vững nhưng rất hay bám dính lấy Vân Sam trừ khi thay tả hay đi tắm mới buông tha cho cô.
Ngày 6
tháng 5 năm 2019 Nhã Khởi mất, cuối cùng vẫn không sống đến hai ba năm
như lời bác sĩ nói, mặc dù làm đủ mọi cách nhưng tình trạng sức khoẻ của Nhã Khởi tuột dóc không phanh, ngày Nhã Khởi mất mưa rất lớn tiếng sấm
không nhỏ như ông trời cũng khóc thay cho gia đình Nhã Khởi, Vân Sam đêm đó liền khóc không ít còn ngồi bên giường của Nhã Khởi rất lâu mới chịu về phòng ngủ.
Cô biết tình trạng bệnh của Nhã Khởi không phải bị phổi nhưng lại không biết bị bệnh gì, đến cuối cùng Vân Sam vẫn không
hỏi bệnh tình thật sự của người chị gái của mình.
Mưa vẫn liên tiếp hai ngày không ngừng lúc Vân Sam đứng bên cạnh Cố Phong trước mặt là ba bia mộ, ba mẹ còn có chị gái của cô.
Lúc Vân Sam về đến nhà trời mưa vẫn chưa tạnh, mưa cứ như vậy liên tiếp gần một tuần, Cố Hiên như cảm nhận được không khí bất thường mà không làm
loạn ngoan ngoãn ngồi dưới thảm chơi mấy chiếc xe mô hình, tiếng sấm
vang lên nhóc liền ôm tai nhào vào lòng Vân Sam.
- Sợ quó...trời đánh, mẹ ơi trời đánh.
Bởi vì nhóc phát âm chữ được chữ mất nên nghe rất buồn cười, Cố Phong ngồi bên cạnh khinh bỉ nhìn đứa con trai của mình.
- Con trai lại cần con gái bảo vệ? Con sợ sấm thì sau này làm sao bảo vệ bạn gái?
Cố Hiên nghe vậy liền nghiêng người nhìn Cố Phong. Bởi vì nhóc không nghe
hiểu nên mặc kệ ba mình mà ôm lấy cổ Vân Sam, tay vẫn bịt kín tai lại.
Vân Sam có chút buồn cười mà xoa xoa lưng nhóc.
- Không sao, mẹ ở đây đừng sợ.
Tiếng sấm mỗi lúc một lớn như thể hiện uy thế, kéo rất dài mới dứt, mấy cây
táo lung lay qua lại như vui vẻ mà tắm mưa, tuy mưa như vậy nhưng tối
vẫn có vài tóp người đi canh vườn thay phiên nhau mà canh đến sáng.
Bọn họ không ở lại lâu ở thêm nửa tháng liền bay về Trung Quốc làm đám cưới còn tổ chức cuộc họp báo để chúc mừng với thông báo về việc công ty ở
Thuỵ Sĩ đã đi vào ổn định công ty Cố Thị cũng sẽ đẩy rượu vang ra thị
trường Trung Quốc, thứ quan trọng được nói cuối cùng chính là hắn đã có
vợ còn có đứa con nhỏ một tuổi.
Báo đài ngày hôm đó đến rất đông
nghe được tin này liền như ong vỡ tổ hỏi hết thứ này đến thức khác ai
cũng muốn trang báo của mình lên trang nhất, Cố Phong hiếm khi thấy tâm
tình vui vẻ mà trả lời hết câu hỏi của bọn họ, Vân Sam với Cố Hiên ngồi
bên cạnh không thấy gì ngoài thấy chói mắt, máy ảnh chụp ngay bọn họ
liên tục, Cố Phong trả lời mấy câu liền kết thúc cuộc họp báo.
Bọn họ không tổ chức hôm lễ ngay mà để Cố Hiên gần hai tuổi rưỡi đi vừa
vững mới tổ chức đám cưới, những người từ đầu bên phe Tiểu Tư hiện tại
đã trở mặt còn mắng cô không ít, lời nói rất khó nghe, ngay từ đầu đến
cuối chỉ có gà nhà đá gà nhà mà thôi.
Đám cưới hôm đó tổ chức
không nhỏ Lý Huyên có đến bên cạnh còn có một người đàn ông bộ dáng rất
dễ nhìn, còn giới thiệu với mọi người là bạn trai của mình.
Nếu
nói đám cười này lớn nhất thành phố cũng không sai, trên tv quảng trường cũng đưa tin trực tiếp đến những biển quảng cáo trên đường đi cũng để
ảnh hai người chụp cùng nhau. Vân Sam trong bộ váy cưới người đàn ông
bên cạnh mặc vest đen đứa nhỏ được người đàn ông bế trên tay.
Cố Hiên càng lớn càng giống với Cố Phong, đến cả tính cách khó chiều hay mỗi khi không vui liền cau mày cũng rất giống.
Tử Hào ở trong quân doanh bốn năm liền trở về, trên người cũng không còn
khí chất công tử coi trời bằng vung, tự coi mình là nhất nữa mà chính là bộ dáng trưởng thành làn da phơi nắng thành màu lúa mạch trên khuôn mặt cũng không còn vẻ ngây ngô của bốn năm trước, Lý Huyên cũng mang bộ
dáng rất chững chạc mặc chiếc váy màu nâu sẫm tóc được bới lên đứng
ngược ánh nắng mà vẫy tay với Tử Hào.
Bọn họ đều thay đổi chỉ có
tình cảm hai người dành cho nhau vẫn như vậy, có thể một trong hai đã
chôn tình cảm này rất sâu nơi đáy tim nhưng lúc thấy nhau trái tim liền
đập hẵn một nhịp.
Tử Hào đeo balo phía sau lưng bước về phía Lý
Huyên, khuôn mặt vẫn không giấu nổi tâm tình muốn ôm lấy người mình yêu, Lý Huyên cũng không khác gì cậu, nhưng tay không đưa lên buông lỏng hai bên.
Đến khi người đứng trước mặt Lý Huyên mới lên tiếng:
- Chúng ta kết hôn đi, tôi không còn trẻ nữa anh cũng như vậy, nếu anh đồng ý chúng ta liền đi đăng ký kết hôn.
Tử Hào nghe lời này liền ôm lấy Lý Huyên, ôm chặt đến mức cả xương như sắp bị gãi rồi.
- Tôi chờ lời này của em không chỉ bốn năm, tôi còn tưởng em sẽ không đợi tôi.
- Anh không phải một tên đàn ông, tình cảm chỉ biết giấu trong lòng nếu tôi đi lấy chồng chẳng phải anh ân hận cả đời hay sao?
Từ Hào nghe câu này thì liền gật đầu, không chối.
- Đúng vậy, tôi không phải đàn ông bốn năm trước tôi chỉ là một người con trai đứng trước mặt người mình yêu liền trở nên nhút nhác, bốn năm tôi
suy nghĩ đến lúc gặp em sẽ đối mặt như thế nào, tình cảm này tôi không
quên được.
Lý Huyên không nói gì mà mím chặt môi, đợi đến lúc Tử Hào buông mình ra mới ngiêng mặt nhìn cậu.
- Muốn cầu hôn cũng phải có nhẫn không phải sao?
Nổi nhớ bốn năm này vốn không nhỏ đến lúc cả hai gặp nhau thì nhận ra nổi
nhớ này bọn họ sớm đã chịu không nổi, gặp nhau một lần muốn ôm lấy nhau
thật chặt không thể làm bạn, chỉ cần nhìn thấy nhau liền muốn nói lời
yêu, trái tim bọn họ cũng không dễ chịu gì cho cam, rõ ràng yêu nhau
nhưng vẫn chịu đựng rất lâu lại còn muốn quên đi nhau, trên đời này
không ít người lấy người mình không yêu, được mấy người yêu nhau rồi mới cưới? Lý Huyên ban đầu cũng muốn lấy một người làm người ba tốt cho con mình, đều nghe mọi chuyện cô nói, sáng đi làm tối về nhà, nhưng nhiều
năm như vậy thứ Lý Huyện nhận ra là, nếu không phải Tử Hào thì những
người khác không là gì cả, không khơi gợi được ý nghĩ muốn kết hôn.
Không thể cùng nhau nói chuyện, không thể hạnh phúc khi đi dạo bờ biển, Lý
Huyên mong muốn sau này có người chăm sóc cho Tử Hào nhưng nếu không
phải là cô thì bản thân không yên tâm.
Tử Hào trở về chưa đến ba tháng đã đám cưới cùng Lý Huyên đám cưới này so với Cố Phong chỉ ngang chứ không nhỏ hơn.