Bởi vì trang trại không thể lái xe oto lớn vào, xe điện Elang chở Hoàng
Tâm trong lòng là Iun với Cố Phong bên cạnh là Blo, y tá đứng ở bên
ngoài ở bên cạnh là bốn người y tá nam nâng một chiếc cán cấp cứu, bọn
họ chưa kịp nhìn người bên trong đã thấy một người đàn ông lao ra khỏi
xe điện mà leo lên chiếc oto đen đậu ở gần đó.
- Blo chuyện ở đây giao cho cậu.
Hắn nói xong liền lái xe đi mất, Blo đã liên hệ với phi công bên đó bởi vì
bọn họ có máy bay riêng còn có cả phi cơ riêng không cần phải vướng mấy
giấy tờ ở sân bay cả tiếng mới được lên máy bay, đến khi hắn đáp máy bay ở sân bay Bắc Kinh Cố Phong liền gấp gáp đến bệnh viện của Tử Chương.
Bên ngoài phòng cấp cứu ngoại trừ Lý Huyên còn có Tử Hào, ba mẹ Cố Phong bà đứng ngồi không yên đứng một lúc lại ngồi xuống, một lúc lại đứng lên
đi qua lại, nhìn thấy con trai bà liền đi lại, khoé mắt có chút đỏ.
- Vợ con sinh rồi, là sinh non....
Cố Phong nhìn chữ cấp cứu được hiện chữ đỏ thì nhìn Tử Hào.
- Vân Sam bị làm sao? Sao cô ấy lại bị tai nạn?
Tử Hào nhìn Lý Huyên thì gật đầu.
- Là Lâm Phụng đẩy ngã Vân Sam, đúng lúc có xe chạy qua....
Vân Sam được cấp cứu đã gần mười hai tiếng, mười hai tiếng trước cô có hẹn
Lý Huyên đến trung tâm baby of mom để mua đồ cho đứa nhỏ trong bụng,
lúc đi vào đã thấy Lâm Phụng cũng ở bên trong đi cùng với một người
bạn, gặp trong một cửa hàng quần áo, Lâm Phụng nhìn trúng đồ chơi có một người du hành bên ngoài vụ trũ bên cạnh còn có một con robot nhỏ, đều
là màu trắng chỉ là bên trên có vài hình mặt trăng, món này chỉ còn có
một cái bởi vì bắt mắt nên rất nhiều em bé đi theo đòi mẹ mua cho.
Cuối cùng vẫn là về tay Vân Sam, bọn họ mua tương đối nhiều đồ nên kêu taxi
đem đồ đến nhà trước, Vân Sam có hẹn đi ăn cùng Lý Huyên, lúc bọn họ
đứng đợi taxi, Lâm Phụng cũng đứng bên cạnh.
Lý Huyên còn đang
loay hoay ở cửa hàng tiện lợi gần đó bởi vì trời có mưa lất phất nên Lý
Huyên đi mua ô, cô nghe nói thai phụ rất dễ bị cảm vặt, cần phải chăm
sóc kĩ, Vân Sam đột nhiên cảm thấy phía sau lưng bị một lực đẩy cô theo
bản năng mà níu lấy tay người phía sau.
Cả hai cùng ngã xuống,
bụng Vân Sam va xuống đường bởi vì cô ngã ở gần lề nên xe không chạy tới chỉ có Lâm Phụng ngã xa hơn một chút, bị xe cán qua một chân, Vân Sam
đột nhiên thấy nhói ở bụng sau đó liền ngất đi.
Lâm Phụng không ngất mà chịu cơn đau ở chân, chân trái bị xe chạy qua xương gần như bị gãy sau này muốn đi lại rất khó.
Em bé được đặt ở trong lồng ở phòng riêng cho trẻ sinh thiếu tháng, Lâm
Phụng được đưa ra phòng riêng bên trong cấp cứu chỉ còn Vân Sam đang
được Tử Chương phẩu thuật bên trong.
Bởi vì cơ thể thai phụ mấy
tháng đầu đã yếu, những tháng sau này cũng không cải thiện là bao tuy em bé đúng là 7 tháng, nhưng thiếu dinh dưỡng rất nhiều còn là sinh non,
cơ hội sống cao hay không còn phải xem vào đứa bé này muốn ở lại trần
gian hay không.
Em bé được y tá chăm sóc bên kia, bọn họ đều lo
cho tình hình của Vân Sam hơn, lão Cố biết nếu người con gái bên trong
phòng cấp cứu có mệnh hệ gì nhà họ Lâm bên kia cũng sống không yên, hai
nhà giao tình đã rất lâu đời lại có ân với ông.
Cố Phu Nhân ở lại một lúc liền đi qua bên kia với đứa nhỏ kia, ở lại đây nhìn con trai
đau lòng như vậy bà liền không nỡ nhìn. Bộ dạng này trước giờ Cố Phu
Nhân chưa từng thấy ở con trai mình.
Đèn cấp cứu tắt, Tử Chương
đi ra ngoài phía sau là y tá đẩy Vân Sam đang nhắm mắt khuôn mặt trắng
gần như trong suốt đi ra ngoài.
- Vợ cậu không sao, chỉ là mất
máu quá nhiều cơ thể lại yếu, sau này nếu hai người muốn sinh thêm đứa
nữa cũng rất khó, một lát đợi Vân Sam tỉnh cậu đừng để cô ấy kích động
mạnh.
Hắn nghe đều cần nghe liền bỏ lại đám người kia lại ở phía sau, đi đến phòng bệnh cô nằm.
Lý Huyên cũng chạy theo sau Cố Phong.
Lão Cố đứng dậy nhìn bóng lưng của hắn liền mắng một tiếng:
- Thằng nhóc thối, vậy cháu nội của chú thì sao? Có làm sao hay không.
Tử Chương:" Tạm thời không sao, nhưng cháu phải đợi vài hôm nữa mới biết
được, em bé muốn ở lại nhân gian hay không còn phải tuỳ thuộc vào đứa
nhóc."
Tử Hào đi lại đặt tay lên vai Cố Hàn an ủi:
" Em bé nhất định không sao, chú đừng có lo anh cháu dù sao cũng là bác sĩ đứng đầu ở bệnh viện này, chu cứ tin ở anh ấy."
Tử Chương nghe lời này liền giật giật khoé mắt:
- Anh mày là bác sĩ chứ đâu phải diêm vương, muốn ai sống người đó liền
sống muốn ai chết người đó liền chết, không có việc gì làm thì mau đi về nhà mấy tháng nay mày đi đâu?
Tử Hào xuỳ một tiếng.
- Em lớn rồi, cũng không phải con gái giữ làm gì chứ? Sợ em có thai sao?
- Không phải sợ mày có thai, mà là sợ mày đi hại con gái nhà lành.