Trán
Đoàn Minh Phong dán một miếng vải, em đứng trong hành lang không nói
không năng gì, đến nỗi lúc tôi kéo Kiều Thu Vũ vào cổng rồi mà vẫn không hề chú ý đến em.
Mái tóc dài ướt đẫm của Kiều Thu Vũ dính lên chiếc cổ mảnh khảnh, khiến tâm trí tôi bay nhảy vẩn vơ. Chúng tôi đi xem phim ở một trung tâm thương mại,
lúc ra ngoài thì sấm chớp rền vang, tôi mời cô ấy đến nhà tôi chơi một
lúc.
"Mưa lớn quá..." Cô ấy đưa cánh tay ra, chạm vào những hạt mưa lất phất.
Tôi theo đuổi cô ấy hai năm, cô ấy luôn duy trì mối quan hệ mập mờ lúc gần
lúc xa với tôi, hôm nay lúc xem phim tôi nắm lấy tay cô ấy lại, cô ấy
không tránh đi, lòng tôi khó tránh khỏi vui mừng, Bạch Dao từng chỉ chó
mắng mèo rằng: "Đàn ông đều hèn hạ, không có được thì mới quý trọng,
nhất là thứ bông sen trắng câu lòng tham của đàn ông như Kiều Thu Vũ
đây, một khi đã câu là câu một bầy, đứa nào đứa nấy giành nhau táp đống
cứt này của nó."
Tôi và Bạch Dao đã tuyệt giao từ lâu, chị ta lớn hơn tôi một khóa, cuối cùng cũng tốt nghiệp tồi, tai tôi cũng sạch sẽ đi hẳn.
"Triệu Dịch Lam, cậu thích tôi sao?"
"Thích chứ." Tôi nói luôn không cần nghĩ.
Cô ấy thu về cánh tay đã bị ướt mưa, quay đầu lại, mùi thơm dễ chịu của
mái tóc bay đến như có như không, tôi không ngờ cô ấy sẽ chủ động tiến
đến hôn tôi. Khiến tôi kinh ngạc lại vui mừng, kỹ thuật hôn của Kiều Thu Vũ lại không hề thua Bạch Dao, cô ấy rất thơm, thơm tới mức tôi mụ mị
đầu óc, tôi không lấy hơi được, hơi cau mày lại mở mắt ra, phương hướng
đúng ngay ở lối vào cầu thang lầu hai.
Em họ Đoàn Minh Phong của tôi đang nhìn chúng tôi không chớp mắt.
Người hù chết người, đèn cảm ứng ở hành lang không sáng, trời mưa tối u ám,
tôi giật mình, vội vàng đẩy Kiều Thu Vũ ra, trên môi toàn là nước bọt,
tôi giơ tay lên lau đi, lúng túng nói: "Đoàn Minh Phong? Em đến khi nào
vậy?"
Em gặp tôi rồi cũng không cười, ánh mắt đã không còn ngây thơ trong sáng như lúc trước, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của em đảo qua đảo lại giữa tôi và Kiều
Thu Vũ, vừa không giống tò mò mà cũng không giống trêu chọc, không rõ là cảm xúc gì nhưng lại làm tôi rất mất tự nhiên.
"Anh Dịch Lam." Em cúi đầu, không trả lời câu hỏi của tôi, xách túi nilon
dưới đất lên rồi đi thẳng lên lầu: "Mợ sắp tới rồi, bảo em kêu anh lên
trước đợi mợ."
Kiều Thu
Vũ xấu hổ, không chịu vào nhà tôi chơi, tôi chạy về nhà lấy dù với tốc
độ nhanh như bắn, tiễn cô ấy ra ngoài tiểu khu bắt xe, sau đó dầm mưa
chạy về nhà, toàn thân ướt đẫm, lúc đến nhà mẹ tôi đã về đến rồi.
Miếng băng gạc trên trán Đoàn Minh Phong đã ướt đẫm, mẹ tôi đang thay thuốc
cho em, tôi cởi áo thun xuống lau tóc, vết thương của Đoàn Minh Phong
dính nước nên xung quanh đều đỏ ửng lên, vết khâu dài bằng ngón tay cái, chắc là vết thương mới trong vòng bảy ngày trở lại đây, tôi sáp lại gần xem kỹ, không kiềm được cau mày lại, dưới da là một mảng bầm tím, chẳng lẽ lên cấp hai lại bị bạo lực học đường rồi?
Tôi vứt áo thun lên ghế: "Ở trường?"
Em ngồi không nhúc nhích để mẹ tôi bôi thuốc: "Mmm... ở nhà."
Mẹ và tôi đều lên tiếng cùng một lúc: "Ở nhà?!"
"Sh...." Em né ra phía sau một chút, mẹ hoàn hồn lại buông thõng chiếc tăm bông tẩm cồn đang ấn xuống ra.
"Tháng trước chuyển sang nhà mới." Em nói em bị ngã xuống cầu thang, giống như đang nói chuyện của người khác vậy, thế mà còn cười với tôi được.
"Biệt thự đấy ạ, có cầu thang nữa."
Tôi lập tức truy hỏi: "Tự té hay là ai đẩy?"
Đoàn Minh Phong không nói, không biết là lo lắng hay là do đau, tay vò lấy vạt áo.
Tôi vừa nhìn dáng vẻ bị ức hiếp em là nổi nóng, đẩy em một cái:
"Nói đi chứ."
Mẹ đánh lên tay tôi, liếc mắt ra hiệu với tôi: "Trước mặt em út mà ở trần ra thể thống gì? Đi tắm thay bộ đồ ướt ra nhanh lên."
Tôi vừa tắm vừa suy nghĩ, Đoàn Minh Phong nhát cáy này đúng là dễ bắt nạt y như hồi đó, tám phần là do nhỏ em gái đó đẩy xuống, chứ không tại sao
Vương Thủ Trung lại cho em đến nhà tôi ở, ông ấy đi công tác, anh em ở
nhà gây gỗ thì bà Đoàn chắc chắn là sẽ giúp con gái mình, tôi càng nghĩ
càng thấy tức. Chuyện này là sao đây? Đoàn Minh Phong lại vẫn cứ là "quả hồng mềm", tôi đã nói với em cô mới là mẹ ruột em rồi, mà em vẫn im
lặng che che giấu giấu cho đứa em gái ác ôn đó được.
Lúc đó lòng tôi đầy căm phẫn, sau này đọc nhật ký của em tôi mới biết rằng
chẳng ai đẩy em cả, người em muốn che giấu là chính bản thân em.
Nhà có phòng dành cho khách, mẹ tôi dọn dẹp căn phòng ấy cho Đoàn Minh
Phong ở, lớp học thêm tiếng Anh đó ngay lầu hai chỗ trung tâm thương mại gần nhà tôi, lúc đó thịnh hành học tiếng Anh điên cuồng, phải hét khản
cổ họng để luyện khẩu ngữ, mấy ngày đầu Đoàn Minh Phong tan học về tới
cổ họng đều khàn cả, vừa há miệng ra nói chuyện nghe giống ăn mặn khản
cổ, nghe rất buồn cười, có cảm giác như vịt Donald vậy.
Ở được một tuần, Vương Thủ Trung gọi đến nói vết thương của Đoàn Minh
Phong phải cắt chỉ, đã xin nghỉ với bên lớp học thêm rồi, ngày mai bà
Đoàn đến đưa em đi bệnh viện, mẹ tôi nói:
"Không cần, Triệu Dịch Lam được nghỉ ở nhà cũng không có gì làm, bảo vợ cậu
gửi sổ khám bệnh đến là được rồi." Thế là tôi không thể không hủy buổi
hẹn hò với Kiều Thu Vũ, dẫn Đoàn Minh Phong đi bệnh viện cắt chỉ truyền
nước, cắt chỉ rất đau, Đoàn Minh Phong bóp muốn gãy ngón tay tôi luôn
rồi, trên đường về tôi mua bánh su cho em thì em mới miễn cưỡng vui lên
được.
"Em thì cũng dễ nuôi thật đấy."
Tôi và em mỗi người xách một bên, đứng bên vệ đường nhét bánh su vào mồm
không có chút hình tượng nào. Tôi nói: "Sau này tìm cô vợ nào biết làm
bánh su đi, bảo cô ấy làm bánh su cho em ăn mỗi ngày."
Gò má Đoàn Minh Phong phồng lên, nói lầu bầu: "Không cần."
"Hả? Không phải em thích lắm sao?" Tôi cười nhạo em.
Trong đầu tưởng tượng Kiều Thu Vũ làm bánh nướng, không được, cô ấy nghệ
thuật lắm, mười ngón tay không động chút việc nhà, tôi lại nghĩ tới Bạch Dao, càng không được, chị ta chắc chắn sẽ làm nổ banh nhà bếp, thử hỏi
người con trai nào không muốn có một cô vợ có tài nấu nướng chứ? Tôi
quay đầu nhìn Đoàn Minh Phong, em khá là hợp mặc tạp dề đấy, ít nói tính tình dễ chịu lại còn ham ăn, bánh nướng cần phải có người khéo tay nhẫn nại mới làm được, Đoàn Minh Phong có chứng ám ảnh cưỡng chế, chắc chắn
có thể làm ra được món điểm tâm tinh xảo.
"Biết mua là được rồi."
Đoàn Minh Phong lè lưỡi liếm kem dính trên môi, tự lẩm bẩm: