Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 67: Gặp lại


trướctiếp

“Ngoan quá, thú trong nhà đều như vậy sao?” Kỷ Vu gãi gãi cằm mèo, sung sướng nheo mắt lại, bởi vì vợ nhà mình nên cô cũng kiên nhẫn và thiên vị với động vật họ mèo lông xù xù hơn những hồn thú khác vài phần.

Mấy ngày nay, cô đã làm phiền nàng không ít, chọc cho Chu Trúc Thanh hạn chế không cho thân mật, buổi sáng không thể không ngủ nướng.

Không có vợ để ôm, chỉ có thể vuốt thú cùng họ cho đỡ buồn chán.

Tưởng tượng đến bộ dáng A Thanh nhà mình lười biếng lại quyến rũ, Kỷ Vu không thể ngăn được ý cười trên môi, thậm chí nhìn những hồn thú vô tổ chức vô kỷ luật này, tâm tình cũng trở nên tốt hơn không ít.

Đăng ký là công việc rườm rà nhất từ trước đến nay, huống chi Kỷ Vu còn phải khắc ấn Pháp Tắc cho từng hồn thú, rất là tiêu hao hồn lực.

Nhưng cũng theo đó, ấn này sẽ đi theo hồn thú cả đời, hơn nữa sẽ truyền cho đời sau, nhân quả tuần hoàn, bất cứ hành vi săn giết hồn thú nào đều sẽ có trừng phạt nhất định.

Hiện tại cô vất vả một chút, ngày tháng sau này của hồn thú cũng có thể tốt hơn một chút.

Kỷ Vu mượn quy tắc của các thế giới khác để thống nhất quản lý số lượng hồn thú ngày càng giảm.

Tâm Ma Kiếp, đó là những gì Tu Tiên giới gọi nó.

Hồn Sư muốn tiến giai ngoại trừ hồn lực đầy đủ, cơ duyên xảo hợp, hoàn thành ký khế ước với hồn thú, còn phải có thêm Vấn Tâm Lộ.

Hồn Sư săn giết hồn thú vô tội, Vấn Tâm Lộ đương nhiên phải khó hơn những người khác rất nhiều.

Như vậy mới công bằng, không phải sao?

Đối với Hồn Sư, Kỷ Vu vốn cũng định làm như vậy, nhưng hiện tại cô còn quá yếu, hồn lực không đủ để hoàn toàn thành lập quy tắc mới.

Haizz, từ từ tới đi. Hy vọng Pháp Tắc còn có thể chịu đựng được.

Pháp Tắc: Chỉ cần ngươi và vợ ngươi bớt một chút thời gian khanh khanh ta ta, ta sẽ chịu đựng được!

Thấy đội ngũ càng ngày càng ít, Kỷ Vu thở ra một hơi thật dài, cũng may Pháp Tắc giao cho cô năng lực tương tác với hồn thú, nếu không cô cũng không hiểu bọn chúng rống tới rống lui đang nói cái gì.

Hiếm khi hồn thú có tính tình ôn hòa, mặc dù đã dùng uy nghiêm của Pháp Tắc ngăn chặn bọn chúng nhưng muốn bọn chúng có tổ chức có kỷ luật gần như là không có khả năng.

Kỷ Vu một tay cầm thư một tay cầm bút, đầy tai đều là tiếng hồn thú rống hết đợt này đến đợt khác, đầu sắp nổ tung rồi.

Không được, một mình mình căn bản không quản nổi, nếu A Thanh ở đây thì tốt rồi!

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, lập tức vuốt phẳng bực bội trong lòng cô, khóe miệng Kỷ Vu cong lên, không quay đầu lại nói: “Sao không ngủ một lát? Không mệt sao?”

“Em mệt đều là ai làm? Đã nói không... Quên đi, nói chị chị cũng sẽ không nghe.” Chu Trúc Thanh sờ sờ vết đỏ trên cổ đầy oán niệm, lười biếng ngồi xuống bên người Kỷ Vu, “Hôm nay còn có bao nhiêu con chưa đăng ký?”

“Không nhiều lắm, ngày mai chúng ta lại đi nơi khác. Được rồi, đừng rống nữa.” Kỷ Vu vội vàng cởi áo khoác khoác cho Chu Trúc Thanh, sau đó buộc phải tiếp tục công việc trên tay.

Lúc đầu, những hồn thú này vẫn còn hoài nghi và bài xích hành vi của Kỷ Vu, suy cho cùng thì việc khắc ấn là một việc rất riêng tư.

Nhưng nếu Pháp Tắc đại nhân đã truyền thừa, hơn nữa còn rất có ích cho hồn thú, chỉ có loại hồn thú không có đầu óc mới từ chối.

Do đó, nhóm hồn thú này còn tích cực hơn cả Kỷ Vu.

Đồng thời, lượng công việc hàng ngày của Kỷ Vu ngày càng tăng theo nhóm hồn thú giao lưu lẫn nhau.

Đã vài ngày trong lúc ngủ cô bị hồn thú quấy nhiễu trong mộng, sinh hoạt về đêm cũng bị hạn chế không ít.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tuyệt đối không được.

Nhưng, thời gian cũng không sai biệt lắm.

Em ấy hẳn là biết... Mình tới.

Thân thể Chu Trúc Thanh mệt không chịu nổi, ngồi ở một bên cũng không giúp được gì, nhưng lúc Kỷ Vu đang vội làm việc, khi quay đầu lại nhìn nàng một cái đã rất thỏa mãn. Ngôn Tình Sủng

Màn đêm buông xuống, Kỷ Vu vung Võ Hồn mao bút, nhanh chóng kết ấn, “Được rồi, con cuối cùng trong hôm nay, công việc kết thúc rồi!”

“A Thanh, chúng ta nghỉ ngơi thôi.” Kỷ Vu quay đầu lại nói một câu, Chu Trúc Thanh đợi một lúc lâu đã dựa vào cây ngủ say.

Nghe vậy, lỗ tai khẽ nhúc nhích, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Kỷ Vu trước mặt, mềm mại nói: “A Vu... Hửm? Ngại quá, em ngủ quên mất.”

“Không sao. Làm em mệt rồi, lại đây, chị ôm em.” Kỷ Vu đau lòng ôm Chu Trúc Thanh rồi bế nàng lên.

“Thả em xuống đi, chị mệt mỏi cả một ngày rồi.” Nói xong liền giãy giụa muốn thoát khỏi tay cô.

Kỷ Vu buồn cười siết chặt vòng tay, “Bảo bối, đừng nhúc nhích, em ngoan một chút là chị có thể tiết kiệm được một chút sức lực rồi, nhé?”

Chu Trúc Thanh thấy không lay chuyển được cô, đành phải nằm trong lòng cô, hai tay câu lấy cổ cô, tận lực giúp cô tiết kiệm sức lực.

Trên đường xóc nảy, có lẽ là Kỷ Vu quá thơm, không bao lâu, Chu Trúc Thanh lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.



Nàng không biết chính là, Kỷ Vu cũng không dừng lại ở sơn động các nàng đang tạm trú, mà là tiếp tục về phía trước, đi sâu vào trong Tinh La đại sâm lâm.

Dưới ánh trăng bạc mờ ảo, một cô gái chậm rãi đi đến, mãnh thú ngủ say chợt tỉnh lại, hồ nước giữa rừng bọt nước văng tung tóe khắp nơi, một tiếng gầm giận dữ xé trời vang lên.

Thái Thản Cự Viên bên bờ giật mình một cái, đứng dậy, dùng đôi mắt cực to cảnh giác đánh giá bốn phía.

“Tiểu Vũ, có người tới!”

Thiếu nữ dựa vào trên vai Thái Thản Cự Viên từ từ tỉnh lại, khó khăn ngáp một cái, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ, nhìn theo hướng Thiên Thanh Ngưu Mãng chỉ.

Ca, sẽ là anh sao?

Một lúc sau, cô gái từ trong rừng đi tới, lộ ra diện mạo thực sự của cô.

“Tiểu Vũ, đã lâu không gặp.”

Trên mặt người kia mang theo tươi cười quen thuộc đã lâu không thấy, vẫn bình thản ung dung trước sau như một, cũng thiếu đánh trước sau như một.

Mặc dù hai đại hồn thú khiến người ta nghe tiếng sợ vỡ mật ở gần đó, trên mặt Kỷ Vu vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là nếp uốn giữa mày lộ tâm tư của cô.

Cô gái nhỏ xinh trong lòng lẩm bẩm vài tiếng, như bị tiếng gầm của hồn thú đánh thức, đôi mắt phiếm hơi nước trong trẻo đầy ỷ lại, “A Vu, sao vậy?”

Chu Trúc Thanh ngẩng đầu nhìn về phía đối diện Kỷ Vu, con ngươi nghi hoặc hiện lên bất ngờ, tay đang câu lấy cổ Kỷ Vu đột nhiên buông ra, cơ thể linh hoạt nhảy khỏi vòng tay cô, nhào vào một cái ôm của người con gái khác.

Tươi cười trên mặt Kỷ Vu cứng đờ, sắc mặt nhanh chóng đen xuống có thể thấy bằng mắt thường, con ngươi thâm thúy tràn đầy u oán, rồi lại cảm thấy kéo hai người đang thân thiết ôn chuyện kia ra thì không ổn lắm.

“Hai người các cậu ở bên nhau lâu như vậy, em và lão Kỷ có... Hắc hắc hắc!” Tiểu Vũ lôi kéo Chu Trúc Thanh bò lên vai Thái Thản Cự Viên, nhìn về phía Kỷ Vu lẻ loi dưới đất ở đằng xa, con ngươi màu đỏ đầy giảo hoạt.

Vừa mở miệng đã nói lời hổ báo, làm Chu Trúc Thanh suýt chống đỡ không được.

Nhưng... Được Kỷ Vu dạy dỗ, da mặt đã trở nên dày hơn, nàng không còn là Chu Trúc Thanh lúc trước bị Ninh Vinh Vinh và Tiểu Vũ liên hợp trêu chọc đến mặt đỏ tim đập kia.

Hiện tại nàng là... Là phụ nữ đã nếm trải sự đời rồi, là người từng trải, không giống Tiểu Vũ!

“Có.” Rất nhiều lần.

Nhìn Chu Trúc Thanh e lệ ngượng ngùng nhìn về phía Kỷ Vu, Tiểu Vũ giật giật khóe môi, bất động thanh sắc dời đi đề tài.

Đột nhiên no quá.

Hơn hai năm không gặp, chị em tư mật nói chuyện suốt một ngày một đêm cũng không hết. Kỷ Vu một mình ngồi trên mặt đất nhàn rỗi nhàm chán, muốn ngủ bù nhưng không muốn ngủ một mình.

Tuy rằng Chu Trúc Thanh có thể hòa nhập với mọi người là một tay cô thúc đẩy, nhưng... Cũng không thể bá chiếm vợ cô lâu như vậy được!

A Thanh nên là của một mình mình!

Kỷ Vu hung tợn nhìn về phía người đang bắt cóc vợ mình, kết quả còn bị ánh mắt của hai con hồn thú khổng lồ uy hiếp, A Thanh hồn nhiên không nhận ra, thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt tu luyện, thật là thật đáng thương.

“Sau khi hai người trở về Tinh La, sống có tốt không? Anh chị của hai người...”

“Bọn em đã giải hòa.” Thấy mặt Tiểu Vũ lộ vẻ kinh ngạc, Chu Trúc Thanh thở dài, ánh mắt dịu dàng lưu luyến nhìn về phía Kỷ Vu, “Chuyện này nói ra thì rất dài, những cái đó đều là A Vu làm, chị ấy luôn làm rất nhiều...”

Chị không muốn nghe.

Ca, em rất nhớ anh.

Tiểu Vũ oán niệm trong lòng, Chu Trúc Thanh trầm mê khen người yêu nhà mình, đang nói hứng khởi đột nhiên phát hiện người đối diện không đáp lại, Chu Trúc Thanh mới ý thức được hình như mình nói có chút nhiều.

“Xin lỗi, em nói nhiều.” Một khi nói tới A Vu là nàng không ngừng được, nhưng phải làm sao bây giờ?

“Ha ha, không sao. Hai năm không gặp, dưới sự lôi kéo của lão Kỷ, Trúc Thanh đã rộng rãi hơn trước kia rất nhiều rồi!” Khi xuất hiện vẫn là bộ dáng lạnh như băng người sống chớ gần, hiện giờ tuy rằng trên mặt không hiện, nhưng người quen thuộc nàng đều có thể nhìn ra được dưới con ngươi đen nhánh kia chính là mặt trời ấm áp.

Mà những thay đổi này có liên quan đến Kỷ Vu.

“Không, còn có đồng đội. Không riêng gì A Vu, còn có mọi người trong Sử Lai Khắc, làm em tin tưởng thể giới này vẫn còn tình người. Cảm ơn.” Chu Trúc Thanh nắm chặt tay Tiểu Vũ, ánh mắt lộ ra một tia động dung cùng hoài niệm, “Thật muốn lại ở bên mọi người cùng nhau trải qua huấn luyện ma quỷ của Đại Sư.”

Mấy năm thân thể xác và tinh thần bị tra tấn kia, không dám quay lại.

Trên mặt Tiểu Vũ viết đầy hai chữ từ chối, nằm ngửa xuống hai tay vòng sau đầu, nhìn về mặt trời mọc nơi phương xa, cười nói: “Chị không muốn lại huấn luyện thêm một lần nữa, mệt chết người!”

“Đúng rồi, hai người có gặp qua những người khác không? Bọn họ đang làm gì thế?” Đương nhiên muốn biết nhất vẫn là Đường Tam đang làm gì, nữ sinh e ngại rụt rè nói bóng nói gió.

Chu Trúc Thanh cao nhã thánh khiết, liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ thật sự của con thỏ đơn thuần này, nhưng thật đáng tiếc, các nàng cũng chưa từng gặp Đường Tam.

“Bọn em đi Thiên Đấu, ở đó một năm, tham dự hôn lễ của Ninh Vinh Vinh và Tuyết Thanh Hà...”

“Ể?! Từ từ! Em nói cái gì?! Hôn lễ của Vinh Vinh?!” Tiểu Vũ mở to hai mắt nhìn, tức giận bất bình, “Kết hôn là chuyện vui vẻ như vậy sao lại không gọi chị? Không phải... Hừm, Vinh Vinh mới có bao lớn mà đã kết hôn rồi.”

Ở đại lục mọi người đều trưởng thành sớm, 17 tuổi đã đủ tuổi kết hôn ở Thiên Đấu đế quốc, nếu không phải Tinh La bên kia vẫn chưa giải quyết sạch sẽ cùng với vẫn chưa hợp pháp điều lệ, nàng cũng muốn kết hôn với A Vu.

Nhưng quan hệ hiện tại giữa các nàng cũng không khác gì phu thê, có thể vĩnh viễn ở bên Kỷ Vu, nàng đã thực thỏa mãn, chỉ là sẽ có một chút tiếc nuối, chỉ có một chút thôi.



“Bọn họ lưỡng tình tương duyệt, Vinh Vinh hẳn là rất vui vẻ, nhưng đáng tiếc hôn lễ tổ chức quá vội vàng, ngoại trừ em, A Vu và Đới lão đại, tam ca bọn họ không một ai có mặt.”

Tiểu Vũ à một tiếng, mày liễu nhăn lại: “Vậy chẳng lẽ Vinh Vinh rất thất vọng sao?”

Thất vọng sao?

Chu Trúc Thanh nỗ lực nhớ lại tình hình ngày hôm đó một chút, hình như... Còn rất vui vẻ?

Mặc dù Chu Trúc Thanh không nói rõ nhưng Tiểu Vũ, người hiểu biết Ninh Vinh Vinh, đã đọc hiểu được hôm đó Ninh Vinh Vinh như thế nào qua biểu cảm của nàng.

“Quả nhiên là Ninh Vinh Vinh, có chồng là không cần chị em gì cả.” Tiểu Vũ căm giận phồng má, thở phì phì xoa eo.

Trong giọng cô nàng đầy oán trách nhưng Chu Trúc Thanh lại có thể nhìn ra trong con ngươi màu đỏ thanh triệt của cô nàng có một tia tiếc nuối, buồn cười lắc đầu, thầm than một tiếng, những người từ Sử Lai Khắc đều là khẩu thị tâm phi như vậy sao?

Tiểu Vũ cũng vậy, Vinh Vinh cũng vậy, và nàng cũng là như vậy.

Hai người say mê với chuyện cũ, quên cả thời gian, chờ đến khi Kỷ Vu tỉnh lại từ tu luyện, mặt trời vào buổi sáng đã ló dạng từ phía bên kia của rừng rậm, treo cao ở phía đông.

Kỷ Vu đứng lên duỗi người, dù tu luyện cả một đêm không ngủ, tinh thần không chút uể oải, nhưng thân thể không nhúc nhích mấy canh giờ phải giãn cơ một chút mới được.

Xương khớp va vào nhau răng rắc khiến người ê răng, Kỷ Vu sung sướng híp híp mắt, ngẩng đầu nhìn lại.

Một ngày mới, tâm tình...%¥@*#

Có hai người đang nằm trên vai Thái Thản Cự Viên, thân mật tựa đầu vào nhau, từng tia từng tia sáng mặt trời xuyên qua cây cối tươi tốt chiếu rọi trên người hai cô gái tuyệt mỹ, như phủ thêm một tầng ánh sáng nhu hòa.

Quả là một cảnh đẹp xuất trần vào sáng sớm.

Nếu một trong số đó không phải là vợ của mình thì tốt hơn.

Kỷ Vu khẽ cắn môi, áp xuống sự ghen tuông khó có thể miêu tả nơi đáy lòng kia, móc ra một bộ dụng cụ làm bếp từ hồn đạo khí bắt đầu làm cơm sáng.

A Thanh đáng giận! Đổ một muỗng dấm.

Nhãi ranh bá chiếm vợ của mình! Hai miếng chanh.

Đường Tam mau tới quản Tiểu Vũ nhà cậu đi! Ba bông cải xanh.

Bữa sáng tinh xảo kiểu Tây được bày dọn trên bàn, dọn xong bàn ghế.

“A Thanh, ăn cơm sáng!” Kỷ Vu mượn dùng đại thụ che trời vài bước nhảy lên cơ thể Thái Thản Cự Viên, nhảy vài cái đã khinh phiêu phiêu rơi xuống bên người Chu Trúc Thanh, dịu dàng nỉ non bên tai nàng.

“Ưm... Được rồi.” Chu Trúc Thanh mơ mơ màng màng mới vừa tỉnh lại ôm cổ cô như thường lệ, hôn một cái trên mặt cô không muốn xa rời.

Bộ dáng chim nhỏ nép vào người không coi ai ra gì kia khiến ngườ... Thú ê răng.

Tiểu Vũ che miệng, xoay người đi xuống, giờ phút này tâm tình cô nàng như bím tóc bọ cạp bay múa trong không trung, khinh thường nhìn cặp đôi ngọt ngọt ngào ngào phía sau.

Ừm! Tay nghề của lão Kỷ vẫn tốt như trước!

Cách ~

Tiểu Vũ một mình ăn đến vui sướng, lau lau miệng khi đã ăn xong phần của mình, mới ý thức được sao hai người kia lại chậm chạp không tới ăn cơm như thế?

Vì thế ngẩng đầu nhìn lại, ngay sau đó, nụ cười thỏa mãn trên mặt vì bữa sáng ngon miệng tức thì cứng lại.

Mình thấy có vẻ lão Kỷ đã no rồi, vậy thì bữa sáng để mình ăn cho!

Ăn xong ngẩng đầu nhìn nhìn lại... Chắc Trúc Thanh cũng không đói bụng.

Vì thế chờ hai người hôn đủ rồi, mới phát hiện trên bàn ngay cả một miếng bông cải xanh cũng không còn.

Bên miệng Tiểu Vũ còn dính một vòng nước sốt, đang vươn đầu lưỡi phấn nộn nộn liếm.

...

“Trong hồn đạo khí của em còn chút lương khô, A Vu có muốn ăn một chút hay không?” Chu Trúc Thanh không có yêu cầu gì nhiều trong việc ăn uống, đầy bụng là được, nhưng Kỷ Vu luôn luôn kén chọn, thức ăn các nàng dùng dọc đường đều là Kỷ Vu tự tay làm, rất ít khi phải chịu khổ ăn lương khô.

Bữa sáng đã làm xong nhưng không được ăn, Kỷ Vu dứt khoát đợi đến lúc cùng cơm trưa. Khi còn nhỏ không ai quản, dạ dày cô chính là bị làm hư như vậy.

“Không muốn ăn...” Tiếng nói chuyện càng ngày càng nhỏ, Kỷ Vu nhỏ giọng dưới ánh mắt ngày càng lạnh đi của Chu Trúc Thanh, “Chị muốn ăn bánh quy bơ.”

Sau khi miễn cưỡng nhai vài miếng, Kỷ Vu thở dài, “Tiểu Vũ, một bữa em ăn bao nhiêu? Bữa trưa chị sẽ làm thêm.”

“Em ăn cũng không nhiều lắm, chỉ là chờ hai người hôn hôn có chút nhàm chán, trong miệng phải nhai gì đó cho qua thời gian.”

Tiểu Vũ lau lau nước sốt trên mặt, không cho là đúng.

“...” Kỷ Vu á khẩu không trả lời được, nắm lấy tay Chu Trúc Thanh định nhéo eo mình, trong lòng ấm ức, rõ ràng là em hôn trước.

trướctiếp