Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 42: Thanh


trướctiếp

“Vinh Vinh.” Đoàn người Sử Lai Khắc mới đi ra khỏi Đại Đấu Hồn Tràng, chuẩn bị trở về học viện thì một giọng nói quen thuộc vang lên, làm bọn họ ngừng lại.

Quay đầu nhìn lại, thấy Ninh Phong Trí lúc này đã thay đổi trang phục bình thường, đang đứng gần cổng ra vào, vẫy vẫy tay về phía bọn họ.

“Ba ba.” Ninh Vinh Vinh hưng phấn chạy lại, đầu ngả vào ngực cha mình.

Đứng bên cạnh Ninh Phong Trí còn có một người có tướng mạo giống Tuyết Dạ đại đế vài phần, nhìn qua ước chừng 27, 28 tuổi, đang ý cười doanh doanh nhìn mọi người Sử Lai Khắc. Một thân bào màu xanh khiết tịnh, cho người ta có cảm giác thực thoải mái thanh tân. Một đầu tóc đen được buộc bằng vải màu lục lam, chỉnh tề rũ ở sau đầu. Tuy rằng quần áo hắn vô cùng bình thường nhưng lại có một loại khí chất đặc thù.

Kỷ Vu híp mắt đánh giá hắn, nam tử quay đầu, ánh mắt đột nhiên đối diện với Kỷ Vu, ánh mắt thanh minh, mặt nạ trên mặt một mực dịu dàng. Kỷ Vu thu hồi ánh mắt, ngón tay bất an xoa bóp ngón tay Chu Trúc Thanh, thật kỳ lạ, sao người này có loại khí chất nói không rõ?

Lúc này, Ninh Phong Trí đã nắm tay Ninh Vinh Vinh đi tới. “Xin chào các bạn nhỏ Học viện Sử Lai Khắc.”

Mặc dù khoảng cách còn khá xa nhưng Sử Lai Khắc Thất Quái cùng với năm thành viên dự bị đều đã nhận ra vị Tông chủ này, cúi đầu hành lễ.

Ninh Phong Trí mỉm cười, nói: “Đừng khách sáo, bây giờ ta chỉ là cha của Vinh Vinh, các chái cũng không nên coi ta là tông chủ gì gì đó, cứ xem ta như là trưởng bối của các cháu là được rồi. À, đúng rồi, vị này chính là đương kim Thái tử của Thiên Đấu đế quốc, Tuyết Thanh Hà điện hạ.”

Mọi người tức khắc cả kinh, may mắn dữ dội không chỉ có thể nhìn thấy Tông chủ Thất Bảo Lưu Ly Tông, mà còn có thể nhìn thấy Thái Tử điện hạ. Vội vàng hành lễ, sợ thất lễ với người trong hoàng thất.

“Mọi người không cần đa lễ, đối đãi ta như anh trai của Vinh Vinh là được.” Tuyết Thanh Hà hơi hơi mỉm cười, khiêm tốn hữu lễ, ánh mắt nhìn Ninh Vinh Vinh tràn đầy cưng chiều.

Ninh Vinh Vinh bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Đồ trứng ung, ai là em gái của anh.” Ninh Vinh Vinh căn bản là không ý định nhỏ giọng, tiếng lẩm bẩm này ngoại trừ đám người Thái Long ở phía sau, Sử Lai Khắc Thất Quái và Ninh Phong Trí, Tuyết Thanh Hà đều nghe thấy rõ ràng.

Ninh Phong Trí lén lút đánh giá Tuyết Thanh Hà một chút, thấy sắc mặt hắn như thường, giả vờ tức giận, nói: “Vinh Vinh không được vô lễ...” Đáy mắt lại mang theo chiều chuộng thực sâu, cực kỳ giống người lớn của mấy đứa con nít không ngoan.

Tuyết Thanh Hà nở một nụ cười, đáy mắt hiện lên một tia cười xấu xa, duỗi tay xoa xoa tóc Ninh Vinh Vinh, nói: “Không sao đâu thầy, công chúa nhỏ nghịch ngợm mà thôi.”

Mái tóc dài mềm mại tức khắc bị xoa thành một cái ổ gà, Ninh Vinh Vinh hung hăng cắn răng, giận mà không dám nói gì, hắn cố ý, tuyệt đối là cố ý!

Từ nhỏ người này chính là như vậy, ở trước mặt người lớn là bộ dáng khiêm tốn hữu lễ ôn nhuận như ngọc, khi ở riêng với mình thì luôn thích trêu mình. Còn nói cái gì mà là anh trai của mình, ta phi, có anh trai bắt nạt em gái như vậy sao?!

Ninh Vinh Vinh là đại tiểu thư duy nhất của Thất Bảo Lưu Ly Tông, kiêu ngạo ương ngạnh, đột nhiên có một ngày nhảy ra một người không có biện pháp đối đầu là anh ta, ba ba còn muốn mình hòa thuận ở chung với anh ta, chuyện này quả thực không thể nhịn!

Toàn bộ Thất Bảo Lưu Ly Tông ai không cưng cô nàng, chỉ có hắn dám trắng trợn táo bạo chọc cô nàng, cô nàng cáo trạng với ba ba mà ba ba còn không tin, nói dáng vẻ Thái Tử Thanh Hà đoan chính rộng rãi như vậy làm sao có thể bắt nạt ai, phi, hắn chính là một đại phúc hắc, lòng dạ hẹp hòi!

Anh chờ đó cho tôi, một ngày nào đó tôi sẽ cho anh biết tay!



Một đôi mắt to tròn xoe căm giận nhìn Tuyết Thanh Hà, cực kỳ giống một chú mèo con giương nanh múa vuốt, nhìn rất hung dữ, kỳ thật đáng yêu không hề có sức tấn công.

Dưới góc độ mọi người không nhìn tới, Tuyết Thanh Hà nhướn mày, ném cho Ninh Vinh Vinh một ánh mắt khiêu khích, anh sẽ chờ em đến dạy dỗ anh, lập tức bậc lửa giận trong lòng Ninh Vinh Vinh lên.

A a a! Đừng cản tôi, tôi muốn cào nát mặt anh ta!

Ninh Phong Trí như không nhìn ra khói thuốc súng giữa hai người, thân thiết hàn huyên với đoàn người Sử Lai Khắc, lúc này, người xem xuống đài Đại Đấu Hồn Tràng đã càng ngày càng nhiều.

Thấy thời gian gần đến, Ninh Phong Trí cười nói: “Hôm nay có thể làm quen với những thiếu niên tài tuấn các cháu, ta thật sự rất cao hứng. Được rồi, các cháu nhanh trở về học viện đi. Tiểu Tam, chúng ta nói chuyện riêng mấy câu được không?”

Đường Tam gật gật đầu, Ninh Phong Trí liền cùng Tuyết Thanh Hà mang Đường Tam đi vào khu vực phồn hoa nhất Thiên Đấu thành, phố Thiên Hoàng.

Trước khi đi, Tuyết Thanh Hà còn chớp chớp mắt với Ninh Vinh Vinh một cách đầy thiếu đánh, trên gương mặt trầm ổn tuấn tú mang theo nghịch ngợm không lộ ra với người khác, Ninh Vinh Vinh nhìn bóng dáng hắn rời đi, tức giận bất bình dậm chân một cái, khó thở nói: “Tuyết Thanh Hà, anh chờ đó cho tôi, một ngày nào đó...”

Kỷ Vu rất có hứng thú mà nhìn bộ dáng Ninh Vinh Vinh hờn dỗi, cực kỳ giống quần chúng hóng drama, Kỷ Vu trầm mê hóng drama ngốc tại chỗ vẫn không nhúc nhích, khi Chu Trúc Thanh xoay người đi về học viện, bước chân dừng lại một chút, cánh tay bị một lực kéo lại. Quay đầu nhìn lại, người nọ đang ngơ ngác nhìn Ninh Vinh Vinh.

“Uiii ~” Thịt mềm bên hông Kỷ Vu tê rần, lập tức hoàn hồn lại, ngoan ngoãn cười cười với nàng, lộ ra răng nanh hai bên, cười đến trái tim người khác nhũn ra.

“Đi thôi.” Chu Trúc Thanh nhàn nhạt nói một câu, nâng bước đuổi theo bước chân mọi người.

Ninh Vinh Vinh nghiến răng nghiến lợi tại chỗ một lúc lâu, quay đầu mới phát hiện đội ngũ Sử Lai Khắc đã đi một đoạn đường rồi, vội vàng theo sau, “Từ từ, đợi mình với!”

Hôm nay sắp bắt đầu đợt Dự tuyển tái thứ hai. Ngay khi đám người Sử Lai Khắc Thất Quái đi tới ngoài cửa Thiên Đấu Đại Đấu Hồn Tràng thì bọn họ đã lập tức cảm nhận được sự đãi ngộ khác biệt. Tuy rằng đã không còn bị người xem cười nhạo nhưng mọi người vẫn cúi đầu, bởi vì chữ phía sau lưng đồng phục đã thay đổi, chỉ thấy phía trên viết, 'Mị lực vạn trượng, Kỳ Hương Hoa Lộ. Xịt xịt càng khỏe mạnh.'

Đây là Phất Lan Đức lao lực miệng lưỡi ba tấc không lạn nói đây là quảng cáo do thương gia tài trợ, đó là một nhà thương gia bán nước hoa thượng đẳng, nghe nói một nửa nước hoa trên toàn bộ Thiên Đấu đế quốc đều là nhà bọn họ làm.

Thời điểm nhìn đến đồng phục mới của đội. Sử Lai Khắc Thất Quái đều có một loại ý nghĩ là muốn đâm đầu vào đâu đó ngay để khỏi phải xấu hổ như vậy nữa. Tuy nhiên, vẫn là Mã Hồng Tuấn dường như có khuynh hướng suy nghĩ giống Phất Lan Đức nhất, an ủi mọi người, ít nhất, thầy bọn họ vẫn không tìm một thương gia bán bồn cầu cho mọi người, nếu không, bọn họ sẽ không cần ra cửa nữa.

Giá cả mà Kỳ Hương Hoa Lộ kia ra cũng rất mê người, một lần thi đấu một nghìn Kim Hồn tệ, cho đến toàn bộ thi đấu kết thúc mới thôi. Thông qua Dự tuyển đại tái, Tấn cấp đại tái, mỗi khi thắng một vòng thì tài trợ vòng sau sẽ tăng lên đến hai nghìn Kim Hồn Tệ. Nếu có thể tiến vào ba đội đứng đầu khi chung kết thậm chí sẽ trả năm vạn Kim Hồn tệ. Tính tổng cộng lại, nếu Học viện Sử Lai Khắc có thể đạt được chức quán quân, như vậy bọn họ có thể kiếm được đến hơn mười vạn Kim Hồn tệ. Lại chia ba bảy với Phất Lan Đức, chia đến trong tay mỗi người cũng có hơn ba vạn Kim Hồn tệ.

Ba vạn Kim Hồn tệ ước chừng là Kỷ Vu tích cóp ba năm tiền riêng sáu lần, Kỷ Vu tính một lần lại một lần, đáy lòng cười trộm, Chu Trúc Thanh bất đắc dĩ nhìn bộ dáng cô hưng phấn, rõ ràng mình đã cho cô một tấm hồn tạp, số tiền bên trong đã hơn ba vạn, vì sao bộ dáng này như là chưa thấy tiền bao giờ?

Chu Trúc Thanh không hiểu chấp mê của Kỷ Vu đối với tiền, kiếp trước, Kỷ Vu 18 tuổi ra khỏi cô nhi viện tự lực cánh sinh, làm công kiếm tiền đóng học phí và sinh hoạt, sau khi tốt nghiệp đại học, mỗi ngày nỗ lực làm việc tăng ca chính là vì tích cóp tiền để có được một cái nhà thuộc về mình, thật vất vả mới mua được nhà, lại bị Hắc Vô Thường câu sai hồn phách.



Thay đổi một thế giới sinh hoạt, Kỷ Vu vẫn không đổi được tính tình thần giữ của.

Từ lúc bắt đầu, mỗi ngày phải tiến hành mười bốn trận thi đấu, Sử Lai Khắc Thất Quái mang theo năm thành viên dự bị một đường hát vang tiến mạnh, lấy chiến tích toàn thắng tiến vào Tấn cấp đại tái.

Trong lúc đó, Kỷ Vu còn ghen tị vì Võ Hồn dung hợp kỹ của Chu Trúc Thanh và Đới Mộc Bạch, nhưng Võ Hồn dung hợp kỹ của hai người bọn họ có uy lực rất lớn, trong đấu hồn không thể tránh khỏi phải sử dụng, dù Kỷ Vu có không muốn như thế nào cũng sẽ không ngăn cản hai người, chỉ là khi đáy lòng khó chịu, chính mình nhìn không được nữa, Kỷ Vu sẽ luôn rời đi khán phòng tìm một nơi yên tĩnh.

Chu Trúc Thanh nhìn ra tâm tình cô hạ xuống, mỗi lần đánh xong đều sẽ trấn an cô, ôm ấp hôn hít không thể thiếu. Trên mặt Kỷ Vu cười hì hì nhìn như chiếm của hời lừa gạt qua, khó chịu trong lòng lại càng ngày càng nhiều.

Hai người có thể có được Võ Hồn dung hợp kỹ, ở giới Hồn Sư giới phần lớn là giống hai vợ chồng Long công Xà bà, cái này làm sao cô có thể không thèm để ý. Cô chỉ có thể mỗi ngày nói thầm cho chính mình, người Chu Trúc Thanh yêu là cô, Võ Hồn dung hợp kỹ của bọn họ cũng chỉ là kế sách tạm thời, chờ Tinh anh đại tái kết thúc sẽ không xuất hiện nữa.

Nhìn Võ Hồn thư trên tay phải, Kỷ Vu có chút oán hận, vì sao người dùng Võ Hồn dung hợp kỹ với Chu Trúc Thanh không phải là cô, vì sao người có hôn ước với nàng không phải là cô, Võ Hồn thư tăng trưởng theo hồn lực Kỷ Vu, trên bìa mặt kim sắc đã là in một chữ 'Vu' sẫm màu.

Ánh mắt Kỷ Vu chợt lóe, Võ Hồn mao bút bên tay trái hiện lên, hồn lực bám vào trên bút, từng nét từng nét di chuyển trên mặt giấy cứng rắn, muốn sử dụng ngoại lực khắc ấn ký khác lên Võ Hồn thư, cũng không phải là chuyện dễ.

Mồ hôi trên trán ngưng tụ thành từng giọt rơi xuống, Kỷ Vu chuyên chú nhìn ngòi bút, sắc mặt tái nhợt, tất cả hồn lực trong cơ thể đã rót vào Võ Hồn mao bút, tay trái cầm bút nhẹ nhàng run rẩy, Kỷ Vu nỗ lực ổn định cổ tay, còn vài nét bút cuối cùng, chống đỡ!

Hồn lực từ hồn cốt cánh tay phải truyền vào tay trái theo kinh mạch, một đường móc câu xinh đẹp được phác họa dưới ngòi bút Kỷ Vu, một đường ngang, cuối cùng... Một đường ngang, đại công cáo thành.

Chỉ thấy trên bìa mặt Võ Hồn thư thình lình một chữ 'Thanh' màu đen, dựa gần ngay phía dưới chữ 'Vu', tay trái Kỷ Vu thu bút dịu dàng vuốt ve chữ 'Thanh', lòng tràn đầy vui mừng, như là như vậy, Chu Trúc Thanh và cô buộc chặt cùng một chỗ, vĩnh viễn không chia lìa.

“A Thanh, chúng ta nhất định có thể đi đến cuối cùng, đúng không?”

Không có người biết Võ Hồn của Kỷ Vu biến hóa, càng không có người biết cô vì chữ này phải chịu thống khổ, từ ngày chữ kia được khắc, tim như đang bị ai đó chích, ngày qua ngày không có lúc nào là không tra tấn Kỷ Vu, như là phản phệ khi tự tiện cải biến Võ Hồn.

Cũng may ban ngày mọi người chuyên chú với thi đấu, thảo luận chiến thuật, quan sát đặc điểm đối thủ, không ai chú ý khác thường của cô. Buổi tối cùng Chu Trúc Thanh ở chung một phòng, sau khi nàng ngủ thiếp đi, chờ đợi Kỷ Vu chỉ có vô tận nhẫn nại cùng đau đớn. Cô thậm chí không dám ôm chặt Chu Trúc Thanh, sợ thân thể không tự giác run rẩy bị nàng phát hiện.

Chỉ trong bảy ngày, sắc mặt Kỷ Vu đã trở nên trắng bệch, một thân hồn lực cũng bị đình trệ, Kỷ Vu không thể nói loại tình huống này cho bất kì ai, thi đấu sắp tới, mọi người không thể bị phân tâm vì sự tùy hứng của cô.

Tuy rằng Chu Trúc Thanh có nhận thấy được không thích hợp, nhưng đều bị cô lấy cớ thời tiết thay đổi, tiêu chảy qua loa lấy lệ. Tuy rằng đáy lòng hoài nghi nhưng thi đấu vẫn chiếm cứ tuyệt đại đa số tinh lực của nàng, thế cho nên làm người bên gối Kỷ Vu, nàng thậm chí cũng không phát hiện cô suy yếu.

Tình huống như vậy vẫn luôn diễn ra liên tục đến khi Thiên Đấu Dự tuyển đại tái kết thúc, Sử Lai Khắc tiến vào Tấn cấp đại tái, mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

Có một tháng để tu chỉnh trước cho Tấn cấp đại tái, Đường Tam rơi vào rào cản tâm lý, ngoại trừ mười một người bọn họ được Đại Sư cường hóa huấn luyện, Kỷ Vu đứng ở một bên lòng tràn đầy tịch liêu.

Nhưng cô che giấu cảm xúc cực tốt, trên mặt vẫn vân đạm phong khinh, làm tròn trách nhiệm của một người công cụ cho mọi người tập luyện đoàn chiến. Một tháng trôi qua chớp nhoáng, đối với Kỷ Vu mà nói lại là sống một ngày bằng một năm, cô đột nhiên bắt đầu không rõ vì sao lúc trước mình khăng khăng muốn đến thế giới này.

trướctiếp