Lý Quý Hâm lại không tin. Một người có thể trổ hết tài năng để nâng đỡ
Trầm Vân Tân trong cuộc chiến đoạt vị trí Thái tử như Thang Vệ Quốc, vậy mà lại không biết gì về chuyện quan trọng như vậy? Hắn cũng không phải
là Canh Cho Chó vô năng như lời Trầm Dao Quân vẫn hay nói, ít nhiều hắn
vẫn là người có bản lĩnh.
Cho tới bây giờ, trên con đường này
nàng đã mượn dùng thân phận của Trầm Vân Tân một cách hoàn mỹ, lần này
dĩ nhiên cũng không phải là ngoại lệ. Không ai có thể lo lắng hơn Trầm
Vân Tân về vị trí Thái tử này, đương nhiên cũng không ai có thể so được
với hắn nỗi khát khao muốn biết cái người được hoàng đế giấu ở Tây Lâm
châu kia, đến tột cùng là ai.
Lý Quý Hâm không phải là người
thích làm từ thiện, nàng sẽ không bao giờ cung cấp đầu mối cho người
khác một cách không công được.
Trầm Vân Tân không trả lời nàng,
hắn tóm lấy tay Trường Tề rời đi. Lý Quý Hâm chỉ là mắt lạnh nhìn theo,
sau đó cũng mang theo Trầm Dao Quân rời đi.
"Ta cảm thấy ở trong
cung này người xui xẻo nhất chính là Thái tử." Trên mặt Trầm Dao Quân
đầy cái vẻ đáng tiếc khi nhìn theo hắn. Mặc dù hắn là cái người do dự
không quyết đoán một chút, lỗ tai mềm một chút, nhưng cũng chưa chắc là
cái người xấu thập phần ác độc. Hơn nữa, rõ ràng hắn đang ngồi ở vị trí
Thái tử, vậy mà lại có một người cha lại một mực muốn đem hắn kéo xuống.
Nhân sinh biết bao bi ai! Còn không bằng nàng, một công chúa giả bộ ngu.
Lý Quý Hâm cũng chỉ hơi cười cười: "Đối với hắn mà nói, đây cũng là một
loại không biết phải làm sao. Nhưng bây giờ, ngươi chỉ có thể lựa chọn
làm cho tốt phận sự của chính ngươi."
Hoàng hậu đã phái người
canh chừng con đường từ Tây Lâm châu đến kinh thành. Các nơi muốn từ
Đông Châu đi đến Tây Lâm châu tiếp viện đều phải thông qua con đường
này. Trên Hoa Xà sơn, sau khi phu nhân Hoa Xà nhận được thư của Lý Quý
Hâm liền cho Lý Tấn Nhất đi Tây Lâm châu một chuyến.
Đối với Lý
Tấn Nhất mà nói, sau khi đã phải ngày qua ngày chỉ được ở trên núi Hoa
Xà sơn cùng chó sói hay những con gấu làm bạn, việc sư tỷ cho nàng đi
Tây Lâm châu làm cu li thật sự là đã quá yêu nàng rồi mà! Rốt cuộc nàng
đã có thể đi ra ngoài tìm người lạ để nói chuyện!
Trên
đỉnh Hoa Xà sơn, Lý Tấn Nhất ôm một con dã lang trong tay, trên gương
mặt đen nhẻm gầy teo của nàng là nụ cười thật tươi tắn: "Tiểu Lang! Tiểu Lang! Sư tỷ cho ta đi Tây Lâm châu đó nha! Vì vậy mà ta không thể cùng
các ngươi chơi đùa nữa rồi. Rốt cuộc thì các ngươi đã có thể được an
toàn một thời gian. Các ngươi sẽ không cần phải nghe ta nói chuyện nữa.
Ta phải đi ra bên ngoài tìm một người nghe ta nói hẳn ba ngày ba đêm
liền mới được. Còn nữa, hãy nói với sư tỷ là ta yêu nàng. Sau này nếu
phải xuống núi vì loại công việc như thế này thì nhất định phải giữ lại
cho ta! Ha ha ha ha hắc!" Lý Tấn Nhất ngửa mặt lên trời cười một tràng
thật dài. Xuống núi nàng mới là một con dã lang, những người xa lạ ở
dưới chân núi kia hãy cẩn thận!
Một khi Lý Tấn Nhất xuống núi, toàn bộ Tây Lâm châu đều phải bịt lỗ tai.
Trước khi xuống núi Lý Tấn Nhất gửi cho Lý Quý Hâm một lá thư. Trong thư nàng bày tỏ lòng biết ơn của bản thân thật sâu sắc, cùng với sự quyết tâm
nhất định không để cho sư tỷ mất tín nhiệm đối với mình.
Khi lá thư này tới nơi, Trầm Dao Quân là người đoạt lấy trước Lý Quý Hâm: "Ta mở!"
"Đây là thư Tấn Nhất gửi cho ta." Ngoài miệng thì Lý Quý Hâm nói không đồng ý, nhưng nàng lại không có ý cướp lại.
Trầm Dao Quân vừa mở phong thư ra vừa trả lời: "Về sau mỗi khi có thư từ bên ngoài gửi cho Mỹ Nhân Nữ Phó đều phải để cho ta kiểm tra trước mới
được! Để tránh có người lén lút ở sau lưng ta len lén viết thư tình cho
ngươi!" Trầm Dao Quân phải nắm lấy cho thật chắc, Mỹ Nhân Nữ Phó nhà
mình vừa đẹp vừa có võ công cao, tính tình lại rất tốt, bản thân hẳn là
không thiếu tình địch. Ngẫm lại thì mẫu hậu nhà mình cũng từng trêu ghẹo phu nhân Hoa Xà, đã có cái tiền lệ này rồi, nhất định mình phải phòng
hỏa chống trộm, đề phòng sư muội mới được!
Đây là linh cảm do chính hoàng hậu mang lại cho nàng.
Lý Quý Hâm đỡ trán: "Thế nếu là thư của A Dao thì sao?"
Cái đầu của Trầm Dao Quân lại không thèm ngẩng lên, tâm đầu ý nhập mà mở
phong thư: "Thư của A Dao thì không thể cho Mỹ Nhân Nữ Phó đọc rồi. Bởi
vì A Dao là công chúa, cho nên trong thư có cơ mật quốc gia!"
Lý
Quý Hâm chỉ còn biết mắng thầm. Chỉ là một tiểu nha đầu thì lấy đâu ra
cơ mật quốc gia nào chứ, nhiều lắm cũng là bí mật bùn than phía sau đó
mà thôi.
Chờ cho Trầm Dao Quân đem từng câu từng chữ có trong lá
thư đọc hết, đến khi chắc chắn không có bài thơ hay ẩn ý cất giấu sau
từng câu chữ, mới không thể không bỏ được đem thư trả lại cho Lý Quý
Hâm: "Mỹ Nhân Nữ Phó, ta cũng nhớ Tấn Nhất chứ đâu. Ở chỗ của ta đang có thật là nhiều, thật là nhiều đồ chơi có thể đưa cho Tấn Nhất!"
Đối với cái người từ nhỏ đến lớn đồ chơi đều là những con chó sói ở phía
sau núi như Lý Tấn Nhất mà nói, các món đồ chơi của Trầm Dao Quân thật
sự đã mở ra cho nàng cả một thế giới mới!
Lý Quý Hâm liền cười cười: "Nhất định là Tấn Nhất cũng nhớ ngươi."
"Vậy hãy chờ cho đến khi chuyện ở Tây Lâm châu kết thúc, hãy để cho Tấn Nhất tới đây hoặc là chúng ta qua bên đó có được không?" Đầy mặt Trầm Dao
Quân là vẻ mong đợi khi nhìn nàng.
Cái này không có gì là không tốt, vậy nên Lý Quý Hâm vui vẻ đáp ứng.
Việc Tây Lâm châu bị theo dõi, đại khái hoàng đế cũng có chút cảm nhận được. Cái người được bản thân mình che giấu đi rồi thì không thể tùy tiện dắt ra tới, làm sao biết được chỉ thỉnh thoảng đi ra để lại chút gió vậy mà cũng làm bại lộ người ở Tây Châu kia.
Rất nhanh Trầm Vân Tân đã
cho mời Lý Quý Hâm tới gặp mặt. Nàng nói không sai về chỗ đau kia. Phải
trổ hết tài năng mới trồi lên khỏi đám huynh đệ, hơn ai hết, Trầm Vân
Tân biết địa vị mình không thể tính là vững chắc. Quả thật phải công
nhận rằng Thang Vệ Quốc cũng phải có chút bản lĩnh thì mới có thể đem
Trầm Vân Tân với tính cách không quả quyết đỡ lên đông cung như vậy
được.
Trong vườn hoa nhỏ của Thái Tử cung, Trầm Vân Tân pha một bình trà chờ Lý Quý Hâm.
Sau khi thông báo một tiếng với hoàng hậu rồi, nàng mang theo Trầm Dao Quân đi qua.
Đối với việc tiểu ngốc nghếch cũng đến, Trầm Vân Tân không hài lòng cho
lắm, nhưng Lý Quý Hâm vẫn đem Trầm Dao Quân kéo đến trước mặt Trầm Vân
Tân, sau đó buông tay vừa cười vừa nói: "A Dao chính là một đứa tiểu
ngốc nghếch mà thôi. Nàng có nghe cũng không hiểu chúng ta nói gì. Cứ để cho nàng ở một bên chơi, Thái tử không để ý đấy chứ?"
Trầm Vân
Tân khó mà mở mồm công nhận bản thân mình để ý. Ngay cả một người ngu mà cũng để ý, vậy thì một thái tử như hắn cũng quá lòng dạ hẹp hòi rồi.
Trong lòng Trầm Dao Quân thì lại cười thầm. A! Mỹ Nhân Nữ Phó luôn vẫn có thể đem Trầm Vân Tân đi vào kịch bản ha! Ai nói là kẻ ngu thì sẽ không
biết? Kẻ ngu cũng giống như con nít, là sẽ không bao giờ nói dối.
Hắn rót ra một ly trà. Bây giờ đã là mùa thu, thời tiết trở nên lạnh hơn,
trong sân những phiến lá trên cây đã chuyển sang màu vàng, trên mặt đất
đã có mấy chiếc lá rụng, một chiếc lá vương lại ở trên vai Lý Quý Hâm.
Trầm Dao Quân lập tức chạy tới, nàng giang cả hai cánh tay như muốn được ôm
một cái. Lý Quý Hâm liền đưa tay ôm lấy, người này đưa tay phủi rớt lá
cây vương trên vai nàng, sau đó khéo léo nằm gọn ở trong ngực nàng giả
bộ ngủ thiếp đi.
Trầm Vân Tân rất chán ghét mỗi khi nhìn thấy
Trầm Dao Quân, nhưng thầy trò người ta cảm tình tốt đẹp, không phải hắn
muốn liền có thể chia rẽ được. Nhưng nếu nói như vậy thì chẳng phải
đường đường là một Thái tử vậy mà còn kém hơn cả tiểu ngốc nghếch, giống như sơn trân hải vị kém rau củ dại, khiến cho trong lòng sơn trân hải
vị giận dữ, bất bình.
"Khụ khụ." Trầm Vân Tân hắng giọng một cái: "Cho mời nữ phó tới, là vì có chuyện liên quan tới Tây Lâm châu."
"À ha?" Lý Quý Hâm tỉnh bơ cười nói: "Xem ra đúng thật là Canh Thái phó có nghe ngóng tin tức từ Tây Lâm châu?"
"Tin tức về Tây Lâm châu bị phong tỏa, cho nên chuyện này chẳng qua chỉ là
dựa vào suy đoán." Trầm Vân Tân nói: "Nếu như bên nữ phó có được tin
tức, không bằng dùng tin tức trao đổi, mọi người cùng nhau đề phòng?"
Lý Quý Hâm ngẫm nghĩ, Trầm Vân Tân kêu mình tới đây, hẳn là vì đã được
Thang Vệ Quốc mách nước. Quan hệ giữa Thang Vệ Quốc cùng Trầm Dao Quân
quá tồi tệ, nên không tiện tự mình ra mặt, nhưng mà hắn lại muốn biết
bên chỗ hoàng hậu có cái tin tức gì, nên mới bất đắc dĩ mà đưa ra hạ
sách này.
"Người phải đề phòng chính là Thái tử điện hạ. Ta thật không biết chúng ta cần phải đề phòng cái gì." Lý Quý Hâm cười cười.
"Ta nói thật, chỗ vũ khí cùng thuốc nổ có ở trong tay Ông Ích hẳn cũng
không bị Đức Phi thật sự phá hủy ở trong sơn động của Bắc Hóa sơn." Rốt
cuộc thì Trầm Vân Tân cũng không phải là một kẻ ngu: "Thái phó đi qua
nơi đó thăm dò thì đã phát hiện ra cái này." Hắn đưa tay ra, trong lòng
bàn tay của hắn có một chút bột trăng trắng: "Đức Phi là người của hoàng hậu, vậy hoàng hậu muốn có chỗ vũ khí cùng thuốc nổ này để làm gì?"
Đột nhiên thấy lòng tự tin của Trầm Vân Tân tràn đầy như vậy, thật sự đã khiến cho Lý Quý Hâm không khỏi bất ngờ.
Trầm Dao Quân hơi mở mắt ra. Thật là thú vị! Nếu như đã xác định được Đức
Phi là người của hoàng hậu, vậy thì đối với việc Trường Ninh công chúa
không phải người ngu hẳn cũng phải đoán ra được nếu không là mười thì
cũng phải tám, chín phần rồi chứ. Nhưng mà hắn lại không. Điều này chứng tỏ Trầm Vân Tân vẫn không nhận ra.
Lý Quý Hâm cũng đã nhận thấy
vấn đề này. Nàng vừa cười vừa hỏi: "Nếu như ngươi thật sự biết được, vậy thì nên sớm tới chỗ Hoàng thượng dâng đơn tố giác, mà không phải là
ngồi ở đây lấy việc này ra để uy hiếp cùng đàm phán với ta như vậy chứ." Một bàn tay của nàng nhẹ nhàng vỗ vào lưng Trầm Dao Quân, như thể đang
dỗ cho người này ngủ yên, động tác vừa nhẹ lại vừa dịu dàng.
Xưa
nay vốn là người có vẻ mặt lạnh lùng, giờ thấy Lý Quý Hâm đối xử với
người khác nhẹ nhàng như vậy, quả thực khiến cho người khác phải đỏ con
mắt.
Bị Lý Quý Hâm vạch trần chân tướng nhưng Trầm Vân Tân lại
chỉ cau mày lại, một lúc sau mới trả lời: "Ngươi nên biết, lời người là
rất đáng sợ. Xưa nay từng có biết bao nhiêu người bị khép vào tội bị xử
tử mà không có chứng cớ rồi chứ? Người có địa vị càng cao thì lại càng
kiêng kỵ bàn tay có tính sát thương của kẻ khác. Cho dù chuyện không có
thật, nhưng nhiều người nói cũng sẽ biến nó thành sự thật."
Lý
Quý Hâm cười lạnh một tiếng: "Đây là Thái tử điện hạ đang uy hiếp ta,
nếu như không nói cho ngươi tin tức về Tây Lâm châu, ngươi sẽ đi tung
tin bịa đặt là hoàng hậu cất giấu vũ khí cùng thuốc nổ hay sao?"
Ngay lập tức con mắt của Trầm Dao Quân mở to, nhưng nàng không nói, chỉ lắng nghe.
"Ngươi nói xem?" Trầm Vân Tân hỏi ngược lại.
Đột nhiên Lý Quý Hâm bật cười thành tiếng. Không vì những thứ khác, liền vì hôm nay bản thân vẫn có thể bình an ngồi ở chỗ này đã có thể xác nhận
tuyệt đối Trầm Vân Tân sẽ không làm ra loại chuyện này. Nhưng nàng cần
một cái bậc thang, một bậc thang khiến cho Trầm Vân Tân trở thành trợ
lực cho chính bản thân mình.
"Được rồi! Những gì ta biết được
cũng không nhiều lắm." Lý Quý Hâm vừa cười vừa nói với hắn: "Những năm
này Hoàng thượng đã phân phối tài nguyên cùng quân đội tiếp viện cho Tây Lâm châu hoàn toàn vượt qua nhu cầu cần có của bản thân nó, điểm này
thì hẳn là Thái phó đã biết rồi. Căn cứ vào những gì ta đã điều tra ra
được, liên lạc giữa Tây Lâm châu cùng kinh thành đều thông qua một người thợ rèn sống ở trong một ngõ hẻm. Ngươi cũng đã biết rồi đấy, nếu là
tin tức bình thường, chúng đều được trực tiếp báo thẳng lên trên. Cho
nên, trong chuyện này ai nắm giữ được tin tức được gửi tới kinh thành
kia hẳn là rất mấu chốt."
"Ngươi đã đi điều tra?" Trầm Vân Tân hỏi.
Lý Quý Hâm gật đầu một cái: "Đúng vậy. Đây là một điểm nhạy cảm, cho nên
ta vừa mới xuất hiện, đối phương đã lập tức có phòng bị."
Hai người cũng không nói gì thêm nữa, chỉ có ánh mắt giao nhau.
Bầu không khí tức khắc trở nên an tĩnh. Trầm Dao Quân mở to con mắt nhìn Lý Quý Hâm đang cùng Trầm Vân Tân dùng ánh mắt trao đổi, ngay lập tức một
luồng ghen tức xông lên đầu.
Đột nhiên Lý Quý Hâm "Ưm..." một tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
"Làm sao vậy?" Trầm Vân Tân hỏi.
Lý Quý Hâm lắc đầu một cái tỏ ý không có chuyện gì, trong khi đó, Trầm Dao Quân lại đang nằm ở trên vai của nàng, vừa cắn bả vai của nàng vừa oán
thầm: Cho ngươi cùng Thái tử đầu mày cuối mắt này! Hừ! Bổn công chúa mất hứng! Mau tới đây cùng bổn công chúa đầu mày cuối mắt!
"Thật sự không có?" Trầm Vân Tân mờ mịt không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thật sự là đau, nhưng mà vẫn phải giữ vững nụ cười. Lý Quý Hâm đưa một tay
đè lên đầu của Trầm Dao Quân, tiếp tục vừa mỉm cười vừa lắc đầu.
Trầm Dao Quân không nhả răng ra, rốt cuộc Lý Quý Hâm là một người có thể nhịn đau. Bàn tay của nàng hơi dùng sức...
Đột nhiên Trầm Dao Quân như bị lửa đốt mông mà nhảy dựng lên, thiếu chút nữa thì đã đụng phải cái đầu của Trầm Vân Tân.
Trầm Vân Tân bị hai người này làm cho càng lúc càng mơ hồ. Hắn thấy hai con
mắt của Trầm Dao Quân đã là nước mắt lưng tròng không ngừng nhảy nhót:
"A a a a a đau quá đi! Đau quá đi! Đau quá đi mà! Có phải ta đã trở nên
ngốc hơn hay không vậy?"
Đang yên đang lành lại đột nhiên phát bệnh, Trầm Vân Tân cảm thấy người này đã bị quỷ nhập rồi đi?
Lý Quý Hâm lập tức đứng lên, nàng hướng về phía Trầm Vân Tân hơi gật đầu:
"Xin lỗi, ta phải mang A Dao đi Thái Y viện xem bệnh trước đã!"
"Ta không bị bệnh!" Rõ ràng là bị Lý Quý Hâm bóp đau nên Trầm Dao Quân mới giận dữ bất bình.
Lý Quý Hâm vẫn dịu dàng vuốt tóc nàng một cái: "Có bệnh a, là bệnh động kinh."
Ngay lập tức Trầm Dao Quân lệ rơi đầy mặt. Còn không phải chỉ là cắn Mỹ Nhân Nữ Phó một cái thôi sao? Không ngờ Mỹ Nhân Nữ Phó lại xấu xa như vậy,
nếu sớm biết thì cắn hai cái rồi!