Lý Tấn Nhất chống nạnh, ngẩng đầu, ưỡn ngực trông giống hệt một chiến sĩ nhỏ: "Ta mới không phải kiểu người hơi một tí lại bị dọa sợ, không dám
đánh ai giống như quỷ nhát gan công chúa nha. Hơn nữa, cũng chưa chắc là Tấn Nhất sẽ bị sư tỷ đánh bại, Tấn Nhất đã biết được đâu là điểm yếu
của sư tỷ rồi. Sư tỷ, tốt nhất là ngươi nên cẩn thận một chút!"
Vừa nghe thấy những lời kia, công chúa ngốc yên lặng nhớ kỹ trong lòng món
nợ này. Chờ đến cái ngày nàng không còn phải giả điên bán ngốc nữa, nhất định nàng sẽ phải khiến cho Lý Tấn Nhất biết ai mới là người hơi một tí lại bị dọa sợ, không dám đánh ai. Bất quá bây giờ thì không được rồi,
vì trách nhiệm lớn lao cũng như an nguy của bản thân, mình vẫn phải giả
bộ ngốc trước đã, cứ làm như ngu xuẩn đi đã, sau này mới có thể thành
đại sự.
Lý Quý Hâm đem thanh bội kiếm vẫn luôn mang theo trên người giao cho công chúa ngốc: "A Dao, đứng sang một bên."
Công chúa ngốc ôm theo thanh bội kiếm còn vương mùi thơm trên người Mỹ Nhân
Nữ Phó, chỉ còn kém nước quỳ liếm nữa mà thôi, cứ thế cung cúc chạy sang một bên. Không biết từ nơi nào đi ra, Thanh Thư giúp nàng che đi ánh
mặt trời.
Nếu như dùng đến thương, Lý Quý Hâm cũng sẽ không hành
động thiếu cân nhắc, còn Lý Tấn Nhất vẫn dùng thanh kiếm vẫn mang bên
mình kia.
Cũng chỉ vì đối thủ là đại sư tỷ quá mức cường đại, nếu như đổi lại là người khác, rất có thể Lý Tấn Nhất sẽ ngay lập tức cầm
món đồ chơi do công chúa ngốc đưa cho nàng xông tới rồi.
Thương
vốn là vua của trăm loài binh khí, so với kiếm thuật thì có sự khác biệt to lớn. Một bên ngắn nhưng cực kỳ nguy hiểm, một bên dài lại cực kỳ
mạnh mẽ. Lý Quý Hâm và Lý Tấn Nhất lại hiểu nhau đến tận gốc rễ, nhược
điểm của đối phương ở nơi nào đều biết rất rõ.
Công chúa ngốc
đứng ở một bên nhìn. Cao thủ so chiêu, chỉ qua mấy chiêu đã biết hiểu
thực lực đối phương rồi. Võ công của Thanh Thư cũng tốt, lại có hoàng
hậu chỉ điểm thêm, đương nhiên cũng biết được một chút về bí thuật của
Hoa Xà sơn. "Thanh Thư, ngươi quan sát Mỹ Nhân Nữ Phó cùng Tấn Nhất thì
có nhìn ra được điểm hơn kém của bọn họ nơi nào không?"
Thanh Thư đứng im, cả người thẳng tắp: "Tấn Nhất vóc dáng lùn, nên hơn ở sự linh
hoạt, số lần xuất thủ ra chiêu vừa nhanh lại vừa cực kỳ chính xác, dù có thả vào chốn giang hồ cũng sẽ có rất ít đối thủ, thêm vào đó tuổi của
nàng lại còn nhỏ, không gian tiến bộ tương đối lớn. Nữ phó nhìn thản
nhiên đón đỡ như vậy, có thể thấy là đã nhìn ra chiêu thức của Tấn Nhất
trước đó rồi, vậy nên nữ phó thắng ở kinh nghiệm." Vô luận là thi đấu
dưới dạng gì đi nữa, khả năng phán đoán luôn là khảo nghiệm khó khăn
nhất về thực lực bản thân. Phán đoán đúng, xuất ít sức nhưng thành công
lớn, phán đoán sai, chính là tự đào mộ chôn mình.
Công chúa ngốc ôm kiếm chống cằm vừa cười vừa nhìn theo, Mỹ Nhân Nữ Phó thật là soái!
Mỗi khi ở trên đấu trường Lý Tấn Nhất quen dùng cách biến thân mình như gió để cho cả người lơ lửng trên không trung, chợt trái chợt phải chợt cao
chợt thấp, thanh kiếm kia cũng như ngọn gió không biết từ nơi nào chui
ra, mũi kiếm hướng về phía tử huyệt của Lý Quý Hâm. Cái bóng dáng đen
đen gầy gầy kia cùng với chỏm tóc ngây ngô có lúc tưởng như thành hình
xoắn ốc, chỉ còn kém nước đem nàng lượn quanh bay. Thêm vào đó là kiếm
thuật tinh xảo, giống như cơn cuồng vũ của ngân long, có lúc lại như đèn đuốc rực rỡ, hoặc như chim ưng bay lượn. Có lúc lại tựa như đóa hoa nở
rộ khi thân hình nho nhỏ ấy lăn trườn trên mặt đất. Khi mà những người
lính cho là nàng đi về phía đông thì nàng lại xuất hiện ở phía bắc.
Trong khi đó Lý Quý Hâm lại tỏ ra hơn nàng ở sự già dặn cùng ung dung, không
một chút vội vã. Cây thương vốn đã dài, thân hình của nàng lại cao, cánh tay cũng dài, chỉ cần đảo qua một cái liền có thể quét qua một khoảng
rất rộng. Đây đúng là thứ vũ khí quét sạch càn khôn a. Cây thương tựa
như rồng lướt qua, nơi nào nó đi qua thì đều để lại một tràng hỗn độn.
Tia sáng phát ra từ mũi thương có thể tạo nên sức tàn phá, giống như là
bị cơn lốc quét qua vậy. Khi dũng mãnh khi mềm mại, như một con cự mãng
cuộn quanh thân cây. Đúng lúc người đứng xem cho là tiểu sư muội ở thế
trên thì không biết Lý Quý Hâm làm cách nào mà như biết trước rồi, đem
cán thương cản thanh kiếm kia lui trở về.
Lý Tấn Nhất lại không
phục. Hai má của nàng phồng lên vừa tấn công lại vừa lải nhải: "Sư tỷ!
Sư tỷ! Ngươi chỉ biết bắt nạt Tấn Nhất! Tấn Nhất không vui. Rõ ràng
ngươi mới là người hiểu biết kiếm pháp Hoa Xà sơn nhất, nếu đổi là người khác thì đã sớm bị một kiếm của ta trúng mục tiêu rồi. Lẽ nào ngươi lại không thể giả bộ không biết hay sao? Hu hu hu..."
Lý Quý Hâm
cười đến là ôn hòa: "Thì cùng hiểu biết lẫn nhau cả thôi. Ngươi cũng đã
biết thương pháp Hoa Xà sơn rồi mà. Tấn Nhất, đánh nhau cũng không phải
là chỉ dựa vào lực lượng và tốc độ là có thể thắng được đối thủ. Đây
không phải là cuộc đua tranh sức mạnh, ai khỏe hơn thì người đó thắng.
Làm chuyện gì đều phải dựa vào sự phán đoán, ngươi phải đoán ra trước
đối thủ của ngươi sẽ ra chiêu gì."
"Cái này không công bằng!" Cây kiếm trong tay Lý Tấn Nhất vẫn không ngừng tấn công, nhanh không kém gì cái miệng của nàng vậy: "Ta công ngươi thủ, vốn là người tấn công càng
cần nhiều hơn lực lượng và tốc độ. A a a a... Rõ ràng là sư tỷ cố ý!"
"Cho nên a, không phải chuyện gì cũng đều là tiên hạ thủ vi cường." Lý Quý
Hâm cười đáp: "Chỉ cần phán đoán chính xác, cho dù có chậm hơn mấy bước
cũng vẫn không bị làm sao."
Lý Tấn Nhất ủy khuất vô cùng, mớ tóc
ngây ngốc nãy giờ vẫn quay như cái chong chóng chợt xìu xuống: "A a a
a... Ta mặc kệ! Sư tỷ, ngươi bắt nạt ta! Ta phải nói cho sư phụ biết, để cho sư phụ dạy dỗ ngươi. Tấn Nhất mất hứng, hu hu hu... Sư tỷ chỉ biết
đau Quỷ nhát gan công chúa, một chút cũng không đau Tấn Nhất!"
Lý Quý Hâm đảo người một cái rồi khẽ cười một tiếng: "Gạo sư phụ đang ăn là của ta, Tấn Nhất cảm thấy sư phụ sẽ dạy dỗ ta sao?"
Kẻ nào nắm giữ quyền tài chính kẻ đó liền nắm giữ mạch sống của Hoa Xà
sơn, huống chi, cái vị phu nhân Hoa Xà này còn không phải là đang trông
cậy vào đại đồ đệ, thay mình giúp tình nhân cũ hoàn thành nghiệp lớn là
thu giang sơn vào trong tay người ấy hay sao? Đừng nói dạy dỗ, ngay cả
việc trách cứ một chút cũng còn phải cân nhắc trước xem bản thân có thể
bị bỏ đói mấy ngày đi đã.
Tấn Nhất cảm thấy cả người cũng không
tốt... A, chờ đến khi trưởng thành, nàng cũng muốn đi ra ngoài kiếm
tiền, mua cho sư phụ nhiều, thật là nhiều bao gạo lớn, như vậy thì có
thể ở trước mặt sư phụ mà tố cáo được rồi.
Lý Tấn Nhất phát hiện
Lý Quý Hâm để lộ ra sơ hở, thanh kiếm lướt ngang xông vào, cả thân hình
loáng một cái đã lập tức xuất hiện ở sát bên người Lý Quý Hâm.
Người sử dụng vũ khí cán dài sợ nhất là bị kẻ địch áp sát, một khi đã bị áp
sát cho dù vũ khí có uy lực cũng khó mà phát huy được, đây coi như là
phạm vào đại kỵ.
Lý Tấn Nhất thầm nghĩ, lần này mình nhất định
thắng được Lý Quý Hâm rồi. Còn ở Thanh Thư phía xa xa quan sát cuộc
chiến cũng nhíu mày: "Bị Tấn Nhất áp sát như vậy, nữ phó muốn phản công
cũng đã trở nên khó khăn."
Công chúa ngốc vẫn chống cằm như cũ,
nàng dùng ánh mắt mê ly nhìn Lý Quý Hâm: "Không nha! Ta cũng không tin
Mỹ Nhân Nữ Phó sẽ bị Tấn Nhất áp sát đâu. Đây nhất định là nàng cố ý!"
"Khả năng là công chúa không biết đến nhược điểm của thương rồi. Trong
trường hợp này, nếu là bình thường cùng kẻ địch đánh nhau, cho dù có bị
kẻ địch áp sát đi nữa, nếu như nữ phó cất giấu trong người binh khí
ngắn, ví dụ như đoản kiếm chẳng hạn, thì đây có thể xem là cử chỉ dụ dỗ, chờ đối phương tới gần liền dùng binh khí ngắn giết chết đối phương.
Nhưng đây lại là quang minh chính đại hai người cùng thách đấu, nếu như
lúc này mà rút thanh đoản kiếm ra, sẽ bị xem là ăn gian, bị xem là người vô sỉ." Thanh Thư ở một bên kiên nhẫn giải thích.
Công chúa ngốc chớp chớp đôi mắt to: "Nghiêm trọng như vậy sao?"
Thanh Thư trịnh trọng gật đầu một cái: "Dĩ nhiên rồi! Huống chi đây lại còn là đang ở trong trại lính."
Công chúa ngốc ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nghiêm túc trả lời: "Thanh Thư,
ngươi cũng không thể để cho loại tư tưởng này dắt mũi đi?"
Thanh Thư mờ mịt đầy mặt.
Nàng cố làm ra vẻ bi thương thở dài một cái rồi mới nói: "Vô luận trước mặt
là kẻ địch thật hay giả thì đó đều là địch thủ, mà đối với địch thủ thì
không thể có loại phương thức tạm chấp nhận được. Bởi quan trọng nhất
vẫn là kết quả." Sau đó còn bổ sung thêm: "Ta cảm thấy, loại chuyện đánh nhau này, thô bỉ mới là vương đạo. Bản thân không mảy may bị thương
tổn, còn địch thủ thì ngược lại, như vậy mới là thắng lợi!"
Thanh Thư cảm thấy đầu óc không còn mơ hồ nữa. Gật đầu một cái nàng thầm nghĩ nếu một khi Trường Ninh công chúa trở nên thô bỉ, ngay cả con kiến cũng có thể trở thành vũ khí!
Còn ở trong sân đấu, khi mà Lý Tấn Nhất cho rằng bản thân đắc thủ*, biết rõ sư tỷ sẽ không móc thanh đoản kiếm
trong người ra, trong lòng khấp khởi mừng thầm mình thắng được sư tỷ lần này rồi!
Mũi kiếm của nàng chợt lóe sáng lên, giống như ngôi sao băng xẹt qua bầu trời để lại phía sau nó đường bay nhàn nhạt. Cổ tay
của nàng hơi hướng lên trên, lực lượng dồn vào bàn tay. Nàng đang áp sát vào Lý Quý Hâm, làm cái điều chỉnh vị trí, trong một khắc cả người phi
thẳng về phía trước!
* Đắc thủ: Có được chỗ nắm tay, chỉ sự làm việc thuận dễ dàng
Giờ phút này nội tâm nàng đang nhảy nhót: Phải thắng! Phải thắng! Phải
thắng! Sư tỷ phải thua! Phải thua! Phải thua! Sau này trở về nhất định
phải nói cho sư phụ biết mình đã thắng được sư tỷ. Thật vui vẻ! Thật vui vẻ! Thật vui vẻ! Vui vẻ ngay cả chỏm tóc ngây ngô cũng dựng đứng cả
lên!
Đúng vào lúc nàng cảm thấy chiến thắng đã trong tầm tay thì
lại cảm thấy cánh tay mình đau nhói một cái, ngay cả khí lực trên tay
cũng lập tức biến mất!
Lý Quý Hâm từ trên cao nhìn xuống, mỉm
cười nhìn nàng. Một đoạn cán thương đặt trên bả vai của Lý Tấn Nhất. Sau một kích thật nặng, dễ như trở bàn tay, bàn tay của nàng đã bắt được
cánh tay của Lý Tấn Nhất.
Thời gian tức khắc dừng lại, đám lính
đang vây xem bộc phát ra một trận reo hò tán thưởng. Lý Tấn Nhất há
miệng: "Oa!" lên khóc nức nở.
Đứa trẻ khóc rồi, những người lính
đều ngượng ngùng tiếp tục hoan hô. Vốn từng bị cô bé vị thành niên này
đem bọn họ đánh ngã một vòng, quả thật là bọn họ không nên hoan hô mới
phải.
Lý Tấn Nhất lại không giống công chúa ngốc, không có việc
gì cũng có thể khóc lên được. Nàng cực ít khi khóc, nếu có thì hơn phân
nửa đều ở vào tình huống đánh nhau bị thua. Bởi vì trên Hoa Xà sơn lại
không có ai khác, võ công của Lý Tấn Nhất thì cao, cho nên cơ hội khóc
vì thế lại càng ít.
Đám lính đang vây chung quanh rối rít tiến
lên an ủi. Tiểu cô nương khóc rồi! Để cho một tiểu cô nương đáng yêu
khóc như vậy, thế giới này không còn thiên lý nữa.
Lý Quý Hâm sờ chỏm tóc ngây ngô của Lý Tấn Nhất một cái: "Đã bảo là không được khóc rồi kia mà!"
"Nhưng mà Tấn Nhất bị thua! Hu hu hu, Tấn Nhất không vui! Sư tỷ một chút cũng
không thèm nhường ta. Ta thật là mất mặt a, hu hu hu... Mặt của ta đã
đen như vậy rồi vậy mà sư tỷ lại còn không kính già yêu trẻ. Sư tỷ là
người xấu, hu hu hu..." Lý Tấn Nhất vừa khóc lại vừa hít hơi, hoàn toàn
không dừng lại được.
Lý Quý Hâm ôm lấy tiểu sư muội: "Tấn Nhất
chỉ mới mười lăm tuổi, khi sư tỷ mới bằng tuổi của ngươi bây giờ, võ
công còn chưa chắc đã được như ngươi. Chờ cho đến khi ngươi lớn bằng sư
tỷ rồi, nhất định sẽ còn xuất sắc hơn đó nha."
Lý Tấn Nhất hung
hãn hít một hơi: "Thật sao? Sư tỷ không nên gạt ta. Nếu lừa gạt ta thì
sư tỷ chính là cái bại hoại, Tấn Nhất không thèm thích sư tỷ nữa!"
Từ cái nơi rất xa, công chúa ngốc vội vội vàng vàng chạy vọt tới. Nàng kéo một cánh tay của Lý Quý Hâm lại, rồi len lén giơ lên một ngón tay cái.
Mặc dù Lý Tấn Nhất đã bị thua, nhưng mà Mỹ Nhân Nữ Phó chính là soái như vậy!
Nàng không phải tới để cười nhạo Lý Tấn Nhất. Công chúa
ngốc móc trong ngực ra một chiếc nhẫn nhỏ: "Tiểu sư muội đừng khóc nữa.
Ta cho ngươi đồ chơi mới rất vui này!"
Lý Tấn Nhất nhìn chiếc
nhẫn được thiết kế rất đặc biệt kia, dòng nước mắt vẫn không ngừng lại
được: "Đây là cái cục sắt đen thùi lùi gì vậy? Ngươi không nên cầm một
cục sắt tới lắc lư trước mắt ta như thế, ta mới không hiếm lạ đâu!"
Công chúa ngốc đưa lên gãi đầu một cái, chiếc nhẫn lập tức chuyển động, từ
bên trong xuất hiện một cây kim thật tinh tế: "Cái này là ám khí, có thể giúp ngươi bắt chó sói. Ngươi nhìn a, chỉ cần chuyển động như vậy, vèo
một cái nó liền bay ra ngoài, bụp! Chó sói gục xuống! So với bàn tay sắt lại còn hữu dụng hơn nhiều."
Ngay lập tức, nước mắt Lý Tấn Nhất
dừng lại, nàng vội vàng chạy tới nhận lấy chiếc nhẫn sắt: "A a a... các
ngươi chờ Tấn Nhất đi thử uy lực của thứ này một lần! Tấn Nhất phải đi
bắt cho các ngươi một con dã lang tới làm đồ nhắm rượu mới được!" Một
trận cơn lốc thổi qua, đã không còn bóng dáng Lý Tấn Nhất đâu nữa.
Lưu lại công chúa ngốc vẫn còn giơ tay giữa không trung. Nàng muốn bắt Lý
Tấn Nhất lại: "Không phải như vậy... Ách..." Nơi đó chỉ có thể giấu được một cây kim, vừa rồi biểu diễn rớt mất rồi, cho nên đồ chơi này đã bị
hư...
Lý Quý Hâm biết đây là vũ khí hoàng hậu cho nàng dùng để
phòng thân, ngay lập tức mặt sa sầm xuống: "Ngươi đem đồ phòng thân đưa
cho Tấn Nhất, vạn nhất gặp phải nguy hiểm thì làm thế nào?"
Công
chúa ngốc ngẩng đầu giơ giơ cổ tay của mình lên. Nơi đó có một vòng tay
bằng sắt, so với chiếc nhẫn ban nãy thì không khác nhau là bao, chẳng
qua chỉ là lớn hơn một vòng. Nàng ưỡn cái ngực nhỏ mà kiêu ngạo trả lời: "Đó là thí nghiệm phế phẩm của mẫu hậu. Cái này mới là chính phẩm. Có
thể thu vào đây tới hai mươi cây kim, khi còn ở nhà đã thiết kế thành
dụng cụ phòng thân để lúc đi du lịch có thể đánh lại bọn giết người cướp của chứ đâu!"